Ở bên ngoài, Cao Tài sốt ruột đốt điếu thuốc, nhìn sắc trời càng ngày càng tối mà vẫn không thấy động tĩnh của Từ Kiến Bình, trong đầu không tránh được sốt ruột.
Nhưng cho dù là sốt ruột ông cũng không nghĩ đến chuyện đi vào tìm.
Từ sau khi Từ Kiến Bình mang theo Văn Đình Tâm gả cho ông, ông đã không quản đến chuyện của hai mẹ con họ. Cho dù Từ Kiến Bình đánh Văn Đình Tâm cũng được, mắng Văn Đình Tâm cũng được, ông đều không có ý kiến. Cho nên ông với Văn Đình Tâm mà nói chẳng có chút tình cảm nào.
Cũng vì Văn Đình Tâm ngày càng trưởng thành, trong lòng ông ngày càng ngứa ngáy nên mới thường xuyên không nhịn được mà ra tay với cô.
Không sai, mười mấy năm qua ông cùng Văn Đình Tâm cũng chỉ nói chuyện khi có chuyện xảy ra. Cho nên việc khuyên nhủ Văn Đình Tâm ông chỉ có thể đứng một bên nhìn, không có chút tác dụng nào.
Nhưng mà đối với Từ Kiến Bình, Cao Tài cũng không tin tưởng nhiều.
Tính cách táo bạo ác liệt, ông đoán chừng, lâu như vậy còn chưa ra có khi bên trong đã ra tay đánh rồi. Nếu thực sự như vậy, đợi lát nữa thằng nhóc dã man đó tới, ông làm sao để trốn tránh tốt đây.
Thay đổi tư thế ngồi xổm xuống, Cao Tài hít một hơi thuốc sảng khoái.
Từ sau cửa sổ cách vách, chị Trần đang núp, đóng một bên cửa sổ, cầm chiếc điện thoại nhỏ giọng nói chuyện: “A lô, là cảnh sát sao? Ở bên cách vách nhà tôi có trộm, là một nam một nữ, một người trông chừng, một người đi trộm, bây giờ hắn đang ở trong phòng“.
Dè dặt nói chuyện, chị Trần khẩn trương xiết chặt ngực mình: “Đúng đúng đúng, hắn là kẻ trộm, bên cạnh nhà tôi là một học sinh nữ, không biết có gặp chuyện không may hay không“.
Sau khi nói xong địa chỉ, chị Trần lại lo lắng, trở về phòng kéo chồng ra ngoài để anh cùng mình cùng theo dõi. Nói như vậy, nếu lỡ kẻ trộm có chạy thì chồng chị cũng có thể ngăn cản một lát tới khi cảnh sát tới.
Cứ như vậy, hai vợ chồng sinh ra hiểu lầm.
Mà trong lúc này, ngoài những người này tuyệt đối sẽ không biết, bên trong phòng, Văn Đình Tâm đang kéo chặt Từ Kiến Bình ép hỏi.
“Con nhỏ chết tiệt kia! Mẹ nó mày dám nhốt tao! Mày muốn chết không!” Cùng với lời đe dọa là tiếng đập vào cửa.
Từ Kiến Bình nắm chặt tay cầm cửa, dùng sức đập, không dừng một chút...
“Lá gan của mày cũng lớn thật đấy! Dám đối nghịch với lão nương có phải không! Thật sự không còn Thiên Lý rồi! Mày dĩ nhiên lại dám làm như vậy với lão nương!” Tức giận đập cửa, từng đợt đập cửa vang lên.
Bên ngoài Văn Đình Tâm không nóng vội, bắt chéo chân, trên tay cầm quyển vở viết, một tay xem xét chiếc máy, đợi lát sẽ ghi âm.
Không có cách nào phản kháng, Từ Kiến Bình duy trì được gần 20 phút, cuối cùng hết sức đập.
Phải biết rằng bên ngoài chỉ là một chiếc khóa nhỏ, nhưng dù gì cũng là một khối sắt, làm sao chỉ đong đưa vài cái đã bị gẫy chứ!
“Cạch cạch” gõ cửa hai lần, Văn Đình Tâm lạnh nhạt mở miệng: “Dì à, mệt chưa? Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, chúng ta cùng nhau tâm sự“.
“Ai thèm nói mấy lời vô nghĩa với mày! Nếu mày có hiếu mau mở cửa cho tao!” Lấy ghế nhỏ trong kho ngồi xuống, Từ Kiến Bình không chịu nổi lại duỗi tay gõ cửa, “cạch cạch” vang lên: “Con nhỏ chết tiệt kia, mày sẽ bị sét đánh chết! Vậy mà dám khóa tao! Mười mấy năm rồi, mẹ kiếp tao nuôi không công rồi!”
Nói đi nói lại, Từ Kiến Bình luôn miệng nói tới chuyện mình đã nuôi cô mười mấy năm.
Nhưng thực ra, chính bà ta cũng biết, bà ta nuôi như vậy không phải là vì tài sản mà cha cô để lại!
“Dì à, chuyện ân huệ cũ đo chúng ta đừng nói nữa, nợ cũ dù nói đi nói lại cũng không được gì” Bất đắc dĩ nhướn một bên mày, Văn Đình Tâm nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thong dong nói: “Tôi ở với dì mười mấy năm, mỗi ngày như thế nào, ở thế nào chính dì cũng biết. Mỗi ngày tôi còn ra ngoài kiếm tiền cho dì. Ở chợ hải sản lao động mười mấy năm, dì chắc cũng biết bao nhiêu lần tôi phải cầu xin ông chú kia không đuổi tôi đi?”
Nếu thực sự so đo mà nói, thực ra Văn Đình Tâm mới là người mang đến lợi ích cho gia đình kia.
“Còn như thế nào nữa! Tao cho mày ăn, cho mày ở, mày đi ra ngoài làm kiếm chút tiền không được sao?” Từ Kiến Bình đáp lại cô không chút khách sáo: “Con nhà nghèo thì cũng phải đi làm sớm một chút, năm đó nếu mày không ra ngoài đi làm không lẽ muốn ở nhà để tao chăm sóc sao? Mày nằm mơ đi!”
Nghe được lý do này Văn Đình Tâm chỉ lắc đầu thở dài.
Ở chung với Từ Kiến Bình mười mấy năm, tuy rằng biết bà thô bạo dã man, nhưng thật ra mà nói, Văn Đình Tâm ba mươi hai tuổi ở phương diện nào đo vẫn có thể lý giải cho Từ Kiến Bình.
Cô biết một người phụ nữ sau khi kết hôn tính cách sẽ dần dần thay đổi, mà có thể làm thay đổi chỉ có người đàn ông.
Khả năng rằng, tính cách của Từ Kiến Bình vốn đã không tốt cho nên sau này theo Cao Tài lại càng nghiêm trọng hơn. Khi nhìn thấy Từ Kiến Bình bị Cao Tài kéo đến cản trở như vậy, Văn Đình Tâm còn cảm thấy có vài phần đáng thương.
Nhưng sự thật nói cho cô rằng, người đáng thương cũng có phần đáng giận.
Từ Kiến Bình có thể nhịn Cao Tài, nhưng đối với cô một chút cũng không khách sáo. Nghe câu này, dù cho là một người tốt cũng sẽ thấy bực mình chứ đừng nói người có tính khí không tốt lắm như Văn Đình Tâm.
Ngẫm lại lúc mình bước vào nhà này mới mấy tuổi. Tuy rằng lúc đó còn nhỏ, nhưng cô còn nhớ đến lúc ở chợ hải sản, cô chịu đựng lấy cho ông chú kia bong bóng cá, lấy ruột cá, bóc vỏ tôm, đôi lúc bị chảy máu cũng là chuyện bình thường.
“Dì thật muốn tính toán rõ ràng như vậy với tôi, tôi cũng sẽ tính với dì một món nợ” Đổi chân, Văn Đình Tâm lại lật qua một trang giấy, cây bút trong tay lại hí hoáy viết, miệng cũng tính toán theo: “Lúc cha tôi chết tôi sáu tuổi, nghe nói cha đã để lại một khoản tiền, cũng để lại cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm. Lúc luật sư giao đến tay tôi, trước mặt ông ta dì đã nhận lấy, sau đó còn nói trước mặt ông ta là sau này dì sẽ nuôi tôi, cho tôi đến trường đi học, tuyệt đối không để tôi phải khổ. Trong sổ tiết kiệm có 5000“.
Trên vở viết số 5000, không nghe thấy tiếng động trong nhà. Văn Đình Tâm tiếp tục nói: “Mười mấy năm trước, 5000 đồng tương đương với hơn hai vạn, gần ba vạn đồng bây giờ. Theo lý này mà nói, khoản tiền này ít nhất cũng phải cho tôi học xong tiểu học, tính thêm một chút thì có thể mua được cả sách vở của sơ trung, nhưng dì không làm thế“.
“Đây, đây không phải bởi vì 5000 bị tao làm đồ cưới rồi. Chuyện mày đến trường quan trọng hơn hay chuyện tao lập gia đình quan trọng hơn. Người cha ma quỷ của mày không có một chút trách nhiệm, nói đi là đi, tao còn chưa kịp hưởng thụ đã trở thành quả phụ, giá trị con người bị giáng xuống một nửa, đồ cưới cũng phải phong phú thì người ta mới đồng ý. Chuyện này sao trách được tao“. Ngón tay tự chỉ về phía mình, sau đó mạnh mẽ vung lên: “Tao nhổ vào, mày muốn trách thì trách cha mày đi!”
“Một khoản tiền như vậy, cuối cùng lão nương một phần cũng không được tiêu, đều bị Cao Tài lấy đi uống rượu sạch! Con nhỏ chết tiệt kia còn không biết xấu hổ nói ra, không sợ bản thân đuối lý!”
Ha ha thật đúng là đuối lý...
Vậy mà có thể đem toàn bộ món nợ đó đổ lên đầu Văn Đình Tâm, năng lực trốn tránh trách nhiệm của Từ Kiến Bình quả nhiên là vô địch.
“Dù sao đo cũng là 5000 đồng cha tôi để lại cho tôi, tôi một phần tiền cũng không được tiêu, nguyên nhân, do dì“. Nhất quyết không nhường, Văn Đình Tâm đem đổ lại lên đầu Từ Kiến Bình, sau đó tiếp tục: “Theo dì chưa được nửa tháng, dì đã theo Cao Tài về nông thôn. Đến ở nông thôn ngày thứ hai, tôi đã bị ép ra ngoài tìm việc. Vừa mới bắt đầu làm ở quán cơm, lúc bưng mâm đã đánh rơi một đĩa đồ ăn, hại dì đền 20 đồng“.
“Mẹ nó, mày còn nhớ 20 đồng tao đã phải kì kèo với con tiện nhân kia bao lâu không?” Hung dữ nói, nhớ lại ngày đó Từ Kiến Bình vẫn còn tức một bụng.
“A tôi đương nhiên biết. Người ta đòi bồi thường 35 đồng, dì trước mặt bà ta nói nửa canh giờ, cuối cùng ông chú kia chịu không được mới giảm xuống còn hai mươi đồng. Sau này tôi còn phải rửa mâm cho bà ta một năm“.