Ở thế giới kia, Tần Phong là người thừa kế quang minh chính đại, mà y chỉ là con riêng.
Ở thế giới này, đồng dạng đều kêu Tần Phong, cũng là người thừa kế thât sự. Mà thân thể này chỉ là quân cờ dùng để che mắt người khác.
Cho nên, nói là giận chó đánh mèo cũng được, y thật không có biện pháp làm mình không có thành kiến với nam chính.
Trước kia, y hoàn toàn xem Tần Phong trong tiểu thuyết chính là kẻ thù ở thế giới kia của mình, xem hắn bị ngược chết đi sống lại, Thư Lộng Ảnh liền cả người vui sướng.2
Mà hiện tại rõ ràng là một Tần Phong hoàn toàn khác biệt. Thư Lộng Ảnh cảm thấy mình không có lập trường đi chán ghét người ta, rốt cuộc y cũng không phải Thư Lộng Ảnh thật sự.
Hơn nữa tuy rằng tiểu thuyết có kết thúc rất đẹp, nam chính Tần Phong thành Thần Nguyệt Giáo giáo chủ hàng vạn người kính ngưỡng, nhưng những sự việc mà hắn trãi qua đích xác không tốt, Thư Lộng Ảnh lại cảm thấy Tần Phong này rất đáng thương.
Tần Phong kỳ thật mới là nhi tử của Thần Nguyệt Giáo giáo chủ Thư Thiên Hữu, căn bản hẳn sẽ thuận thuận lợi lợi mà kế thừa Thần Nguyệt Giáo.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Phụ thân Tần Phong Thư Thiên Hữu lúc luyện công ham muốn sức mạnh, tẩu hỏa nhập ma, công lực tan hết.
Thư Thiên Hữu biết bản thân không thể bảo vệ nổi nhi tử được nữa, vì thế liền bí mật đem Tần Phong đưa đến một gia đình bình thường.
Mà Thư Thiên Hữu thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, đem thần công "Thần Nguyệt Tâm Pháp" của tổ tiên Thần Nguyệt Giáo truyền lại mang đi, đến một sơn cốc không ai tìm được tự sát mà chết.
Sau này nam chính Tần Phong một lần gặp nạn ngã xuống sơn cốc, có lẽ là phụ tử liên tâm nên đánh bậy đánh bạ cũng có thể tìm được thi cốt của phụ thân hắn, biết đến " Thần Nguyệt Tâm Pháp ", trở thành cao thủ đánh bại toàn bộ võ lâm giang hồ.
Bi thảm đi, vận khí thật không tệ.
Nghĩ đến đây, Thư Lộng Ảnh đối với nam chính cảm xúc cực kỳ phức tạp, chán ghét, thương hại, ghen ghét, vân vân...
Lắc lắc đầu, dời lực chú ý của mình, Thư Lộng Ảnh hỏi Bạch Miêu hồ ly: “ " Thần Nguyệt Tâm Pháp " cũng là thần công, so với " Nguyệt Hoa Trọng Ảnh " thì cái nào lợi hại hơn?”
Bạch Miêu khinh bỉ: “Đương nhiên là " Thần Nguyệt Tâm Pháp " của nam chính lợi hại hơn, không cần có ý đồ so sánh với vai chính cường đại.”
Thư Lộng Ảnh vứt ánh mắt "ai mà không biết" khinh thường nhìn.
“Ta nhớ rõ, Thư Mặc cùng Tần Phong đã từng sống trong tứ đại gia tộc Cổ gia? Chẳng lẽ ta cũng giống như Thư Mặc, trở thành tiểu quan bị Cổ gia gia chủ mua trở về?”
Bạch Miêu ngạo kiều gật đầu: “Đó là đương nhiên! Cùng vai chính có quan hệ vật dụng là được rồi, tốt nhất không được làm thay đổi cốt truyện, có nghe qua hiệu ứng bươm bướm* chưa?”
Thư Lộng Ảnh nghĩ sau này mình sẽ làm một nam quan nhi* thì nhíu mày, một bên nhạy bén nhận ra lỗ hổng trong lời nói của hệ thống: “Nếu không liên quan với nam chính, có thể mưu lợi không? Thư Mặc giết dưỡng phụ của Tần Phong, ta có thể hay không không làm?”
(*quan nhi/tiểu quan: tương đương với kỹ nữ nhưng khác chút là nam thôi)
Bạch Miêu hệ thống rối rắm một chút: “Ngô…… đại khái vẫn là được, nam chính Tần Phong cùng Thư Mặc đấu đá quyết liệt đều là vì dưỡng phụ hắn. Chỉ cần khiến Tần Phong cho rằng ngươi đã giết dưỡng phụ hắn là được!”
Thư Mặc cùng Tần Phong hai người sẽ không kết hạ thâm thù nếu như gia đình bình thường đã thu lưu hắn không gặp đại nạn.
Lúc nam chính năm tuổi gặp phải lũ lụt, cả nhà cũng chỉ còn một mình hắn sống sót, vì thế nam chính bắt đầu kiếp sống lưu lạc ăn xin.
Kỳ quái chính là, nam chính dù làm khất cái vẫn duy trì tinh thần lạc quan như cũ, làm người cũng thiện lương.
Sau một lần ngoài ý muốn, xuất kỳ bất ý* cứu được quản gia trong tứ đại gia tộc, Cổ Khánh. Cổ Khánh thấy Tần Phong tính tình thiện lương lại lạc quan, đặc biệt yêu thích, hơn nữa chính mình lại không có con cháu, liền đem nam chính nhận làm con nuôi.
(*Xuất kỳ bất ý: chỉ sự bất ngờ ngoài dự liệu của con người)
Thư Mặc đâu, lúc ấy đã là một danh quan cực kỳ nổi tiếng, không ít người đem thiên kim đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.
Hơn nữa luyện Mị Công "Nguyệt Hoa Hương", quyến rũ rất nhiều nhân vật quyền thế mê đảo hắn.
Lúc Tần Phong được quản gia Cổ Khánh nhận làm con nuôi thì Thư Mặc cũng bị Cổ Hằng chuộc trở về.
Phỏng chừng hai người bát tự không hợp, lúc đầu còn tốt nhưng sau này Thư Mặc chính là không quen nhìn Tần Phong ở Cổ gia như cá gặp nước, nhiều lần làm khó dễ.
Lại còn tàn nhẫn độc ác đối dưỡng phụ Tần Phong xuống tay.
Đáng thương cho một lão nhân gia đã qua sáu mươi tuổi, thời điểm cáo lão hồi hương bị Thư Mặc phái thủ hạ sống sờ sờ đánh chết.
Từ đó, Thư Mặc cùng Tần Phong kết thâm thù đại hận.
Thư Lộng Ảnh thở dài, Thư Mặc tàn nhẫn độc ác kia vì cứu y mà đã chết, không biết hữu hộ pháp Ngự Phi Vũ có hảo hảo an táng hắn hay không?
Nhớ tới, tâm tình liền không tốt.
Hệ thống nhận ra cảm xúc của Thư Lộng Ảnh, an ủi nói: “Ai nha, Thư Mặc cuối cùng hình thành cái tính cách kia, còn không bằng sớm chết cho thoải mái. Hiện tại hắn chính là có công hộ giá, so với kết cục chết ở núi sâu thì không phải cái này tốt hơn sao?"
“Ngươi đó, hiện tại có kỹ năng "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh " phỏng chừng có thể làm Thần Nguyệt Giáo giáo chủ một thời gian, đồ vật xa xỉ gì không phải đều có sao?”
“Hơn nữa thân thể này dung mạo chính là nhất đẳng nhất hảo, không cần lo lắng không lên được vị trí danh quan Cúc Hoa Lâu. Đến lúc đó làm mấy màn diễn, ngươi liền có thể vỗ vỗ tay an toàn rời đi."
Nghe hệ thống nói, Thư Lộng Ảnh bĩu môi, không đề cập tới thì thôi, nhắc tới y liền sinh khí.
Vừa rồi y nhìn bộ dáng của mình qua gương đồng, lớn lên thật hảo, y xem đến ngây ngốc.
Duy nhất không ổn chính là lớn lên thoạt nhìn hơi mang nét của tiểu cô nương.
Làn da trắng nõn tinh tế như trứng gà lột vỏ, một đôi mắt đào hoa, chiếc mũi duyên dáng, môi mỏng như yêu kiều lại như giận dỗi.
Vừa thấy liền biết lớn lên nhất định ẻo lả.
Hơn nữa, trên vai còn có ấn ký Mạn Châu Sa, càng ẻo lả!
“Ngươi không nói ta cũng không nhớ tới, nhìn trên vai ta đi, không ẻo lả? Cái gì hoa hoa bướm bướm, ta là nữ nhân sao?” Thư Lộng Ảnh vén quần áo lên, lúc ấy tình huống khẩn cấp nên chưa kịp nhìn kỹ. Hiện tại cẩn thận nghiền ngẫm, phát hiện hình vẽ có chút biến động.
Thư Lộng Ảnh nhớ rõ lúc trước con bướm vốn dang rộng hai cánh, hiện tại lại là hợp nhau. Là y nhớ lầm sao?
“Ngươi thì biết cái gì, đây chính là thứ tốt, bao nhiêu người muốn ta còn không chịu cho đâu.” Bạch Miêu hệ thống biểu hiện ngẩn ra, sau đó lười biếng bám lấy cổ Thư Lộng Ảnh, giống như một cục bột đang quấn trên cổ y.
“Đây chính là chứng tỏ giá trị sinh mệnh của ngươi, hoa nở càng nhiều, bướm lượn càng nhiều, nói lên sinh mạng ngươi sắp hết.
Hoa Mạn Châu Sa nở tới đóa thứ chín, ba con con bướm đồng thời giương cánh đại biểu thân thể ngươi đã vô dụng. Ngược lại, nếu một đóa hoa cùng một con bướm cũng không có, chứng tỏ thân thể ngươi vô cùng khỏe mạnh."
Nhìn hồ ly bộ dáng khoác lác, Thư Lộng Ảnh bĩu môi: “Ta xem ngươi là thiết kế không xong cái ấn ký này đi, vừa thấy ngươi liền biết hệ thống không đáng tin cậy!"
Hệ thống tạc mao: “Ngươi nói cái gì! Ta chính là hệ thống được nghiên cứu mới nhất, tạo ra để giữ gìn tình tiết lịch sử thế giới này, Số 10086! Ta sao có thể không đáng tin cậy……”
“Được được được, ngươi đáng tin cậy nhất!” Nhìn hệ thống biến ra hình ảnh một hồ ly đối y cào qua cào lại, bô bô nói cái gì sẽ không để yên.
Tuy rằng không đau không ngứa nhưng bị ồn ào đến đau đầu, Thư Lộng Ảnh chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.
Gọi hạ nhân tới, giúp Thư Lộng Ảnh đổi quần áo, sau đó kêu người gọi Ngự Phi Vũ tới, hỏi một ít chuyện trong Thần Nguyệt Giáo.
Sau một hồi cân nhắc, Thư Lộng Ảnh vẫn là quyết định giúp nam chính thu thập cục diện rối rắm.
Về sau y còn phải làm khó nam chính, làm hắn ở Cổ gia không ngóc đầu lên được, còn phải giết dưỡng phụ của hắn.
Tuy rằng không phải thật lòng, cũng không có khả năng thật sự giết dưỡng phụ hắn, nhưng đem nam chính bức cho thất thanh khóc rống. Tóm lại thực xin lỗi nam chính.
Coi như làm là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đi.
Ngự Phi Vũ cung kính trả lời những vấn đề của Thư Lộng Ảnh.
Ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về thiếu niên chưa lớn này, bộ dáng vẫn là không giống lúc trước.
Tựa hồ có cái gì đã thay đổi.
Vẫn nhớ thiếu chủ cũng tập võ, nhưng là tư chất cực kỳ bình thường, các trưởng lão đã từng bất đắc dĩ than: Gỗ mục khó mài a!
Hơn nữa thiếu chủ vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, chưa bao giờ hỏi đến sự tình trong giáo. Giống như chỉ là một vật trang trí, không có bất luận công dụng gì nổi bật.
Lại thêm giáo chủ mất tích mười năm, trong giáo có thể không loạn? Chính là đêm đó, Ngự Phi Vũ cảm thấy chính mình thật là không có mắt.
Nhi tử của võ lâm chí tôn Thư Thiên Hữu sao có thể bình thường? Bí mật luyện tuyệt thế thần công " Nguyệt Hoa Trọng Ảnh ", cho nên bình thường mới chậm trễ võ công khác mà thôi. Hơn nữa, hiện tại thiếu chủ cực kỳ sắc bén, một trận thấy huyết.
Ngự Phi Vũ bắt đầu nghĩ tới bọn phản đồ Thần Nguyệt Giáo, sợ là loạn không đứng dậy nổi đi.
Các nhóm thế lực ngo ngoe rục rịch vì chuyện này mà bất an.
Đêm đó, Thần Nguyệt Điện biến động, trừ bỏ Thi trưởng lão ra thì toàn bộ đều đã chết. "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh", tuyệt thế thần công thất truyền đã lâu một lần nữa xuất thế.
Chuyện này, làm cho bọn họ không thể không lần nữa tính toán một phen.
Rốt cuộc đều là người thông minh, ai lại ngu ngốc đi khiêu chiến tuyệt thế thần công uy lực kinh người kia?
Bọn họ trốn ở chỗ tối là điều mà Thư Lộng Ảnh muốn.
Từng làm doanh nhân thế hệ mới, sử dụng thủ đoạn y chưa bao giờ thiếu.
Đem Thần Nguyệt Giáo hảo hảo sắp xếp, y thiếu chỉ là thời gian mà thôi.
Dưới ánh mặt trời, Thư Lộng Ảnh nghe Ngự Phi Vũ báo cáo, cúi đầu nhẹ nhấp một ngụm trà hạ nhân đưa tới, lông mi ngăn chặn lãnh quang trong đáy mắt.
—————————————————————————
Cách trăm ngàn dặm ở ngoài, một tòa miếu bị phá, mấy tiểu khất cái chạy xung quanh.
Tiểu nữ khất cái nhìn Tần Phong vẫn luôn kêu không tỉnh, thanh âm nhanh chống thay đổi: “Tần Phong ca ca, Tần Phong ca ca, ngươi thế nào còn không tỉnh a.”
Khuôn mặt của bọn tiểu khất cái khác cũng nôn nóng, Tần Phong là lão đại của bọn họ, ngày thường ra ngoài ăn xin đều là Tần Phong che chở. Bọn tiểu khất cái liền tín nhiệm Tần Phong.
Mà hiện giờ, người được tín nhiệm này lại không biết bị làm sao, ngủ suốt ba ngày ba đêm, kêu hoài không tỉnh.
Đại nhân nói cho bọn tiểu khất cái biết, Tần Phong trong mộng bị yêu tinh câu dẫn nên mới không tỉnh lại.
Nữ hài tử rất nhanh liền khóc, nước mắt rơi lạch bạch trên mặt Tần Phong.
“Tần Phong ca ca, ngươi rốt cuộc mơ thấy cái gì, làm ngươi không muốn tỉnh lại.”
Có lẽ nước mắt của nữ hài nóng rực, làm Tần Phong tỉnh dậy.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy trời hảo sáng hảo sáng.
Có lẽ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, thanh âm cực nhẹ nói.
“Ta giống như... Ta mơ thấy tiểu tức phụ* của ta……”
(*Tức phụ aka vợ)