Mà ở ngoại thành lại một mảnh đen nhánh.
Hai tiểu hài tử đang trên đường gập ghềnh tranh chấp.
“Ta không đi!” Tiểu Lê dùng sức vùng vẫy, thanh âm nức nở nói: “Ta phải đợi Tần Phong ca ca trở về.”
“Chúng ta vào trong miếu chờ là được a, hơn nữa trong miếu còn có người ở!” Cẩu Đản nhăn khuôn mặt nhỏ: "chúng ta hiện tại chỉ có hai người, vạn nhất mụ kia nhìn thấy mình lại đuổi theo, đem ngươi bắt về thì làm sao bây giờ?”+
Tiểu Lê cũng không biết phản bác như thế nào, trong lòng lo lắng lợi hại, chỉ có thể thấp giọng khóc.
Cẩu Đản an ủi nói: “Lão đại lợi hại như vậy, khẳng định là không có việc gì. Nói không chừng lão đại đã ở trong miếu đợi chúng ta.”
Tần Phong trong mắt đám hài tử của đoàn khất cái chính là không thể sống sót nếu không có hắn.
Lúc trước, bọn họ ở trong nhóm khất cái chính là không có giá trị, bởi vì tuổi nhỏ nên phần lớn đồ ăn đều bị đại khất cái cướp đi. Ăn không đủ no bình thường còn bị đánh.
Nhưng sau khi Tần Phong xuất hiện, đem bọn họ tụ tập ở với nhau cùng lưu lạc ăn xin.
Bởi vì người nhiều nên đại khất cái không dám đến cướp thức ăn. Hơn nữa thân thủ Tần Phong tốt, làm việc cũng rất tàn nhẫn nên đoàn khất cái của họ ở Long Môn Thành cũng rất có địa vị trong nghề ăn xin a.
Tuy không no ấm nhưng ít nhất cũng không cần lo lắng sẽ bị chết đói.
Bọn hài tử Cẩu Đản tin tưởng Tần Phong, dựa vào Tần Phong.
“Thật, thật sao?” Tiểu Lê một bên lau nước mắt, một bên hỏi: “Tần Phong ca ca sẽ trở về miếu sao?”
Cẩu Đản lời thề son sắt gật đầu: “Ta tin tưởng lão đại nhất định sẽ!”
Hai tiểu hài tử rốt cuộc thỏa thuận, rời khỏi nơi này.
Thư Lộng Ảnh cũng âm thầm đi ra, không sử dụng khinh công, chậm rãi trở về Long Môn Thành.
Sau khi giết chết Vương Quý, Thư Lộng Ảnh liền đem Tần Phong ngủ say quay về tòa mếu bị phá nát ngoài thành.
Trên đường, Tần Phong ngủ rất an tâm nhưng tay nhỏ lại gắt gao nắm lấy quần áo y không buông.
Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử a.
Không có gia cảnh cường thế, không có một thân thần công làm người sợ hãi, không có lớn lên……
Thư Lộng Ảnh ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen một mảnh không có bất cứ ngôi sao nào.
Vừa rồi vì Tần Phong dệt ra ảo cảnh kỳ thật là căn cứ vào mộng của Tần Phong mà dệt ra. Không nghĩ tới, đại nhân vật tương lai bình định giang hồ lại có một giấc mộng đồng thoại như vậy.
Lại tràn ngập một cổ đau thương.
Chỉ cần Thư Lộng Ảnh vào ảo cảnh, y liền có thể cảm giác được tâm tình của người trong ảo cảnh, vì thế y mới khống chế ảo cảnh biến hóa.
Lúc ấy, Thư Lộng Ảnh đối tiểu hài tử rơi lệ không ngừng cùng không khí đau thương ủy khuất, thế nhưng không biết nên làm gì cho phải.
“Bạch Miêu, Tần Phong khóc……” Thư Lộng Ảnh có chút không thể tin được, rõ ràng lúc trước bị đánh cả người run rẩy đều không rên một tiếng nhưng bây giờ lại khóc như thế.
Loại tâm tình này y có cảm giác cực quen thuộc.
Tựa như y lúc nhỏ, làm một đứa con riêng, không ai đau không ai yêu.
Phụ thân cho một căn phòng trống trải, ngồi xổm bên cửa sổ, chờ ba mẹ về nhà, lại một mạch chờ đến hừng đông.
Hệ thống im lặng trong chốc lát: “Hiện tại hắn chỉ là một tiểu hài nhi mà thôi, không cha không mẹ, còn có một đám khất cái dựa dẫm hắn.”
Đám khất cái kia có thể ỷ lại Tần Phong nhưng Tần Phong có thể ỷ lại ai đây?
Tuy rằng hắn thực thông minh, thân thủ tốt, hơn nữa là một kẻ tàn nhẫn, dám dùng gạch đi đập đầu người, nhưng cũng không thể thay đổi được Tần Phong chỉ là một hài tử mười hai tuổi.
Cái tuổi để làm nũng, cái tuổi làm bạn bên cha mẹ, lại vì vận mệnh mà bị bắt đối mặt với những khó khăn khổ sở, buộc phải lớn lên.
Nhìn nam chính trong ảo cảnh khóc đến vai run lên từng trận, Thư Lộng Ảnh mềm lòng, nhịn không được hướng hệ thống hỏi: “Ta có thể làm chút gì không?”
Hệ thống trầm tư, sau đó quyết định nói: “Ngươi có thể ôm hắn một cái……”
Cứ như vậy, Thần Nguyệt Giáo giáo chủ cao quý lãnh diễm thế nhưng nghe theo ý kiến của hệ thống.
Ôm nam chính……
Thư Lộng Ảnh đối hành vi của mình cũng có chút giật mình, nhưng ôm thì đã ôm, cứ như vậy đi.
Khô cằn nói một câu: “Đừng khóc……”
Cuối cùng, đem Tần Phong đặt ở miếu hoang. Dùng nội lực trị thương cho Tần Phong một chút.
Trong bóng đêm, bởi vì hệ thống phụ trợ nên y có thân nội lực cường đại, Thư Lộng Ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng nam chính khi ngủ.
Tuy rằng mặt mày còn chưa nẩy nở, nhưng mơ hồ có thể thấy được bộ dáng sau khi lớn lên.
Trong tiểu thuyết có tả bộ dáng của Tần Phong, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng tấp, môi nở nang
Cùng dung mạo yêu diễm hơi mang nữa khí của Thư Lộng Ảnh hoàn toàn bất đồng, đây chân chính một nam nhân tuấn mỹ.
Tần Phong, hảo hảo cố lên.
Cẩu Đản cùng Tiểu Lê về tới miếu hoang, rất mau liền nhìn thấy Tần Phong đang ngủ say.
Tiểu Lê lập tức buông xuống tâm tình lo lắng.
Cẩu Đản đắc ý nói: “Ta đã nói lão đại nhất định không có việc!"
Tiểu Lê gật đầu, đi đến bên người Tần Phong lay tỉnh hắn.
“Tần Phong ca ca, Tần Phong ca ca.”
“Ngô……” Tần Phong mở mắt ra, có chút hoảng hốt.
Phát hiện mình đang ở miếu hoang quen thuộc, buồn ngủ lập tức biến mất, nhanh ngồi dậy.
Tiểu Lê hoảng sợ: “Tần Phong ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi như thế nào trở về a, còn nhanh hơn bọn ta.”
Tần Phong có chút mờ mịt nhìn Tiểu Lê, hắn không phải đã chết sao?
Bị tên buôn người đánh chết.
“Ta…… Ta cũng không biết.” Hắn nhớ tới giấc mộng kia, tựa như tiên cảnh còn có tiên nhân nói với hắn "đừng khóc".
Chẳng lẽ hết thảy đều là mộng, trên người hắn cũng không có dấu vết bị đả thương.
Tần Phong ngẩng đầu, nhìn Cẩu Đản cùng Tiểu Lê hỏi: “Các ngươi là từ Di Hồng Viện trở về?"
Cẩu Đản cùng Tiểu Lê hai mặt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu.
“Lão đại, ngươi như thế nào đánh bại được cái tên người xấu đó, trốn trở về a?” Cẩu Đản hai mắt lộ tia sùng bái.
Tần Phong không có trả lời, mà là hướng trên người mình ngửi tới ngửi lui, phát hiện lòng bàn tay nhàn nhạt truyền đến mùi hương nguyệt quế.
Xem ra đây đều không phải mộng, là có người cứu hắn.
Tần Phong ha hả nở nụ cười, chỉ có Cẩu Đản cùng Tiểu Lê khó hiểu nhìn nhau.
Mục gia yến tiệc tận hứng.
Mục Hàm Xuân tự mình tiễn một vài lão nhân giang hồ trở về sau đó quay về phòng khách điếm Duyệt Lai nghỉ ngơi, còn lưu lại một ít người, luận thực lực cùng địa vị đều không cần hắn phải tự mình đi tiễn.
“Cổ huynh, chính là chờ không kiên nhẫn?”
Mục Hàm Xuân mặt mày mỉm cười đi vào gian phòng sớm đã chuẩn bị tốt, ngoài dự liệu không thấy Cổ Hằng bước đi.
Chỉ thấy Cổ Hằng ở kia hứng thú đùa nghịch cổ cầm, trái sờ sờ phải sờ sờ, lâu lâu còn gảy vài cái, bắn ra vài điệu âm thanh.
Thấy Mục Hàm Xuân phía sau liền hướng hắn cười một cái, tiếp tục sờ soạng.
“Nha, ngươi thật đúng là nhi tử tốt, giúp cha ngươi nịnh bợ những người này còn chưa nói, còn hạ mình tự mình tiễn khách.” Cổ Hằng trêu ghẹo nói, “Ta nào dám đối ngươi không kiên nhẫn, cha ta chính là thích ngươi là người nhanh nhẹn, nếu là ta không chừng làm người mất hết mặt mũi, không chừng còn một tay ném ta đi.”
Cổ Hằng tựa hồ đùa nghịch đã xong, ngồi nghiêm chỉnh lại, trên cổ cầm đàn ra một đoạn khúc.
Mục Hàm Xuân sớm đã biết thói quen chọc ghẹo của Cổ Hằng, cũng không cãi lại mà là phe phẩy cây quạt đứng bên cạnh Cổ Hằng, vừa nghe khúc, nhướng mày: “Này không phải khúc vừa rồi Nam Quan kia đàn sao?”
Cổ Hằng gật gật đầu, sau đó rung đùi đắc ý, lại nâng tay gảy lên một khúc.
Khúc "Nhân Gian Cung Khuyết " này, lập ý rất đơn giản, nhưng quý ở chỗ sang hèn cùng hưởng.
Giai điệu lúc đầu như cuộc sống vụn vặt nhưng lại hàm chứa hy vọng, làm người nghe tràn ngập nhiệt tình.
Giai điệu lúc sau được nâng lên cao, tức khắc bước lên tình cảm mênh mông mãnh liệt.
Dường như núi lớn sông dài, toàn bộ đều trong lồng ngực!
Cuối cùng, giai điệu lắng đọng, hóa thành cơn mưa kéo dài, hòa vào trong đất.
Khúc xong, Mục Hàm Xuân chấp tay nói: “Bội phục, bội phục. Cầm nghệ của Cổ huynh vẫn là cao siêu như thế, chỉ cần nghe qua một lần là có thể đàn ra bảy phần tưởng tượng.”
Cổ Hằng lắc đầu: “Cùng so sánh với y, ta vẫn là không bằng, hơn nữa khúc này, ta nhiều nhất chỉ có thể như thế.”
Những lời này khiến cho Mục Hàm Xuân kinh ngạc.
Cổ Hằng là người thế nào?
Phong lưu công tử có quyền có thế, từ trước đến nay chỉ có thể tự phụ.
Mục Hàm Xuân quen biết Cổ Hằng lâu như vậy, biết hắn đối cầm nghệ của mình rất kiêu ngạo, trước nay chưa từng thấy Cổ Hằng cúi đầu trước ai.
Mục Hàm Xuân khóe miệng xẹt qua một tia ý cười: “Thật không ngờ, một Nam Quan có thể làm Cổ huynh ngươi cúi đầu. Thật làm ta giật mình.”
Cổ Hằng từ trước đến nay là người dám nói dám làm, nếu cầm nghệ so với hắn cao hơn, lại làm hắn thành tâm cúi đầu, đương nhiên cũng sẽ không ôm hận gì đó.
“Chính xác, có chút ý tứ, lớn lên cũng không tồi. Nếu là ta nói với cha cái vấn đề đó, khẳng định người còn tưởng mua về nhà chơi.” Cổ Hằng không đùa nghịch cầm nữa, tiêu sái tựa lưng vào ghế ngồi, chân to nhấc lên, đè trên cầm cổ.
Cho dù có mới lạ như thế nào, bất quá chỉ là một Nam Quan mà thôi.
Cổ Hằng là con cháu thế gia, dù cho yêu vật phong nhã này, cũng sẽ không vì cái này mà làm hắn xem trọng Thư Mặc.
Mục Hàm Xuân mỉm cười, hơi mang ý vị nói: “Ngươi đừng xem thường hắn chỉ là Nam Quan. Ngươi có biết ta vì sao lại gọi riêng ngươi lại đây?”
Cổ Hằng chớp mắt: “Vì cái gì a?”
Mục Hàm Xuân đem cây quạt thu lại: “Là về chuyện Thần Nguyệt Giáo.”
“Thần Nguyệt Giáo? Cùng Nam Quan kia có quan hệ gì?” Nhắc tới Thần Nguyệt Giáo, Cổ Hằng thân mình thẳng lên, hắn còn nhớ rõ lúc Thư Mặc vừa mới lên đài, Mục Hàm Xuân đã cố ý nhắc nhở hắn Nam Quan này cùng sự việc muốn nói đêm nay có quan hệ.
“Lúc trước Thần Nguyệt Giáo nội loạn, tứ đại gia tộc thừa cơ tạo uy áp, hiện giờ có thế lực hơn.” Mục Hàm Xuân phân tích nói, “Nhưng hiện giờ Thần Nguyệt Giáo giáo chủ đã có người thượng vị, phụ thân ta quan sát tác phong người này, phỏng chừng qua năm năm sau, Thần Nguyệt Giáo sẽ khôi phục nguyên khí.”
“Đến lúc đó, Thần Nguyệt Giáo đầu tiên là hướng tứ đại gia tộc chúng ta. Hơn nữa người này hành sự tàn nhẫn, nếu chúng ta còn ngồi đây chờ chết, có lẽ năm năm sau, diệt tộc là điều không phải không có khả năng.”
Cổ Hằng nghe xong cau mày, sau đó lại buông ra: “Ngươi đừng có vòng vo tam quốc như vậy, muốn ta làm gì thì cứ việc nói thẳng.”
Mục Hàm Xuân ý cười càng sâu: “Ta điều tra qua, Thư Mặc kia cùng Thần Nguyệt Giáo ngàn vạn lần có quan hệ, thân phận khẳng định không phải là một Nam Quan đơn giản như vậy.
Ta nghĩ thông qua y có thể sẽ biết một ít sự tình trong Thần Nguyệt Giáo. Dù sao ngươi cũng có chút hứng thú với người này, cứ coi như là chơi đùa một chút, nhân tiện giúp ta một phen, như thế nào?”