Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, hắn sao lại chịu bỏ qua cho được?
Lôi Đình không thèm để ý, trong hoàn cảnh này nhất thời sính mạnh, cuối cùng chịu lỗ cũng chính là bản thân mà thôi.
Lôi Đình mặc dù lãnh ngạo nhưng không ngu ngốc, tự nhiên hiểu được nặng nhẹ.
Trầm Tuyết Y nhìn Lôi Đình một cái, nhưng ngay sau đó diễn hóa thiên cơ, bắt đầu nhìn tảng đá chung quanh triển khai dò xét.
Cử động này đưa tới chú ý của các môn phái, rất nhiều cao thủ Tạo Hóa cảnh rối rít noi theo, vận dụng các loại thủ đoạn, thăm dò tình huống chung quanh.
“Những tảng đá này đều là nguyên thạch, quả thực khiến người ta ngoài ý muốn a”
Đông Phương Nhật Hoa quát lên: “Không nên vọng động, bởi vì nơi này đều nguyên thạch, là nơi ẩn giấu sát cơ. Nếu là những tảng đá bình thường, căn bản không có khả năng ẩn chứa sát cơ, hiểu chưa hả?”
Mọi người nghe vậy liền cả kinh, sự nóng nhiệt bị dập tắt trong nháy mắt.
Thiên Kiếm tông - Kiếm Thần Phong cười lạnh một tiếng, tay phải vung lên, vô số kiếm khí tràn ngập tứ phương, đánh lên tảng đá chung quanh, lấy kiếm khí dò đường.
Theo từng tiếng vang giòn truyền ra, những huyết thạch nhìn qua rất tầm thường liền tuôn ra những luồng huyết vụ khác nhau, cách đại địa khoảng vài thước, diễn hóa thành ảo ảnh muôn hình muôn vẻ, có chút giống quái thú, nhìn qua cực kỳ thần dị.
Kiếm Thần Phong vung tay trái lên, một trận cuồng phong thổi qua, những huyết vụ kia tự động tản ra, tựa hồ chẳng có đặc thù gì cả.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên đúng lúc này, những huyết vụ tiêu tán kia liền phát sinh dị biến, tất cả hóa thành quái thú, tựa như một loại ác quỷ hướng cao thủ lục đại phái vọt tới.
“Cẩn thận phòng ngự”
Trong lúc nhất thời, ánh sáng mờ xuất hiện, cầu vồng hiện lên, tất cả các loại phòng ngự kết giới muôn màu chiếu sáng cả thời không gần đó.
Một tiếng rống to, huyết thổ chấn động.
Kèm theo đó là những đột kích của quái thú, vô số bạch cốt từ dưới đất phóng lên, tất cả đều thuần là bạch cốt trảo, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.
Lôi Đình ở khoảng cách khá xa, không có liên lụy đến, nhưng cẩn thận lưu ý động tĩnh của lục đại phái.
Những bạch cốt trảo kia làm phân tán lực chú ý của chúng nhân, ngay khi mọi người đang chú ý đến chung quanh, từ trong huyết vụ lóe ra vài đầu huyết quang huyễn thú, dễ dàng đánh nát phòng ngự của một số cao thủ, tiếng kêu thảm thiết phá vỡ trường không.
“Không nên bối rối, gắng giữ bình tĩnh”
Đông Phương Nhật Hoa lớn tiếng kêu lên, rất nhanh đè xuống những tiếng kinh hô giận dữ,
Lôi Đình đang ở giữa không trung, rất nhanh phát hiện một số huyết thạch chung quanh lục đại phái xuất hiện chấn động rất nhỏ, từng đạo huyết quang từ bên trong huyết thạch bay ra, xoay tròn thành quang nhận, hai hai kết hợp, cuối cùng hình thành vô số quang đao bủa giăng khắp nơi, thật giống như một quang lưới hướng 33 vị cao thủ lục đại phái triển khai công kích.
“Chú ý tránh né, không nên chống chọi”
Quang đao dày đặc lần lượt thay đổi, cắn nát thời không, thế tới hung mãnh. Cao thủ lục đại phái phản ứng nhanh chóng, đại bộ phận lựa chọn di chuyển nhanh, trong nháy mắt cách rất xa, xảo diệu tránh truy tung của quang đao kia.
Một số cao thủ có phản ứng chậm hơn, tránh né không kịp, chỉ có thể mạnh mẽ phòng ngự, cố gắng chấn vỡ những quang đao kia.
Kết quả, quang đao lướt qua, hư không như mộng, nhìn thì như huyễn lệ bền bỉ chỉ trong nháy mắt bể tan tành, cao thủ không kịp né tránh chỉ trong nháy mắt huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu thảm thiết nộ hống.
Thậm chí, nguyên thần cũng bị quang đao kia chém nát, hình thần câu diệt.
Một màn luân phiên công kích này kéo dài không lâu, tất cả điều này là do một kiếm vừa rồi của Kiếm Thần Phong tạo nên.
Sau khi kiểm tra nhân số, tử vong ba người, bị thương sáu người, tổn thất thảm trọng.
“Không có chuyện gì thì không nên ‘bày ra’ kiếm thuật của ngươi, chỉ khoe khoang một cái chết mất ba mạng người”
Chu Dật nhìn chằm chằm Kiếm Thần Phong, giọng nói tràn đầy châm chọc.
Kiếm Thần Phong cũng rất tức giận, bởi vì trong ba người chết đó, có một người của Kiếm Thần tông.
“Câm miệng! Bổn thiếu gia làm việc, còn chưa tới phiên ngươi giáo huấn”
Huyền nữ Đông Thắng Huyền Tông - Đông Phương Vũ Nhược ôn nhu nói: “Mọi người bớt tranh cãi một tí đi, mới vừa rồi cũng không cố ý mà, nhưng lại cho chúng ta thấy nơi đây hung hiểm, đồng thời nói cho chúng ta biết, không thể lấy phương thức này mà đi thăm dò, chúng ta nên cẩn thận hơn nữa”
Vân Hà tiên tử nói: “Mới vừa tồi ta chú y đến, những quang đao kia là vô kiên bất tồi, nhưng cũng không phá hư được địa hình ở nơi này, điều này nói rõ là có một cổ lực lượng thần bí đứng sau thôi động”
Đông Phương Nhật Hoa nói: “Những quang đao tập kích vừa rồi tựa hồ như cách vận dụng của trận pháp. Nơi này tảng đá nhiều vô kể, nếu lấy chúng bày trận, đủ để bày hơn mấy trăm ngàn trận pháp khác nhau, uy lực thì không cần phải nói”
Cửu phu nhân dịu dàng nói: “Nói như vậy, nơi này là một khối tuyệt địa?”
Đông Phương Nhật Hoa nói: “Cũng không thể nói là tuyệt địa, bên trong đó ẩn chứa sinh tử, điều quang trọng là chúng ta nắm chặc như thế nào”
Mọi người nghe vậy liền trầm mặc, vừa mới trải qua một cuộc tập kích đã tổn thất ba vị cao thủ, trong lúc nhất thời không ai hành động thiếu suy nghĩ.
Lôi Đình huyền phù trên không trung, hắn một thân một mình ngược lại cũng không vội, lấy một tư thái hứng thú, trên khuôn mặt lạnh lùng nổi lên nụ cười hả hê khó gặp.
Cao thủ lục đại phái không để ý đến Lôi Đình, ai cũng muốn cướp Tần Thiên, nhưng mà lúc này không phải lúc trở mặt, vì vậy tạm thời liên thủ, vượt qua hiểm cảnh này mới là thượng sách.
Nếu là lúc này phát sinh xung đột, tranh giành ngươi chết ta sống, cuối cùng nói không chừng ai ai cũng không thể rời khỏi, toàn bộ đều phải chết ở nơi này, vậy thì được không bù nổi mất.
“Cười cái gì, còn cười nữa đem răng ngươi nhổ sạch”
Kiếm Thần Phong nhìn chằm chằm Lôi Đình, đem lửa giận phát tiết lên người của hắn.
“Cười ngươi ngu xuẩn”
Lôi Đình không chút nào yếu thế, lạnh lùng phản bác.
Kiếm Thần Phong nổi giận, định lao tới nhưng bị Hách Liên Hùng ngăn cản.
“Sau này tìm hắn tính sổ, trước mắt rời đi nơi này trước đã”
Kiếm Thần Phong tức giận hừ một tiếng, không cam lòng quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Lôi Đình vẻ mặt giễu cợt, nhưng không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Tần Thiên thức tỉnh từ trong tu luyện, làm Lôi Đình chú ý.
Suy nghĩ một lát, Lôi Đình mang Tần Thiên ra, lập tức đưa tới chú ý của đám người lục đại phái.
“Đây là chỗ nào, cảm giác là lạ nha”
Tần Thiên quay đầu nhìn chung quanh, khi nhìn đến cao thủ lục đại phái, khuôn mặt kinh ngạc biến thành bất an, cái này đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
“Đây là Xích Huyết cốc”
Thanh âm Lôi Đình nhè nhẹ, nghe ra không có bất cứ ba động gì.
Tần Thiên kinh hô lên: “Xích Huyết cốc, ngươi điên rồi à, chạy tới đây làm gì?”
Lôi Đình hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta muốn lắm hả”
Tần Thiên có chút hiểu được, ánh mắt cổ quái nhìn cao thủ lục đại, trong lòng tràn đầy khổ não.
Cửu phu nhân nhìn Tần Thiên cười khanh khách, nói: “Nguyên lai là tiểu tử đẹp trai như vậy, trách không được nhiều người cùng tranh đoạt như vậy”
Lời nói này, Cửu phu nhân cố ý nhìn Trầm Tuyết Y, Đông Phương Vũ Nhược một cái, ý tứ hàm xúc châm chọc không cần nói cũng biết.
Đông Phương Nhật Hoa phản bác: “Người bên cạnh hắn cũng đẹp trai đó, rất hợp khẩu vị của phu nhân?”
Thiên Hoa Tà Nguyệt quát lên: “Láo toét, đừng có vô lễ với phu nhân nhà ta như vậy”
Đỗ Vân Thăng châm chọc: “Tôn trọng đúng là cần phải dùng hành động mới thu hoạch được”
Danh Sách Chương: