Lúc tới nhà Nam Dư Kiêu cũng đã hơn năm giờ.
Vốn đến đúng năm giờ, nhưng nhà Nam Dư Kiêu cách cửa lớn quá xa, cô đi bộ vào cũng đã mất hai mươi phút.
Ấn tượng của thím Lương đối với cô rất kém, nhưng bởi vì sau lưng cô là nhị thiếu, nên cũng không tiện bày ra sắc mặt.
Ngày hôm qua Kiêu thiếu gia đã dặn dò, hôm nay cô tới liền dẫn cô lên phòng gặp cậu, nên khi Văn Đình Tâm vừa tới, thím Lương liền dẫn cô lên lầu tìm Nam Dư Kiêu.
Giống như ngày hôm qua lúc Văn Đình Tâm đến, nhìn thấy Nam Dư Kiêu đang ngồi trên ghế đọc sách.
Cũng không có mở cửa sổ, cả căn phòng đều tối, trên bàn thắp ngọn đèn vàng ấm áp, bộ dáng Nam Dư Kiêu an tĩnh tự nhiên nhìn qua lại có vẻ hào hoa phong nhã, cũng là một hương vị khác.
Nếu người không biết anh chắc chắn sẽ rất ấn tượng.
Trong lòng Văn Đình Tâm nghĩ Nam Dư Kiêu hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ ra vẻ thâm trầm thôi. Lãng ##Quên
“Thiếu gia, cậu tìm tôi.”
“Văn Đình Tâm.” Nam Dư Kiêu ngẩng đầu, ánh mắt nhìn mặt cô: “Cô tới trễ.”
“Thật có lỗi, thiếu gia, trong nhà có việc đến trễ.” Tùy tiện nói ra một lý do, đối đầu chống lại ánh mắt của anh, ánh mắt Văn Đình Tâm không có nửa phần chịu thua.
Có Nam Thế Dương làm chỗ dựa, giọng điệu cô nói chuyện tràn đầy tự tin, lời nói áy náy cũng rất thẳng thắn, chuyện này khiến cho trong lòng Nam Dư Kiêu không thoải mái.
Nhưng anh không có phát tác, tất cả suy nghĩ trong lòng đều được anh ẩn nhẫn vô cùng tốt.
“Nếu trong nhà có việc, vậy cũng không có biện pháp.” Nhếch môi cười, đem quyển sách đặt lên đùi, vẻ mặt Nam Dư Kiêu ôn hòa cười nói: “Văn Đình Tâm, cô qua đây ngồi.”
Văn Đình Tâm vâng một tiếng đi về phía trước, ngồi xuống ghế đối diện Nam Dư Kiêu.
“Hôm nay có muốn gọi anh hai qua đây không?” Đem một bên điện thoại đưa tới trước mặt cô, cả người Nam Dư Kiêu ngồi thẳng hướng về cô: “Nếu muốn thì tự gọi điện thoại đi.”
“Không cần đâu thiếu gia.” Nhìn không hiểu cuối cùng anh ta có ý gì, ở trong lòng Văn Đình Tâm vẫn luôn phòng bị. &^LeQuyDon3%4LãngQuên*&^@2
Nam Dư Kiêu người này tâm kế rất nặng, nếu không chính cô sẽ không bị anh ta lừa gạt suốt mười bốn năm qua.
Trong suốt mười bốn năm qua, không phải cô chưa từng hoài nghi. Nhưng không biết vì sao, mỗi lần cô có lòng nghi ngờ lại xảy ra rất nhiều chuyện để cho cô đánh mất nghi ngờ đó.
Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy có rất nhiều chuyện có thể do chính Nam Dư Kiêu có lòng an bài hết thảy.
Giống như trong lúc cô về nhà trên đường gặp phải cướp, như ở trường học cô vô duyên vô cớ bị mấy cô gái kéo vào góc tường muốn đánh cô, như ở chỗ làm việc cũng có thể bất ngờ bị khủng bố đánh tới…
Dường như mỗi lần như vậy vừa vặn anh ta lại xuất hiện tới làm anh hùng cứu mỹ nhân… Có đôi lúc bị mấy vết thương nhỏ khiến cô khi đối với anh ta càng thấy áy náy…
“Nếu không gọi vậy thì hôm nay ở bên cạnh tôi.” Đem điện thoại để qua một bên, Nam Dư Kiêu chỉ qua giá sách ở bên cạnh: “Tôi nghe nói cô giúp anh hai học, nghĩ đến có thể cô học rất giỏi nhỉ? Trên giá sách có rất nhiều sách, cô có thể tùy tiện xem. Ngồi ở đây với tôi là được.”
“Vâng, thiếu gia.” Văn Đình Tâm cũng không phản bác, dù Nam Dư Kiêu có nói thế nào cô nghe theo là được. @#LQĐ*&#
Nếu cự tuyệt quá rõ ràng, ngược lại anh ta sẽ có lòng phòng bị với cô, đến lúc ăn cắp bản văn kiện kia đối với cô sẽ không tốt.
Đứng dậy đi đến chỗ giá sách, Văn Đình Tâm chọn một cuốn sách thương mại kinh tế xem, trở về đi đến ghế bên cạnh, lễ phép hỏi một tiếng: “Thiếu gia, tôi có thể ngồi sao?”
“Đương nhiên.” Nam Dư Kiêu vẫy tay, trả lời một tiếng.
Nhìn sơ qua, đối với hành động hôm nay của Văn Đình Tâm khiến cho anh vô cùng hài lòng.
Nhìn bộ dáng của cô có vẻ cũng không phải rất để ý đến Nam Thế Dương, nếu không sẽ không lựa chọn ở cùng một chỗ với anh gần như vậy.
“Đây có bút với giấy nháp, cô có thể lấy dùng.” Tốt bụng đẩy hai vật kia về phía cô, Nam Dư Kiêu cũng đặt sách trên đùi mình lên bàn, cứ như vậy khoảng cách với Văn Đình Tâm ngày càng gần.
“Cám ơn thiếu gia.” Văn Đình Tâm không nhìn anh ta, chỉ nghe lời cầm lấy giấy với bút.
Khóe mắt cảm giác được Nam Dư Kiêu tiếp cận, trong lòng vẫn không ngừng nguyền rủa.
Tiểu tử gian xảo vẫn là tiểu tử gian xảo, lại còn mang vẻ mặt cười, thật sự ghê chết lão nương rồi!?
“Đình Tâm, năm nay cô bao nhiêu tuổi?” Mở sách của chính mình ra đọc, Nam Dư Kiêu làm như vô tình hỏi, giống như muốn tạo quan hệ tốt với cô.
“Thưa thiếu gia, mười tám.” Lã[email protected]#d#l#q#[email protected]ên
Cùng lúc trả lời, lão nương tà ác trong người không ngừng kêu gào.
Ba mươi hai tuổi, nói ra không hù chết tiểu tử ngươi!
“Cô cùng tuổi với anh hai, khó trách lại có thể nói chuyện. Tôi chỉ sinh sau anh ấy vài tháng, nhưng anh hai đối với tôi vẫn có xa cách.” Thậm chí như vô tình lộ ra thông tin thân phận của mình.
“Nhị thiếu tuy lớn hơn thiếu gia một chút, nhưng tâm tính vẫn giống như đứa trẻ vậy, thiếu gia nhìn qua có vẻ thành thục hơn, có thể vì vậy nên không thể cùng nói chuyện được.” Tùy tiện trả lời, giương mắt liếc nhìn Nam Dư Kiêu một cái, Văn Đình Tâm che giấu chán ghét dưới đáy mắt vô cùng tốt.
Lại có thể không biết xấu hổ so sánh mình còn trẻ hơn với tiểu tử hồn nhiên của người ta. Cũng không nhìn xem trong bụng mình có những ý nghĩ xấu gì.
“Cô đừng an ủi tôi, tôi biết anh hai vẫn luôn xem thường tôi. Bởi vì tôi là người từ bên ngoài bước vào Nam gia, cho nên cho dù rất muốn, cũng không có biện pháp hoàn toàn hòa mình vào dung nhập vào Nam gia, cũng không có biện pháp có thể chơi cùng với các anh chị khác.” Tự giễu lắc đầu, lại nở ra một nụ cười miễn cưỡng, Nam Dư Kiêu cúi đầu nhìn vào sách của mình: “Lần này ông nội an bài cô đến đây, ngược lại khiến tôi rất vui, rốt cuộc cũng có người có thể nói chuyện với tôi rồi.”
Nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp kia của anh ta, bất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy đau lòng một lúc đi. d!^Nd+n(#Q%*[email protected]
Ai có thể chịu được một thiếu gia nhà giàu tội nghiệp ở trước mặt mình nói ra sự bất đắc dĩ của bản thân? Nếu đổi lại bất cứ một người con gái nào, đoán rằng trong nháy mắt cũng sẽ bị bộ dáng này của anh ta bắt mất.
Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh ta, Văn Đình Tâm nghĩ có thể tha thứ cho bản thân mình lúc trước bị chính chuyện này lừa.
Dù sao đối với một con hồ ly giảo hoạt này, đạo hạnh của cô vẫn còn thấp lắm.
“Thiếu gia hi vọng tôi ở bên cạnh thiếu gia, tôi ở bên cạnh thiếu gia là được rồi.” Phản ứng lúc này, ngoài qua loa ra vẫn là lừa gạt.
“Ừ.” Mím môi cười đáp, Nam Dư Kiêu giơ tay gọi thím Lương: “Thím Lương, đưa vào đây chút bánh ngọt với nước trái cây.” di3n^d94n-L3^.Quys.D96^n.c0m
“Vâng, thiếu gia.” Thím Lương lên tiếng trả lời lui ra, nhẹ đóng cửa lại.
Trong phòng, Văn Đình Tâm cúi đầu lật sách chăm chú đọc, ở bên cạnh ghi chép lại. Nhìn qua có vẻ rất nghiêm túc, kỳ thật không ai biết, chép sách giết thời gian có bao nhiêu nhàm chán…
Ngồi đối diện cô, Nam Dư Kiêu lật sách trên tay, thường thường nói vài câu với cô, đề tài nghe ra có vẻ không có gì quan trọng, trên thực tế lại đang thăm dò chút tin tức.
“Đình Tâm, cô cảm thấy anh hai là người như thế nào?”
Dừng bút lại, Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn anh nói: “Tính tình Nhị thiếu có chút không tốt, nhưng cũng tốt bụng, là người tốt.”
“Vậy cô cảm thấy, tôi là người như thế nào?”
Vẻ mặt phúc hắc cáo già!
“Tôi không có hiểu rõ thiếu gia, có lẽ thiếu gia cũng là người tốt đi?”
Lời này giống như nghi vấn, Nam Dư Kiêu nghe vào có vài phần khó chịu.
Tại sao có đánh giá cao đối với Nam Thế Dương, đối với anh lại không xác định?
“Như vậy xem ra chúng ta cần phải tìm hiểu nhau nhiều hơn. Bằng không kết giao bạn bè vậy cũng không tốt.” Cười nhỏ tiếp lời, thấy đề tài này không đạt được kết quả tốt, anh liền thay đổi đề tài khác: “Đình Tâm, cô đã gặp qua ông nội chưa?” @#LQĐ*&#
“Lần trước có gặp.”
“Vậy nhất định cô rất ấn tượng với ông nội. Cô biết không, anh hai là đứa cháu mà ông nội thương nhất. Ông nội đối với anh hai so với bất cứ người nào trong Nam gia đều tốt hơn.” Vào lúc nói chuyện, Nam Dư Kiêu làm như vô tình ghé sát Văn Đình Tâm hơn: “Thậm chí so với ba tôi còn tốt hơn.”
“Tôi biết, ông cụ rất sủng ái Nhị thiếu. Cho nên lần trước cũng đã cảnh cáo tôi không được tiếp cận Nhị thiếu.”
“Ông nội đã cảnh cáo cô rồi sao?” Nam Dư Kiêu thật không ngờ tới.
Đường đường là một gia chủ của Nam gia lại có thể đi uy hiếp một cô gái nhà quê. Sự thật chứng minh, ông cụ quả thật vô cùng quan tâm Nam Thế Dương.
Nghĩ lại chính mình lại trở thành đối tượng lấy ra để làm lá chắn, còn đối với Nam Thế Dương được ông cụ để ý tới, hai bên chênh lệch như lòng sông so với mặt biển khiến cho Nam Dư Kiêu vô cùng khó chịu. ﻅῷ☼☺₤êQuíÐὬπᴥ☼ﻹ
Cái nhà này càng ngày càng bất công rồi!
Nhất là đối với anh!
Nếu đã như vậy, anh cũng không cần phải kiềm nén thêm nữa, một khi đã đưa cơ hội cho anh, anh sẽ lợi dụng tốt.
“Khó trách, mấy bữa nay trên bàn cơm đều nghe ông nội bàn việc xem mắt cho anh hai. Tôi còn nghĩ là giả, không nghĩ tới…” Lời này cố ý nói cho Văn Đình Tâm nghe.
Nam Dư Kiêu tin rằng, nếu Văn Đình Tâm với Nam Thế Dương có quan hệ không muốn người khác biết, nhất định sẽ tới cãi nhau với Nam Thế Dương, đến lúc đó Nam Thế Dương sẽ về gây chuyện với ông cụ…
Đối với câu nói của anh ta, Văn Đình Tâm làm như không nghe thấy, tiếp tục lật sách của mình, còn nghiêm túc chép lại…
Biết tiểu tử kia châm ngòi ly gián, cô làm sao có thể dễ dàng trúng kế được.
Mà phản ứng của cô quá mức chấn định lại khiến cho Nam Dư Kiêu không khỏi kinh ngạc.
Nam Dư Kiêu còn tưởng rằng sắc mặt cô sẽ thay đổi hoặc sẽ phát hỏa thế nào chứ, nhưng cô lại không có phản ứng gì, giống như đang nghe chuyện của người khác vậy.
Chẳng lẽ cô ta đối với Nam Thế Dương không có ý kia? Lãng ##Quên
“Đình Tâm, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, cô có quan hệ thế nào với anh hai vậy?”
Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy Nam Dư Kiêu cười lui người về phía sau, khoát tay nói: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi. Bởi vì tôi thấy anh ấy để ý đến cô, ngày hôm qua các người ở dưới lầu… Ừ… Cho nên có chút tò mò mối quan hệ giữa hai người.”
“Tôi cùng với Nhị thiếu chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.” Lật qua một trang mới, Văn Đình Tâm làm xong rồi mới nói tiếp: “Nhị thiếu có thích tôi hay không tôi không biết, nhưng tôi thích Nhị thiếu.”
“A?”
“Thiếu gia, lời này tôi chỉ nói với một mình cậu, cậu nhất định phải giữ bí mật nhé.” Dứt lời, Văn Đình Tâm nhếch môi cười cười nhìn Nam Dư Kiêu.
Chỉ là phía sau nụ cười của cô, cũng ẩn giấu đầy mưu tính.
Hết chương 65