Làm trò trước mặt hai người bọn họ, chủ nhà lập tức gọi điện thoại báo cho người nhà biết. Giọng nói vội vàng, giống như chuyện này không thể để chậm một phút được.
Quả thực, chuyện này đáng để cho ông ta khẩn trường như thế, bởi vì nếu giao dịch ngày hôm nay mà thành, khoản tiền mà gia đình ông thu được cũng không phải là nhỏ.
Văn Đình Tâm cùng Nam Thế Dương ở phía sau đợi tin tức từ chủ nhà, trong thời gian đó ánh mắt hai người va chạm nhau vô số lần. Cô muốn nhận được sự ủng hộ từ hắn, còn hắn lại đỏ mặt trước cái nhìn của cô.
Sau khi gọi điện thoại, chủ nhà quay đầu lại, nhét điện di động vào trong túi quần, nói, "Chúng ta bây giờ đi tới văn phòng bất động sản, gặp người nhà của tôi, họ sẽ thông báo cho cô cậu giá cả cụ thể".
"Được, nhưng hy vọng có thể nhanh một chút, trong hôm nay tôi phải dọn đến ở". Gật đầu lên tiếng.
Lập tức, ba người bước ra khỏi nhà, ở bên ngoài gọi một chiếc xe, sau đó đi về phía văn phòng bất động sản.
Thời đại này số người mua nhà tương đối ít, cho nên các công ty, văn phòng bất động sản cũng không nhiều. Sau khi mấy người họ đi vào, Văn Đình Tâm phát hiện, chỗ này cũng chỉ có một phòng làm việc...
Chủ nhà đưa bọn họ đi tới phòng làm việc, để người nhà giúp đỡ ông định giá căn nhà.
Dựa theo giá cả của số mét đất, trừ đi diện tích của đại viện* ( *Đại viện: Trụ sở, cơ quan lớn) toàn bộ đất đai nhà cửa, tổng giá trị là 11 vạn 3 ngàn nhân dân tệ. Số đất đai của đại viện là đất chung, không được bán đi, cũng không thể sở hữu.
Đương nhiên, đây chỉ là tính toán sơ lược, còn nhà ở cũng đã qua sử dụng nhiều, giá tiền sẽ phải giảm bớt đi.
Vừa nói ra giá tiền này, Văn Đình Tâm liền đi lên phía trước nói, "Cái giá này so với tính toán của tôi thì hơi cao đấy. Dù sao căn nhà này cũng đã qua sử dụng rồi, cao nhất cũng chỉ 9 vạn thôi".
"Ôi, vậy không được đâu, tối thiểu cũng phải mười vạn mới được!" Nghe lời cô nói, chủ nhà lập tức xua tay, "Chỉ tính mười vạn, đã bớt cho cô một vạn ba nghìn nhân dân tệ rồi đây! Dù sao cô cũng là đi mua nhà, không phải đi thuê phòng, không cần mặc cả nhiều như vậy đâu!"
Ông ta vừa nói xong, người trong nhà cũng đồng loạt phụ họa theo, "Nhà của chúng tôi tuy cũ, nhưng từ sau khi chính phủ ra lệnh chia, cấp phòng ở cũng chưa từng sử dụng tới, so với nhà mới cũng không khác biệt gì lắm!"
"Giá tiền của căn nhà này tối thiểu cũng phải mười vạn, còn nếu dưới mười vạn, chúng tôi không bán đâu".
Đây là câu kết luận của gia đình chủ nhà.
Không nghĩ tới cái giá mà họ đưa ra thật hợp ý với giá cả mà Văn Đình Tâm đã tính toán trong lòng.
Mười vạn có thể mua được căn nhà này, chậc chậc, nếu như ở vài chục năm sau không biết sẽ có bao nhiêu người phải đỏ mắt mơ ước.
"Thế Dương, anh thấy thế nào?" Theo thói quen kéo tay áo của hắn, Văn Đình Tâm cố ý hỏi lại, "Anh xem căn nhà này mười vạn, chúng ta có nên mua không?"
Đương nhiên, câu hỏi này là cô cố ý hỏi cho gia đình chủ nhà nghe . Để tránh việc khi cô đồng ý với bọn họ, gia đình họ lại cảm thấy thiệt thòi, đòi nâng giá lên nữa.
Có đôi khi mua đồ là phải như vậy, nhất định hai bên phải mặc cả thì mới có cảm giác mình được lợi, nếu như đối phương đáp ứng quá nhanh, thì phía bên kia sẽ nghi ngờ là mình chịu thiệt, không chiếm được ưu thế.
Văn Đình Tâm ba mươi hai tuổi, ở phương diện mua bán này tương đối tự tin.
"Mười vạn tôi thấy cũng được".
"Sẽ không bị hố chứ anh?"
Nam Thế Dương chuẩn bị nói 'Hoàn toàn không thành vấn đề', nhưng bị cô đụng qua một cái, cũng không biết trong đầu cô muốn làm cái gì, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu phụ họa theo, "Đắt". (Tà: Anh Dương ngố...)
"Nếu không thì như thế này, chúng ta trả chín vạn rưỡi, còn năm ngàn sẽ để sắm đồ đạc trong nhà, sửa chữa điện nước, và mua chút đồ ăn ngon".
Bên này cô mới đòi một chút quyền lợi, bên kia chủ nhà lại muốn nổ tung.
Bên hắn chỉ có hai người đồng ý với giá này, nhưng căn nhà kia lại là tài sản chung của ba người, thỏa thuận bán nhà, phải được sự đồng ý của cả ba người mới được.
"Các chú thấy thế nào?" chủ nhà hỏi ý kiến của hai người khác.
"Cô bé, nếu như bây giờ cháu mua nhà, có thể trả tiền hết một lần luôn sao? Chúng tôi bán nhà sẽ không cho nợ đâu". Bỏ qua câu hỏi của người kia, một người lên tiếng hỏi cô.
"Ta có thể đem tiền trả hết trong vòng ba ngày, nhưng mà trong ba ngày đó nhất định phải làm xong thủ tục sang tên, làm lại sổ đỏ, còn nữa, hợp đồng mua bán nhà đất cũng phải làm thật tốt, nếu như các chú đồng ý, chúng tôi cũng không có vấn đề gì".
Nhận được câu trả lời, ba anh em trong đầu không khỏi buồn bực bắt đầu thương lượng. Bên này Văn Đình Tâm đi tới chỗ nhân viên trong văn phòng lấy một bộ hồ sơ.
Cầm bút lên, "Roẹt roẹt" thêm bớt trên hợp đồng nhiều vấn đề, ngoài ra cô cũng bổ sung những điểm thiếu sót ở trên tờ hợp đồng đó.
Ở bên cạnh, Nam Thế Dương liên tục đánh giá hành vi kỳ quái của cô.
Cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng vô cùng kỳ lạ.
Cô thật sự là một cô gái xuất phát từ nông thôn sao? Cô thật sự là mới chỉ có 18 tuổi sao?
Vì sao khi xử lý bất cứ việc gì, đặc biệt là trong việc buôn bán luôn rất cẩn thận, nhuần nhuyễn.
Quá kỳ lạ. . .
Cô thật sự là...
Sau khi thương lượng một hồi lâu, mấy người cho thuê nhà liền trở lại, cùng Văn Đình Tâm đưa ra quyết định cuối cùng, "Cô bé, ý của chúng tôi là như thế này, nếu không được mười vạn, thì chúng tôi không bán nhà đâu. Nếu như cháu cần đồ đạc gì trong nhà, chúng tôi có thể đưa cho cháu một ít. Về sau ở gần nhau rồi, chúng ta cũng sẽ thành hàng xóm, nếu cháu có cần giúp đỡ điều gì, chúng tôi sẽ giúp một chút. Nhưng giá tiền thì phải mười vạn, một đồng cũng không bớt được".
Nói xong, Văn Đình Tâm lộ ra nét mặt tiếc rẻ, thở dài một hơi, xong mới khó khăn ra quyết định, "Được rồi, mười vạn thì mười vạn. Coi như để tôi có thêm những người bạn vậy, về sau tôi sẽ ở đây, còn mong được mọi người giúp đỡ nữa".
"Không thành vấn đề, cô bé. Cháu nếu muốn có thêm một cái giường, một cái bàn, hay thêm đồ vật gì đó hãy nói với chúng ta. Chúng ta sẽ giúp đỡ cháu miễn phí, nghề mộc của chú hai nhà tôi rất tốt đó".
"Được, vậy chúng ta ký hợp đồng nhanh thôi, tôi mới nhìn tờ hợp đồng, thêm một vài nội dung, tôi sẽ giải thích với các chú…"
Sau khi giá cả được quyết định, tất cả mọi chuyện trải qua đều tốt đẹp.
Văn Đình Tâm giải thích một số điều khoản trong hợp đồng rất kỹ càng, nên chủ nhà tiếp nhận cũng khá nhanh chóng.
Chỉ là bọn họ tuyệt đối sẽ không biết rằng, chỉ sáu năm sau, giá phòng bắt đầu tăng vọt, cho dù bọn họ muốn dùng gấp ba, gấp năm lần so với giá bây giờ, thậm chí muốn lách luật để mua lại căn nhà này, cũng đều là vọng tưởng. Bởi vì hợp đồng của Văn Đình Tâm đề ra quá mức tinh vi!
Mọi chuyện kế tiếp xảy ra rất nhanh, hợp đồng trong vòng nửa canh giờ đã hoàn tất, ba anh em chủ nhà theo hai người họ đi lấy tiền ở ngân hàng, sau đó đôi bên trao đổi tiền và giấy tờ nhà đất.
Cầm chìa khóa, chủ nhà cũ đi thuê người quyét dọn nhà cửa cho bọn họ, còn Nam Thế Dương và Văn Đình Tâm lại cùng nhau đi mua đồ dùng trong nhà.
Cho dù đã đến chợ mua đồ, nhưng trong đầu Nam Thế Dương vẫn còn giống như trong mộng...
Không thể tin được ba tờ vé số đổi lấy được hơn một ngàn ba trăm vạn, không thể tin được cô lại đem giấy tờ nhà cho hắn đứng tên, đặc biệt càng không thể tin được cô lại tính toán sắm sửa một gian phòng để giành cho hắn học tập…
Cô bé ấy đối với hắn quá tốt…
Tốt đến mức hắn cảm thấy không thích hợp được…
Không phải chỉ có cha mẹ mới có thể đối xử với con cái mà không hề tính toán sao? Chẳng lẽ, cô coi hắn giống như con trai của mình?
Nếu là như vậy, hắn cảm thấy, hắn tình nguyện không cần kiểu đối tốt này…
"Thế Dương, anh xem, cái bàn học này như thế nào?" Kéo hắn dừng lại tại một cửa hàng bán bàn ghế, cô chỉ đến cái bàn vuông được thiết kế rất đẹp, "Anh nhìn có thích không? Hay là chúng ta mua cho mỗi người một cái để trong phòng, khi nào có bài tập sẽ lấy ra dùng".
Nhìn theo hướng chỉ của cô vào trong tiệm, thấy một cái bàn gỗ sáng bóng, sắc mặt Nam Thế Dương nhìn thật không tốt.
Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề kia. . .
Vấn đề là, tại sao cô lại đối tốt với hắn đến như vậy…
"Đi thôi, chúng ta vào xem một chút đi". Kéo tay của hắn chuẩn bị đi vào trong, không nghĩ tới, Nam Thế Dương vẫn đứng im tại chỗ.
Văn Đình Tâm nghi ngờ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện sắc mặt Nam Thế Dương không vui.
"Làm sao vậy?" Nhón chân lên, cô kéo ống tay áo của hắn, "Có phải là tôi tiêu tiền nhiều quá, làm anh đau lòng đúng không?"
"Không phải vậy". Dừng một chút, Nam Thế Dương cẩn thận ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Văn Đình Tâm, "
"Hả?"
"Cô, cô không biết là cô đối xử với tôi quá tốt sao? Tôi đang suy nghĩ, cô vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Là vì thích, hay là cô coi tôi giống…con trai. . ."
Mặc dù vô cùng không muốn dùng từ 'Con trai' để nói về chính mình, nhưng cô làm hắn có cảm giác như vậy. . .
Hắn đang suy nghĩ, nếu như cô đã ba bốn mươi tuổi, như thế nhất định trong mắt của cô, sẽ thực coi hắn là con trai của mình...
Nhưng mà, cô mới 18 tuổi thôi, không đúng sao?