Mục lục
Người Chồng Máu Lạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ốc Sên Khi Vệ Thần tỉnh giấc, hắn chỉ nhìn thấy vết máu ở trên giường, hắn như nghĩ tới điều gìđó nhưng hắn lại bỏ qua cái quan trọng nhất.

Hắn lấy khẩu súng lục ở túi áo trong của áo khoác, hắn đưa tay vuốt ve khấu súng, cuộc sống như này, có lẽđãđến lúc hắn phải thoát khỏi.

Hắn cầm di động, gọi tới một dãy số, đầu bên kia truyền tới một giọng đàn ông lạnh lẽo.

“Tôi là Lê Duệ Húc, ai đang gọi điện cho tôi vậy?” Giọng nói không chút khách khí.

“Alô, Húc, là tôi, Vệ Thần đây,” Hắn tựa đầu vào tường, bộ dáng nhàn nhã, cả người có chút mệt mỏi, nhưng hắn như vừa buông xuống một gánh, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

“Có chuyện gì sao?” Giọng nói lạnh lùng như cũ, khiến cho người nghe không nghe ra cảm xúc gì từđối phương.

“Tôi nói này Húc, chúng ta đã nhiều năm không gặp, anh không thể nhiệt tình một chút sao, anh làm tôi bị tổn thương ….” Vệ Thần vừa cười vừa nói, một bàn quay quay khẩu súng…

“Uhm.” Húc vẫn như cũ, hắn trời sinh vốn đã không có cái gọi là nhiệt tình rồi. Thật có lỗi, nhiệt tình thì không có nhưng băng giá thì nhiều vô kể.

“Húc, tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi muốn tới chỗ anh làm việc, tôi thực sựđã mệt mỏi lắm rồi, tôi cũng muốn học cha mẹ mình, quy ẩn giang hồ. Nếu không tôi sợ sẽ có ngày họ phải kẻđầu bạc tiễn kẻđầu xanh.” Vệ Thần cười một tiếng, mặc dù hắn rất tin tưởng bản thân mình, nhưng tin tưởng không liên quan gì tới may mắn cả, bây giờ là bị uống phải thuốc kích dục, tiếp theo không biết nhưng cái gì nữa, có khi nào là thuốc độc không, cho nên hắn vẫn là yên ổn một chút thì hơn…

“Cậu xác định không làm nữa sao?” Giọng nói từđầu dây bên kia dường như cũng có chút bất ngờ.

“Đúng vậy, không làm, làm tình báo đâu phải dễ dàng gì, nói trắng ra chính là tên trộm khoét tường leo vào nhà người ta ở cổđại, cho nên, tôi đã thất nghiệp rồi, công ty anh lớn như vậy, cho tôi làm một chức phó tông là quáđơn giản đúng không.” Vệ Thần ngoác miệng nói, phó tổng… Là phó tổng của tổng giám đốc ý.

Đó làđiều hiển nhiên, hắn sao có thể thấp kém hơn người khác chứ.

“Uhm…” Một lúc sau, đầu dây bên kia truyền tới tiếng uhm… Coi như làđồng ý.

“Vậy, Húc, tôi giải quyết nốt mấy chuyện ởđây rồi sẽ tới chỗ anh nhé.” Hắn buông lỏng tay, chiếc súng rơi xuống đấy, hắn nhìn vểt máu trên giường, vết máu như một chiếc kim đâm vào mắt hắn, khiến hắn có chút ngẩn ngơ.

“Uhm…” Lại một tiếng uhm, sau đó là tiếng tút tút, dập máy…

Vệ Thần lại tựa vào giường, khẽ nheo mắt lại, hắn chính thức về hưu rồi… Hắn cầm khẩu súng lên, vuốt vẻ nó, “Anh bạn tốt, sau này sẽ không cần đến cậu nữa.” Hắn kéo lòng súng, bỏ hết đạn ra.

“Sau này cậu sẽ là một vật kỉ niệm, sẽ không còn là vật nguy hiểm nữa.” Khóe môi hắn cong lên… Quyết định này, lên sớm thực hiện mới phải… Lại nhớ tới người phụ nữđêm qua… Hắn khẽ mím môi…

Hắn muốn tìm được côấy, dù sao cũng là lần đầu tiên của người ta, hắn không thể keo kiệt được, hơn nữa người ta đã cứu mạng hắn.

Nhưng hắn không hề biết, hóa ra thế giới này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn, muốn tìm kiếm một người lại khó khăn đến vậy… Đây không phải là một khách sạn lớn, bên trong cũng không có camera theo dõi, hơn nữa hỏi bọn họ diện mạo của ôc gái đó, họ cũng chẳng nói lên được cái gì, cũng chỉ có chiều cao tầm này, nặng tầm bao nhiêu, mắt màu gì, Trung Quốc nhiều người như vậy, mà một cô gái như vậy nhìn đâu cũng thấy…

Cho nên sau này, hắn chấp nhận từ bỏ… Chỉ có một chuyện, mà hắn không tài nào hiểu nổi. Vòng cổ của hắn cũng không thấy, không biết bị mất từ khi nào, vòng cổ tuy làm từ vàng, cũng không phải chất liệu quý báu gì, nhưng đây là của mẹ hắn tặng hắn. Nếu để mẹ hắn biết, nhất định sẽ bóp chết hắn.

Cuối cùng hắn bỏ qua việc tìm cô gái kia, cũng đúng lúc, hắn phải tới công ty của bạn tốt để làm việc. Không nên hỏi vì sao hắn không ở công ty nhà hắn. Nơi đóđã có anh cả.. Anh cả hắn rất hung ác, nhất định sẽ biến hắn thành kẻ da bọc xương, công ty anh hai lại ở quá xa, anh hai tự mình mở một quán bar, một chiếc xe nhỏ, một nhà trọ nhỏ, hắn cũng phải học anh hai hắn… Cách xa anh cả càng xa càng tốt…

Cho nên, công ty của Húc là lựa chọn tốt nhất… Có thể vừa làm vừa chơi, chỉ là, cuối cùng hắn đã hối hận rồi, hóa ra ở chỗ nào cũng giống nhau, hắn bị bóc lột một cách dã man.

Những chuyện ngày trước đều phai nhạt dần… Thậm chí hắn đã hoàn toàn quên mất.

Hắn lại có bạn gái mới, cô gái đêm đó, hắn đã quẳng lên chín tầng mây rồi.

Mặc dù hắn không giống anh hai, đổi người yêu hết như thay quần áo, nhưng cũng đủ kinh người…

Trong một gian phòng nhỏ bé, thậm chí một chiếc cửa sổ theo đúng nghĩa cũng không có, một cô gái đứng dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt hoảng hốt… Trên tay cầm một giấy xét nghiệm. Cô lại nhìn những chữ viết trên giấy…

Cô ngồi thụp xuống mặt đấy, nền đất lạnh như băng khiến cả người cô càng lạnh hơn.

Cô manhg thai, chỉ có một lần… Cô phải làm sao bây giờ… Sinh đứa bé, hay để nó biến mất mãi mãi… Cô không biết, thật sự cô không biết phải làm sao nữa…

Côđặt tay lên bụng, cảm giác nơi này có một sinh mạng nhỏ béđang lớn dần… Cô cười khổ một tiếng, con à, chúng ta phải làm sao bây giờ, cô có thể sống sao?

Cô cứ ngồi đó thật lâu, ánh mắt mông lung, trái tim hoảng hốt…

Khi côđứng lên, cũng là lúc côđưa ra quyết định. Cô nhất định sẽ sinh ra đứa bé này. Cô cái gì cũng không có, nếu có một đứa béở cạnh cô có lẽ sẽ tốt hơn, hơn nữa cô cũng không thể nhẫn tâm, nhẫn tâm giết con của chính mình. Tay cô chạm vào chiếc vòng cổở trên cổ, không biết nóđeo vào cổ cô lúc nào, chỉ có hắn đeo cho cô.

Cô cũng không biết có nên nói cho hắn…. Côđã có thai….

Cô cầm túi đi ra ngoài… Côđi tới nơi mình làm việc…

“Hôm nay Vệ tam thiếu gia có tới đây không?” Cô dè dặt hỏi, cũng không dám nói gì nhiều.

“Đến rồi, nhưng cũng đi rồi.” Có người vỗ bả vai cô từ phía sau, “Hà Duyên, tôi đã nói rồi, côđừng mơ tưởng tới người đàn ông đó, hôm nay hắn lại đến cùng với một cô bạn gái mới, nghe nói là người mẫu, nhìn rất đẹp, dáng người tuyệt vời, so với chúng ta thì…”

“Vậy sao? bạn gái mới của anh ta nhất định rất xứng đôi với anh ta…” Cô lẩm bẩm nói… Đưa tay đặt lên bụng. Còn à, có lẽ con chỉ có mẹ mà thôi…

Cô nở nụ cười, nụ cười giữa nước mắt… Thật thê lương…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK