Tần Thiên mặc dù kinh ngạc, nhưng bên đó có người, điều này nói rõ cửa ra khẳng định là ở nơi nào.
Vì chạy trối chết, Tần Thiên tạm thời bất chấp tất cả, nhanh chóng hướng bên kia chạy đi.
Từng trận trận nổ vang lên bên tai không dứt, đó là do giao phong kịch liệt mà nên.
Rất nhanh, Tần Thiên tới bên ngoài một thạch thất bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng thấy phía trên thạch thất kia có khắc hai chữ “Binh Khố” to tướng, rất nhiều cao thủ đang ở bên trong thạch thất giao chiến quên cả sống chết.
Tần Thiên thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng, may là kịp thời bịp kín miệng mình.
Đám cao thủ này Tần Thiên phần nhiều không nhận ra, nhưng năm người Băng Tâm, Cổ Liệt, Trầm Tuyết Y, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Đông Phương Thần Hạo thì Tần Thiên đã gặp qua ở Tuyệt Thiên Lĩnh, biết những người này đối với mình chẳng có hảo ý nào.
Nếu là rơi vào trong tay bọn họ, kết quả khẳng định là vô cùng thê thảm.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên chậm rãi lui về phía sau, chuẩn bị thoát đi.
Đột nhiên vào lúc này, Hỏa Linh thánh nữ Băng Tâm lơ đãng xoay người, lập tức phát hiện thân ảnh Tần Thiên.
“Là ngươi!”
Kinh hô một tiếng, Băng Tâm như điện xẹt phóng tới, ngọc thủ nhỏ và dài, cùng mười ngón tay thon thon hướng Tần Thiên chộp tới.
Tần Thiên kinh kêu một tiếng, xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao nhanh hơn được Băng Tâm?
Mắt thấy Tần Thiên sẽ rơi vào trong tay Băng Tâm, đột nhiên một đạo kiếm quang chiếu ra, hướng ngọc thủ Băng Tâm chém tới.
Yêu kiều quát lên một tiếng, Băng Tâm nhanh chóng thu tay lại, còn Tần Thiên thì chạy được vài thước, tạm thời thoát khỏi Băng Tâm.
Trầm Tuyết Y phiêu phiêu hiện ra, tựa như tiên tử vậy, vừa lúc ngăn cản Băng Tâm, còn chính mình hướng về sau lui bước, nhanh chóng tiến sát Tần Thiên.
Băng Tâm tự nhiên sẽ không để cho nàng được như ý, liền triển khai công kích, hỏa diễm xích hồng quay cuồng khuếch tán ra như những hỏa liên, làm cho Trầm Tuyết Y không rảnh phân thân.
Lúc này, bọn người Thiên Hoa Tà Nguyệt, Cổ Liệt, Đông Phương Thần Hạo cũng phát hiện tồn tại của Tần Thiên, ba đại cao thủ bứt ra cùng đuổi theo, thế nhưng đối với thần binh trong Binh Khố lại không chút để ý nào, toàn lực muốn cướp đoạt Tần Thiên.
Ra sức chạy trốn, Tần Thiên mới chạy đến đại điện đã bị năm đại cao thủ đồng thời ngăn chặng, hình thành một vòng tròn, đem Tần Thiên vây ở giữa.
“Ba tháng qua, ngươi thế nhưng không có chết, xem ra trên người ngươi quả nhiên có dấu bí mật”
Thiên Hoa Tà Nguyệt nở nụ cười tà mị làm cho Tần Thiên rất là không ưa, người này vừa nhìn biết là thuộc dạng tiểu nhân âm hiểm độc ác.
Cổ Liệt tương đối thẳng thắng, lớn tiếng nói: “Tiểu tử, mau tới đây, Chiến Thần Tông ta bảo trợ ngươi vô sự”
Đông Phương Thần Hạo khinh thường nói: “Khẩu khí thật lớn a, Đông Thắng Huyền Tông ta chưa có mở miệng, từ khi nào đến phiên Chiến Thần Tông ngươi ở chỗ càn rỡ hả?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt khích bác nói: “Nếu bàn về danh tiếng, ở đây Thánh Mẫu Thiên Cung xếp hạng thứ nhất a”
Đông Phương Thần Hạo cười lạnh nói: “Bàn về công phu trên giường, tất cả cao thủ của Thánh Mẫu Thiên Cung là số một số hai. Nhưng bàn về công phu trên tay, các nàng là không đáng để nhắc tới”
Băng Tâm nghe vậy liền giận dữ, lời của Đông Phương Thần Hạo hiển nhiên đang vũ nhục danh dự Thánh Mẫu Thiên Cung.
“Càn rỡ! Mọi đệ tử Thánh Mẫu Thiên Cung đều băng thanh ngọc khiết, thế nhân đều biết, ngươi dám nhục mạ Thiên cung …”
Đông Phương Thần Hạo cười lạnh nói: “Đừng nói dễ nghe như vậy chứ, Thánh Mẫu Thiên Cung ngoại trừ sắc đẹp mê người ra, thủ đoạn chẳng cao minh tí tẹo nào”
Trầm Tuyết Y không có lên tiếng, mà lựa chọn hành động, là người đầu tiên hướng Tần Thiên đi tới gần.
Thiên Hoa Tà Nguyệt cười hắc hắc, phân một tâm thần cản bước Trầm Tuyết Y, phá hư hảo sự của nàng.
Cổ Liệt, Đông Phương Thần Hạo, Băng Tâm ba người cùng nhìn chằm chằm lẫn nhau, hình thành một loại giằng co vi diệu, người nào cũng khó bắt giữ Tần Thiên dễ dàng, càng đừng nghĩ một mình mang hắn rời đi.
Tần Thiên khẩn trương nhìn năm người, từ từ hiểu được huyền cơ trong đó, mặc dù tạm thời không có chuyện gì, nhưng sớm muộn cũng rơi vào trong tay người ta.
Nếu muốn bằng thực lực cùng vận khí của mình mà rời khỏi đây, Tần Thiên cũng biết là chuyện không quá thực tế.
Trước mắt, Tần Thiên là cái đích mọi người nhắm tới, không thể tin được bất luận kẻ nào, hai nữa là không có năng lực tự vệ chút nào cả.
Dưới tình huống này, hắn liền nghĩ tới chiến nhẫn trước kia mà Y Thiên Tuyết đưa cho mình.
Lúc đó, Y Thiên Tuyết từng cố ý dặn dò, lúc nguy nan, thông qua chiếc nhân này, có thể gọi về một cao thủ, do đó bảo vệ cho mình được an toàn.
Mặc dù không biết tình hình cụ thể thế nào, nhưng tình cảnh trước mắt, Tần Thiên chỉ còn có một nước cờ cuối cùng này mà thôi.
Trầm Tuyết Y giao thủ cùng Thiên Hoa Tà Nguyệt mấy chiêu, song phương điều tự mình lui ra, loại dây dưa này rõ ràng là không có ý nghĩa, chỉ biết là lãng phí thời gian cùng tinh lực.
Thấy hai người dừng tay, Tần Thiên thử dò xét hỏi: “Các ngươi vì sao như âm hồn bất tán, luôn gây sự với ta vậy, ta cũng không có chọc giận các ngươi mà”
Đông Phương Thần Hạo hừ lạnh, nói: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội, bí mật trên người của ngươi, chính là nguyên nhân trêu chọc chúng ta đó”
Tần Thiên phản bác: “Trên người của ta đây có bí mật gì? Ta chỉ là một người bình thường thôi mà”
Băng Tâm nhìn Tần Thiên trầm giọng nói: “Ngươi là người rời khỏi tiểu trúc Thiên Y, nơi đó từng phát sinh qua một số chuyện, tất cả đầu mối đều chỉ về ngươi”
Tần Thiên khiếp sợ, Bất tử chi tâm chỉ có mình và Y Thiên Tuyết biết mà thôi, ngoại nhân như thế nào biết được chuyện này?
“Đó chỉ là suy đoán của các ngươi mà thôi”
Trầm Tuyết Y khẽ nói: “Ngay khi ngươi rời đi tiểu trúc Thiên Y, Y Thiên Tuyết cũng thần bí biến mất, đến nay vẫn không có tin tức. Chúng ta cẩn thận điều tra qua tất cả mọi chuyện của Thiên Y tiểu trúc, ngươi là người khả nghi nhất”
Nghe được Y Thiên Tuyết biến mất, Tần Thiên hơi chút bận tâm, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu đã không có ai biết tin tức của nàng, nói rõ nàng chưa rơi vào trong tay những người này, tạm thời an toàn.
Cổ Liệt nói: “Trên người ngươi có hơi thở tiên tuyền thạch nhũ, đây đã xác nhận chuyện này, vì vậy ngươi không cần xảo ngôn phủ nhận nữa”
Tần Thiên nghi hoặc nói: “Các ngươi theo sát ta không nghỉ, rốt cục là muốn xử trí ta như thế nào?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt cười âm hiểm, nói: “Tự nhiên là bắt ngươi về hảo hảo nghiên cứu, cho đến khi hiểu rõ mới thôi”
Tần Thiên tâm thần chấn động, khổ sở nói: “Nói như vậy, ta rơi vào trong tay các ngươi, vận mệnh chắc hẳn là chết không thể nghi ngờ”
Đông Phương Thần Hạo lãnh ngạo nói: “Coi như tiểu tử ngươi còn có chút hiểu biết”
Băng Tâm nói: “Ngươi nếu như lo lắng, hãy theo ta đi Thánh Mẫu Thiên Cung đi, nơi đó tuyệt sẽ không có người đả thương tính mạng của ngươi, ta cam đoan với ngươi!”
Tần Thiên nhìn Hỏa Linh thánh nữ, cười khổ, nói: “Có lẽ ngươi thật lòng không giết ta, nhưng có rất nhiều chuyện không phải do ngươi tự quyết mà được”
Trầm Tuyết Y nói: “Tình cảnh bây giờ của ngươi, nghĩ muốn thoát thân hiển nhiên là không thể nào, sao không nghĩ thoáng một chút, theo ta trở về Tiểu Vân Thương Hải đi ha”
Tần Thiên nghe vậy cười một tiếng, lắc đầu không nói.
Hắn sống đã mười tám năm, lại bị bệnh tật hành hạ.
Hôm nay vất vả lắm mới khôi phục được cuộc đời mới, nhưng lại lâm vào tuyệt cảnh mới.
Tần Thiên có tâm hận, hận ông trời đối đãi với hắn không công bình, hận những người đưa hắn vào con đường cùng.
Lúc này, một tiếng nổ rung trời từ Binh Khố truyền đến, đưa đến chú ý của đám người Trầm Tuyết Y, Băng Tâm, Thiên Hoa Tà Nguyệt, Đông Phương Thần Hạo và Cổ Liệt.
Năm người nhanh chóng trao đổi ánh mắt một cái, sau đó quang hoa lưu chuyển, năm người đồng thời biến mất, Tần Thiên cũng bị mang theo.
Sau một khắc, năm đại cao thủ hiện ra bên ngoài Binh Khố, vẫn duy trì phương vị, Tần Thiên vẫn bị khóa chặt ở giữa.
Trong Binh khố, cao thủ năm phái đều đã ngưng công kích, cả đám kinh ngạc nhìn vào chỗ sâu nhất ở Binh Khố.
Danh Sách Chương: