“Anh là hôm nay không đi làm sao?” cô ôm lấy cổ anh nói.
“Cũng không đến nỗi phá sản đi”Anh nhàn nhạt trả lời, tay vẫn vuốt mái tóc mềm mại của cô. Dường như anh rất thích chúng.
Cô phì một tiếng, lại liếc mắt nhìn anh “Vậy hôm nay tụi mình hẹn hò đi. Em muốn đến những nơi náo nhiệt” nhắc đến làm hai mắt cô không khỏi sáng rực vì hưng phấn nga.
“Chiều theo ý em” anh mỉm cười cắn nhẹ lên môi cô. Khiến cho người nào đó bất giác đỏ mặt.
Lục Tề cùng Bá Uy ra khỏi khách sạn. Lái xe về phía trung tâm thành phố. Tại đó, họ dừng trước một quán cà phê khá yên tĩnh.
Lục Tề kéo ghế để cô ngồi xuống. Sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, nhẹ nhàng cất thanh hỏi “Em muốn uống gì?”
“Thức uống có cồn” cô nhìn anh cười híp mắt. Lâu rồi cô không uống thứ gì đó mạnh một chút nha, thật sự rất buồn miệng.
Anh hướng về phía người phục vụ như không nghe nói “Một cà phê và một trà sữa, cám ơn”
“Này!” cô tức giận trừng mắt với anh.
“Sáng sớm uống nước có cồn không tốt, vẫn là nên uống gì đó ngọt một chút” anh không nhìn cô, trên tay cầm điện thoại xem tin tức.
“Vậy anh còn hỏi em làm gì? Anh cái gì cũng tự quyết định” cô liếc mắt chán chường.
“Chỉ là tôi muốn nghe thôi” anh nhìn cô cười nhếch mép một cái, sau đó lại nhìn về điện thoại.
“...” cái người đàn ông này không chọc cô một khắc là không được sao?
Ngoài mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng anh lại đang cười. Anh thích khuôn mặt khi cô giận, anh thích quãng thời gian hai người vui vẻ bên nhau này. Anh cũng thích cô.
Tiếng chuông điện thoại bỗng réo rắt từ di động anh truyền đến. Làm nụ cười trong lòng dập tắt hẳn, anh cau mày nhấn nút trả lời, chưa kịp cất tiếng đã bị giọng nói vui vẻ bên kia lấn át.
“Tề, anh hiện có rảnh em đến đưa xe đây” Phương Nhã Lý không khỏi dịu dàng cất tiếng.
“Cũng tốt! tôi đang ở quán cà phê XX đối diện là toà nhà thực phẩm nổi tiếng” Anh vừa nói vừa nhìn xung quanh.
“Được! em đến đó ngay. Mà này, sao lại mua chiếc màu đỏ thế? không phải anh chỉ mua xe màu đen thôi sao? chẳng lẽ.... là anh tặng cô gái nào sao?”
“Thật nhiều chuyện Nhã Lý. Mau đến đây đi” Anh không hài lòng với người phụ nữ này, quản luôn cả việc của anh.