Mục lục
Nhị Trọng Ảnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, Nam Thần Y đã chuẩn bị thuốc tắm cho Tần Phong, không những thế lão còn móc ra một kim châm mạ vàng châm cứu cho hắn.

Tần Phong có chút không biết làm sao vì Nam Thần Y kia luôn dùng ánh mắt nước mắt lưng tròng nhìn thẳng hắn, dường như là muốn nói với hắn cái gì đó nhưng lại không nói được, còn vị Kim Thương Thánh Giả kia ở phía sau luôn luôn trừng mắt, tựa như là đang uy hiếp hừ lạnh với Nam Thần Y.

Cuối cùng, Nam Thần Y chỉ có thể mếu máo châm cứu, giúp hắn tắm thuốc...

Tần Phong có ngốc mấy cũng đã nhìn ra, hai người này nhất định đã gạt hắn cái gì đó, nhưng hắn biết dù hắn có hỏi thì cũng sẽ vô dụng nên chỉ có thể ngoan ngoãn tùy Nam Thần Y bố trí.

Tần Phong tâm tư thấp thỏm, ngày hôm nay có quá nhiều thứ thay đổi làm hắn có chút không tiêu hóa được.

Đầu tiên là chuyện tư chất của hắn có thể so với yêu nghiệt Thư Lộng Ảnh kia, điều này làm Tần Phong thấp thỏm không thôi.

Sau đó là chuyện Thư Mặc hung hăng ra tay tàn nhẫn với hắn, muốn huỷ đi căn cơ của hắn.

Thấy mọi người lo lắng cho thương thế của mình như vậy Tần Phong tuy có chút vui sướng nhưng vẫn cảm thấy mất mát, vì nếu hắn thật sự bị hủy hoại thì ánh mắt đó có còn đặt trên người mình không?

Hắn hận Thư Mặc ra tay tàn nhẫn, hận Thần Nguyệt Giáo lạm sát người vô tội. Lại lo lắng Nam Thần Y là đang lừa hắn, sợ vết thương của mình căn bản trị không hết.

Sau khi tắm thuốc xong mọi đau nhức trên người đã hoàn toàn biến mất, bây giờ hắn mới mới tin tưởng lời Nam Thần Y không phải giả, tâm cũng yên ổn không ít.

Tần Phong cảm giác chính mình tựa như được thoát thai hoán cốt, cả người tràn ngập sức mạnh.

Tuy rằng có chút quái dị, rõ ràng mình bị Thư Mặc đả thương nhưng trừ bỏ lúc đầu đau như tan xương nát thịt thì bây giờ lại khỏe như không có việc gì.

Hiện tại thân thể càng uyển chuyển nhẹ nhàng, so với trước đây thì phải nói là tốt hơn rất nhiều!

Tần Phong đem mấy chuyện quái dị này đổ lên y thuật cao siêu của Nam Thần Y. Còn muốn hảo hảo tạ ơn lão.

“Thần y, ngươi dùng dược trị hết cho ta sao?”

Thủy Liêm nói mơ mơ hồ hồ: “Cái này, cái này là phần nhỏ thôi…”

Thủy Liêm trong lòng buồn bực, đương nhiên là phải có cảm giác thanh sảng rồi! Là có người dùng đại công phu giúp ngươi đả thông kinh mạch đó a!

Đem kinh mạch tắc nghẽn đả thông hết, có bao nhiêu phúc lợi a! Có thể cải thiện toàn bộ tư chất của một người đó!

Nhưng phương pháp đả thông này rất ít người biết đến. Ngay cả lão được mọi người xưng tung là Nam Thần Y cũng chỉ biết dùng phương pháp châm cứu mà thôi chứ không bằng một phần mười của người kia.

Mà thiếu niên xinh đẹp yêu ớt kia thế nhưng có thể dùng phương pháp này đả thông kinh mạch, khó trách người trong mắt chỉ có võ thuật như Kim Qua lại coi trọng y như vậy.

Chỉ cái này rõ ràng là chuyện tốt, vì sao Kim Qua không cho lão nói ra làm mọi người hiểu lầm y như vậy?

Thủy Liêm nghĩ tận trăm lần cũng nghĩ không ra, lão cũng không muốn đi lấy công lao của người khác nên vẫn nhịn không được mà luôn âm thầm nhắc nhở Tần Phong.

“Thân thể ngươi về sau sẽ càng ngày càng tốt, biết sao không?”

Tần Phong khó hiểu: “Bởi vì y thuật của tiền bối sao?”

Thủy Liêm lắc đầu: “Dù sao ngươi cũng nên nhớ kỹ, sau này ngươi có bao nhiêu thuận lợi trên con đường võ học thì lão phu không có công lao gì lớn đâu…”

Tần Phong chớp chớp mắt phượng, nhíu mày: “Thần y có thể nói rõ hơn không?”

Thủy Liêm hơi há mồm nhưng lại không thể phát ra tiếng!

Nguyên lai Kim Thương của Kim Qua đã móc lên cổ áo lão, kéo Thủy Liêm đang giãy giụa ra ngoài: “Đi ra ngoài cùng lão phu đánh một trận!”

Thủy Liêm QAQ, lảo đảo bị kéo ra không thương tiếc, rưng rưng nhìn Tần Phong công đạo nói: “Tiểu hài tử! Ngươi phải nhớ lời lão phu đã nói a!”

Đại môn phanh một tiếng, Thủy Liêm đáng thương bị nhốt ngoài cửa.

Tần Phong nhíu mày: “Lời Nam Thần Y nói là có ý gì?”

Ý là đã có người giúp hắn có thể luyện võ luyện lợi hơn?

Tần Phong từ trong lòng đã khẳng định Thư Lộng Ảnh là muốn đả thương căn cốt hắn nên "người" mà hắn đã nghĩ căn bản không hướng đến y, vắt hết óc cũng nghĩ không ra nguyên do gì, Tần Phong dứt khoát từ bỏ.

Thổi tắt ngọn nến sau đó là ngã lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ánh trăng màu bạc mạnh mẽ truyền vào khung cửa sổ đầu giường, hắn nhìn chăm chú đến mức không sao ngủ được. Tần Phong liền dứt khoát trừng mắt nghĩ đến sau này nên làm gì cho tốt!

Thư Mặc xuống tay tàn nhẫn với hắn như vậy, hắn cũng không thể nương tay y nữa, nhất định phải nghĩ ra cách hảo hảo trừng trị y.

Chính là hắn không có bản lĩnh đi giết chết Thư Mặc, quyền giết cũng càng không có, hắn bất quá chỉ là một khất cái tương đối may mắn mà thôi.

Thực lực, quyền thế, mấy thứ này thế nhưng lại quan trọng như vậy…

Tựa hồ là sau khi tới nơi này, những quan niệm đơn thuần trước kia tựa như đã không còn tồn tại nữa. Người nơi này không lo ăn mặc, không đem tình cảm đặt ở trên người, thấy người khác sống tốt cũng không thấy vui lây mà là ghen ghét…

Tại sao lại như vậy?

Tần Phong suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên ngoài cửa sổ thổi vào một trận gió lạnh.

Tần Phong hít hít cái mũi, bỗng nhiên xoạc một tiếng đứng lên.

Trong gió có mùi nguyệt hoa quế hương!

Đây đang là mùa hè, nguyệt quế trong viện căn bản không có nở hoa chứ đừng nói là có mùi nguyệt quế hoa!

Có phải hay không…… Có phải hay không là người kia?

Vội vàng đem cửa đẩy ra, sân viện sâu kín tĩnh lặng không một bóng người, nhưng cái hương nguyệt quế như có như không này làm tim Tần Phong bất giác run lên!

“Là ngươi phải không?” Tần Phong thử mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu tựa như là sợ kinh động người kia.

Sân vẫn như cũ tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua, mùi nguyệt hoa quế hương càng thêm nồng đậm vài phần.

“Là ngươi, ta biết là ngươi……” Tần Phong tựa hồ rất chắc chắn, thanh âm lớn hơn một ít: “Ngươi đã cứu ta hai lần, ta nhớ rất kỹ hương vị của ngươi.”

“Có thể hay không…ra đây nhìn ta?”

Tần Phong không biết vì cái gì hắn lại chắc chắn rằng tiên nhân sẽ ở đây, hắn chỉ biết hắn muốn nói chuyện với tiên nhân đó.

Nói về sự bất an của hắn, nói về sự chờ mong của hắn…

Tựa như mỹ cảnh năm xưa hắn gặp, người đó sẽ ôm lấy hắn, ôn nhu nhẹ nhàng an ủi hắn…

Nhưng mà, không ai trả lời hắn.

Mùi nguyệt hoa quế hương chậm rãi tan đi.

Trong không khí chỉ có hương vị của bùn đất thấm ướt sương đêm...

Tần Phong có chút mất mát, khẽ cắn môi quay trở về.

Không nhìn thì không nhìn!

Cửa lớn phanh một tiếng đóng sập lại, mang theo ý vị giận dỗi.

Thư Lộng Ảnh dựa vào tường viện nín thở, tim đập thình thịch không ngừng, y chậm chạp không dám hô hấp, mũi Tần Phong là mũi chó sao?

Y mới vừa có thể xuống giường liền nhịn không được qua đây xem một chút. Cái phương pháp mà y dùng để đả thông kinh mạch có Tần Phong là được Bạch Miêu nói qua lúc trước. Lúc ấy y cũng không để ý lắm chỉ đơn giản nghe qua một lần cho đỡ buồn chán. Nhưng không ngờ bây giờ y lại dựa vào cái ký ức mơ hồ không rõ đó mà thành công giúp Tần Phong tăng tiến căn cốt.

Tuy rằng y đã nhiều lần xác nhận rằng phương pháp này không có hại cho cơ thể nhưng vẫn là có chút không yên tâm, y tính toán chờ Tần Phong ngủ say mới trà trộn vào kiểm tra hắn một phen, ai ngờ chỉ mới bước vào thôi đã bị phát hiện!

Trên người y có mùi nguyệt quế sao? Thư Lộng Ảnh ngửi ngửi cánh tay, nhíu mày, rõ ràng là không có nồng nặc mà a!

Chuyện Thư Mặc đánh trọng thương Tần Phong trên dưới Cổ gia ai ai cũng biết. Vốn dĩ tưởng rằng tên tiểu quan này chết chắc rồi nhưng đã lâu như vậy gia chủ Cổ Hằng vẫn như cũ không có động tác gì.

Người sáng suốt liền nghĩ, y làm chuyện quá đáng như vậy mà gia chủ cũng không xử trí y, sợ là Cổ Hằng đã hoàn toàn không liếc mắt tới y nữa, Thư Mặc này trong Cổ gia đã không còn chỗ đứng. Vì thế toàn bộ ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Tần Phong.

Tần Phong được phán định tư chất khó gặp, Cổ Hằng cũng đã nói sẽ dốc lòng bồi dưỡng hắn, thân phận của hắn cũng có chuyển biến nghiêng trời lệch đất không giống như xưa, hắn sẽ xuống tay trả thù Thư Mặc thế nào đây?Đáng tiếc, Tần Phong cũng không có động tác gì.

Ban ngày rèn võ, buổi tối luyện văn, thời gian trôi nhanh vội vội vàng vàng, Tần Phong chung quy vẫn không động vào Thư Mặc.

Có người nói, đôi khi họ phát hiện Tần Phong sẽ cười một mình, giống như gặp chuyện gì đó rất vui vẻ. Người Cổ gia lại hăng say bàn tán quên trời quên đất.

Tần Phong cũng biết, nhưng hắn vô tâm không để ý tới.

Nói hắn gặp chuyện vui vẻ? Thật a.

Hôm nay, Tần Phong vừa luyện chữ xong, thu xếp ổn thỏa mọi chuyện liền thổi tắt ngọn nến, ngoan ngoãn nằm trên giường nhắm mắt giả ngủ.

Chậm rãi làm tiếng hít thở của mình trở nên ổn định, tinh thần lại tập trung cao độ. Không biết đợi qua bao lâu, Tần Phong có chút mệt rã rời, hôm nay không tới sao?

Bỗng nhiên, cửa sổ bị một trận gió thổi mạnh bật mở ra. Mùi hoa nguyệt quế như có như không truyền vào chóp mũi. Tần Phong nháy mắt không còn buồn ngủ, tim đập nhanh hơn  ———người kia, tới rồi!

Lần đó sau khi mùi nguyệt hoa quế hương biến mất, Tần Phong cho rằng người kia sẽ không đến nữa.

Mất mát cả một ngày, buổi tối lại nghỉ ngơi không tốt. Sau đó vì tinh thần không tốt mà ngồi ngắm trăng liền không cẩn thận ghé lên trên bàn ngủ gật, trong lúc mê man hắn ngửi thấy mùi nguyệt hoa quế hương lại truyền tới.

Khi đó hắn lập tức bừng tỉnh chạy nhanh ra sân, nhưng vẫn như cũ không có ai ở đó, trong lòng hắn cũng mơ hồ đoán được tâm tư của y.

Người kia không muốn gặp mặt hắn…

Cho nên mỗi lần hắn ngủ y mới dám xuất hiện.

Sau mấy lần nghiệm chứng, Tần Phong rốt cuộc khẳng định cái phỏng đoán này, cho nên tính toán giả bộ ngủ dụ người ta ra a.

Thanh âm thực nhẹ thực nhẹ, ngay cả hương hoa cũng như có như không. Nhưng Tần Phong có thể phân biệt được, đây là tiếng hít thở của người kia, hơn nữa mỗi lần hô hấp, đều mang theo mùi nguyệt quế.

Thật sự là người kia.

Hơi thở của y có mùi nguyệt hoa quế hương…

Bàn tay lạnh lẽo xoa lên trán hắn, nhẹ như lông vũ, thật cẩn thận dò nhiệt độ cơ thể hắn.

Sau đó bàn tay lạnh lẽo lại nhẹ nhàng chạm vào mạch môn hắn, một cỗ nội lực ôn hòa mát lạnh chậm rãi truyền vào cơ thể hắn.

Tay Tần Phong hơi hơi run nhẹ, đây là mệnh môn...

Nhưng thì sao chứ? Mạng hắn là do y cứu…

Dòng nội lực thanh lãnh xâm nhập vào thân thể hắn, vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, cuối cùng hóa thành một cổ lực lượng ôn hòa, lưu tại đan điền trong cơ thể hắn.

Tần Phong đột nhiên cảm thấy cả người thoải mái, nhưng điều này không quan trọng! Bàn tay lạnh lẽo rời khỏi mạch môn hắn, người này không muốn mạng của hắn, chỉ là đơn thuần quan tâm hắn…

Nước mắt vô thức lại chảy ra.

Người nọ tựa hồ bị dọa đến kinh ngạc, hô hấp hoảng loạn lên, mùi nguyệt hoa quế hương như thấm vào ruột gan nháy mắt lan tỏa khắp căn phòng.

Một trận gió xẹt qua, Tần Phong rốt cuộc nhịn không được mở mắt đứng dậy, bóng dáng tiên nhân cũng đã khuất sau cửa sổ.

“Đừng đi!” Tần Phong vội vàng đuổi theo, trong viện lại lần nữa im ắng, không còn bóng dáng của người kia.

Tần Phong rưng rưng, nói năng có chút lộn xộn: “Đừng đi có được không? Ra nhìn ta, cùng ta trò chuyện. Ta hiện tại thật sự rất sợ hãi, rất khổ sở. Nhưng ta lại không thể bày tỏ với ai, chỉ có thể giả vờ kiên cường mà bước tiếp, ta nghĩ đến sự tồn tại của ngươi, ta liền rất an tâm, không biết là vì cái gì…”

Hương hoa có chút nhạt đi.

Tần Phong vội vàng nói: “Đừng đi! Ta không cầu ngươi bồi ta nữa nhưng có thể cho ta nhìn thấy ngươi được không?”

“Chỉ cần liếc mắt một cái, liếc mắt một cái là được rồi… Để ta biết người vẫn luôn chăm sóc ta là ai, được không?”

Hương hoa rốt cuộc nồng đậm lên.

Tần Phong tựa hồ có chút dũng khí, nhấc chân đi đến nơi có mùi nguyệt hoa hương nồng đậm nhất. Hắn chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh đứng phía sau cây nguyệt quế, không thấy rõ dung mạo.

Tần Phong cả người kích động có chút run rẩy, bước chân nhanh hơn. Tay áo mềm mại đột nhiên phất qua mặt hắn, trước mắt Tần Phong tức khắc tối sầm, sau đó ngã quỵ trên mặt đất.

Trước khi hôn mê, hắn nghe được tiếng thở dài cùng trong mộng lúc trước giống nhau…

Tần Phong trong lòng cực kỳ khó chịu, vì cái gì, vì cái gì không chịu cho hắn thấy mặt y…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK