• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: R Bê Đê

"Cảm ơn."

Quá tuyệt vời, không ngờ những khối đá này có thể bổ sung năng lượng cho hồ nước, sao Lê Chấn có thể nghĩ ra? Phương Hoà bây giờ sắp thành fan cuồng của Lê Chấn luôn rồi, cậu chạy ra khỏi không gian, bổ nhào vào người Lê Chấn, cọ đầu vào cằm hắn.

Lê Chấn tự nhiên cũng thấy được thay đổi của hồ nước, hắn vươn tay bắt được mèo con, đưa tay vuốt lông cậu.

Tiếp theo mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, sau khi cọ cọ Lê Chấn một hồi, Phương Hoà nhảy xuống khỏi tay hắn, bắt đầu chạy quanh núi. Phàm là những chỗ cậu chạy qua, những khối đá trên mặt đất đều được mang vào không gian. Nhìn hồ nước không ngừng có khói trắng, Phương Hoà vô cùng thoả mãn, hận không thể lăn lộn trên đất mấy vòng.

Lê Chấn giật giật khoé miệng, hắn chỉ đứng một bên nhìn Phương Hoà đăm đăm, mặc kệ nhóc con này vung vẩy đuôi dọn cả núi vào không gian.

Ha, lúc nhóc con này nổi hứng trữ vật luôn làm hắn thấy buồn cười, Lê Chấn muốn nhếch khoé miệng, nhưng cơ mặt cứng ngắc nên việc này vô cùng khó khăn.

Ngọn núi này không nhỏ, số lượng ngọc thạch bao nhiêu, Phương Hoà cũng không biết, cậu càng chạy càng hưng phấn, vuốt mèo không giống như lúc đầu cái gì cũng mang vào không gian nữa, cậu đi chầm chậm rồi chọn lựa một số khối đá.

Có rất nhiều viên đá có liên kết với cả ngọn núi, nên khi Phương Hoà thu vào không gian một khối đá to, nhưng hàm lượng ngọc thạch bên trong thì rất nhỏ, không chịu được thể tích to lớn như vậy. Hồ nước cũng chỉ hoà tan ra một ít ngọc bích.

Một số tảng đá còn nối với lòng đất, khi cậu nhấc lên thì cả ngọn núi như rung chuyển, dần dần đổ sụp xuống. Ngọn núi này vốn không có nhiều thổ nhưỡng, chỉ là một ngọn núi trơ trọi toàn đá, cứ như vậy bị Phương Hoà san bằng.

Phương Hoà tốc độ rất nhanh, mất một lúc mới lật tung được ngọn núi, Lê Chấn vẫn đứng vững vàng, dường như mặt đất lún xuống không ảnh hưởng đến hắn, nhìn ngọn núi giống như bị cạo trọc, ánh mắt loé lên tia sáng dịu dàng, đưa tay bế mèo con đang mệt mỏi nằm dài trên đất lên.

Phương Hoà lười biếng mặc Lê Chấn ôm mình đi, thỉnh thoảng tai mèo bị hắn xoa nắn, cậu đưa vuốt đẩy tay Lê Chấn ra. Ngọn núi không lớn nhưng liên tục chạy vài vòng vẫn rất mất sức.

Phương Hoà híp mắt nhìn núi đá nhỏ ở giữa hồ, trong lòng cảm thấy thoải mái, cảm giác áy náy khi phá huỷ dòng suối nhỏ cuối cùng cũng nguôi ngoai.

Tuy rằng nó không hoà tan nhanh chóng như cậu nghĩ, nhưng khi nhìn nước trong hồ bắt đầu trong suốt trông thấy, nó gần như giống với dòng suối lúc trước, Phương Hoà vô cùng hào hứng.

Phương Hoà đặt vuốt mèo trên tay Lê Chấn, chân trước chống lên bả vai hắn. "Thử đi Lê Chấn."

Lê Chấn biết đây là việc cần làm liền ôm Phương Hoà đi vào không gian, rơi thẳng xuống hồ nước, bỗng nhiên găp nước làm Phương Hoà suýt nữa sặc chết, vuốt mèo giơ lên, dẫm lên đầu Lê Chấn rồi cả người ướt sũng lồm cồm nhảy lên núi đá.

Phương Hoà dùng sức lắc người văng nước, chân trước và chân sau cũng rung rung vẩy nước, sau đó ngoan ngoãn ngồi nhìn Lê Chấn đang cởϊ qυầи áo, nước trong hồ trở nên trong veo, có thể thấy rõ dáng người hắn.

Phương Hoà đứng đắn liếm khoé miệng, mèo khua chân múa tay gạt một hòn đá xuống hồ, bọt khí bay lên, chặn cậu nhìn thấy thân thể kiện mỹ kia mà thấy nóng nực. Hình như sau khi luyện công pháp kia cậu rất dễ thấy bốc hoả.

Dòng nước trong suốt xung quanh Lê Chấn bỗng nổi lên lốc xoáy, năng lượng nhanh chóng chui vào cơ thể hắn, Phương Hoà có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn đang không ngừng tăng lên.

Xoáy nước duy trì trong thời gian khá dài mới tan biến, lúc này Lê Chấn mới đứng dậy lên bờ, toàn bộ cơ thể đều bại lộ trước mắt Phương Hoà, con mèo đang ngồi xổm một bên. Vốn dĩ thân thể Lê Chấn mang một màu tái nhợt, nhưng sau tắm nước hồ xong thì rõ ràng trở nên khoẻ mạnh hơn.

"Mèo Con." Âm thanh Lê Chấn vang lên, nhưng không chút cứng ngắc khàn khàn nào mà giống hệt lúc hắn đặt tên cho Phương Hoà, dịu dàng vô cùng.

Phương Hoà vốn đang ngồi xổm ở một bên đột nhiên móng vuốt giật giật rồi bay lên, mắt mèo xanh biếc liếc nhìn Lê Chấn một cái. Dùng dị năng chạy trốn trên mặt nước.

Meo, cậu rốt cuộc bị cái gì vậy? Rõ ràng cùng là gọi tên cậu, thì khác gì lúc trước?

Phương Hoà chui vào một cái khăn tắm cọ loạn, trong đầu rối tinh rối mù. Giờ cậu là một con mèo, chẳng lẽ muốn cùng con sen của mình chơi trò thú nhân luyến ái à?

Phương Hoà đột nhiên sững lại, bi thương nghĩ, đúng, cậu chỉ là một con mèo.

Lửa nóng khi nãy chậm rãi giảm xuống, cứ cho là linh hồn là một con người nhưng thân thể vẫn là một con mèo, chỉ với điều này, cũng đủ để cậu và Lê Chấn không thể bên nhau cả đời.

"Mèo Con." Âm thanh Lê Chấn đến gần, đưa tay ôm lấy cái khăn tắm, xoa xoa lông mèo, tuy rằng hắn có thể dùng dị năng thổi khô lông cho Mèo Con, nhưng Lê Chấn vẫn thích tự mình lau cho lông cho nhóc này hơn.

Phương Hoà từ trong khăn tắm ló đầu ra, ánh mắt mong chờ nhìn Lê Chấn, Lê Chấn khôi phục được bao nhiêu rồi, bây giờ có thể nói nhiều hơn chưa?

"Cảm ơn."

Tốt rồi, quả nhiên được được câu khác, nhưng mà cảm ơn là cảm ơn cái khỉ gì, cậu đâu có muốn nghe lời này. Sau đó, Phương Hoà lập tức rụt đầu vào khăn tắm, chính cậu cũng không biết mình muốn nghe gì.

Con sen có thể nói chuyện rồi, nhưng sao Phương Hoà thấy trong lòng bỗng trống rỗng?

Lê Chấn bắt được cái đuôi phe phẩy ở ngoài khăn tắm, lau khô, sau đó cách lớp khăn tắm bế mèo con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK