Biên tập : R Bê Đê
" Làm thế nào để mèo con hết giận đây? "
Phương Hoà cảm thấy tình trạng của Lê Chấn không được tốt lắm, bọn họ ăn một bữa cơm, không nói với nhau câu gì.
Vất vở chờ Lê Chấn dọn dẹp xong, Phương Hoà nhanh chóng kéo hắn tới chỗ cây đào già, may mắn là con sen ngu ngốc không quên cách tu luyện.
Lê Chấn nắm hai chân trước của Phương Hoà, lực lượng trong cơ thể hai người bắt đầu lưu chuyển.
Chỉ là sức mạnh giao động không giống với trước kia, vốn dĩ Phương Hoà phải mất nửa buổi mới thúc giục được năng lượng vận hành, bây giờ chỉ mất một lúc, sau đó nó dần bắt đầu tự phân tán khắp cơ thể.
Không cần tốn sức, Phương Hoà thấy khá vui vẻ, nhưng cậu không nhẹ nhàng được bao lâu thì trong đầu lại xuất hiện những kí ức mơ hồ về kiếp trước, từ lúc cha mẹ cậu mất do tai nạn, sau đó bị bán vào phòng thí nghiệm, cuối cùng thì tử vong trong miệng tang thi, cảnh tượng này từ mơ hồ dần hiện ra rõ ràng, giống như xuất hiện trước mắt cậu vậy.
Phương Hoà cho rằng bây giờ mình đã là một con mèo thì nhiều chuyện mình không cần thiết phải để ý, nhưng mà khi thấy những kí ức đau đớn một lần nữa, cả người Phương Hoà đều thấy lạnh đến phát đau, đặc biệt là hình ảnh bị tang thi cắn xé đến chết kia, cậu cứ nghĩ rằng mình đã quên được.
Sau khi trọng sinh, sống cùng với Lê Chấn, ngày nào cũng không cần lo ăn ngủ, không sợ nguy hiểm, tuy rằng gϊếŧ tang thi rất mệt nhưng cũng rất vui vẻ, suýt làm cậu quên được quá khứ ám ảnh kia.
Mười ba năm bị bắt làm thí nghiệm, đó là hoàn cảnh ra sao chứ, mỗi ngày đều bị tiêm virus vào cơ thể, mỗi ngày đều bị rút mất hơn một nửa số máu trong người, mỗi ngày đều ở trong căn phòng thí nghiệm màu trắng, bị nhốt cùng những con tang thi khác nhau rồi bị chúng cắn xé thân thể, bị ép buộc tới lúc gần chết, sau đó dần dần khôi phục và lại lặp lại, mỗi ngàu trong phòng thí nghiệm đều có vật thí nghiệm chết đi, còn cậu lại không có cách nào chết được.
Lạnh quá, cả người Phương Hoà bắt đầu run lên.
Trong giây lát, Phương Hoà mở to mắt nhìn Lê Chấn cũng đang nhìn mình, cặp mắt quen thuộc kia chứa một loại cảm xúc không tên, tim Phương Hoà nhảy lên một cái, giọng khàn khàn nói. " Anh . . "
" Mèo Con " Một thâm thanh trầm thấp nặng nề như đang đè nén cảm xúc, Lê Chấn duỗi tay muốn ôm cậu lên.
Phương Hoà cả người dựng lông, lùi lại một bước, tên ngu ngốc này, cậu rõ ràng đã đồng ý nói cho hắn nghe, vậy mà hắn dám nhìn trộm kí ức của cậu.
Lê Chấn nắm chặt nắm đấm, nhìn tư thế phòng bị của Phương Hoà, thu tay lại, giống như cổ họng bị bóp nghẹn, không nói thành lời.
Phương Hoà xoay người chạy đi, lao thẳng ra khỏi không gian.
Nhìn những con tang thi xung quanh, cậu vung lên móng vuốt, mỗi lần xuống tay hận không thể gϊếŧ sạch chúng. Lê Chấn ngu ngốc có gì đặc biệt hơn người, dựa vào cái gì mà bắt nạt cậu.
Phương Hoà chém gϊếŧ hồi lâu, tang thi xung quanh đã biết thành các mảnh vụn, móng vuốt hơi run rẩy, Phương Hoà tủi thân nằm trên mặt đất.
Cậu vẫn luôn đối mặt với mọi thứ với tâm thế rất lạc quan, kể cả bị bán vào phòng thí nghiệm, kể cả khi bị tang thi cắn đứt đôi người, cậu hy vọng một ngày có thể vượt qua các loại thí nghiệm, chờ các nghiên cứu viên nói rằng cậu có thể giải quyết được virus, sau đó cậu có thể tự do. Nhưng một ngày rồi một ngày trôi qua, một năm rồi lại một năm trôi qua, Phương Hoà từ hy vọng trở nên tuyệt vọng, cậu phát hiện, ngoài những thí nghiệm ngày càng khủng khiếp thì cậu chẳng nhận lại được gì.
Lê Chấn sau khi cậu ra ngoài cũng đuổi theo, hắn đứng một bên nhìn mèo con nằm co thành một nhúm lông nhỏ trên đất, tim giống như bị ai đó đánh mạnh.
Hắn không có ý nhìn trộm kí ức của Phương Hoà, chỉ là khi hắn mất đi nhận thức, điều cuối cùng hắn nghĩ tới chính là cậu đã đồng ý nói cho hắn về những gì mình trải qua.
Thời điểm tu luyện, điều này làm ảnh hưởng với tinh thần lực của hắn, trong lúc vô thức đã xâm nhập vào kí ức của mèo con.
Tuy rằng công pháp bọn họ tu luyện là công pháp song tu, nhưng tâm linh tương thông cũng có thể xảy ra, đột nhiên gợi lại kí ức đau đớn nhất của Phương Hoà khiến Lê Chấn hận không thể gϊếŧ chết chính mình.
Lê Chấn chậm rãi đi qua, quỳ một gối xuống đất, hai tay cẩn thận nâng Phương Hoà từ dưới dất lên. " Mèo Con "
Chóp mũi hắn cọ vào lông mèo mềm mại.
Phương Hoà mở mắt liếc hắn một cái, móng vuốt đẩy cái mặt lạnh của Lê Chấn ra.
Lê Chấn xoa xoa cổ cậu, sau đó để cậu kề sát cổ mình, đứng lên. " Ngoan, chúng ta về nhà. "
Phương Hoà đang tính giãy giụa, nghe vậy liền dừng lại, cậu dựa đầu vào cổ Lê Chấn, lẩm bẩm một câu. " Tôi rất tức giận. "
" Ừ " Mũi Lê Chấn hơi cay, hắn hơi hơi gật đầu.
Phương Hoà cáu giận lộ ra móng vuốt. " Anh để tôi cào một nhát, tôi sẽ hả giận. "
" Được " Lê Chấn vuốt ve lưng Phương Hoà, gật đầu.
Phương Hoà nhìn cần cổ trước mắt, cảm thấy cào một nhát không giải quyết được gì, cậu há mồm cắn một nhát, lúc máu lạnh nhue bằng ùa vào trong miệng cậu, Phương Hoà giống như bị cái gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ giải toả tâm trạng.
" Em cắn tôi? " Lê Chấn vẫn luôn vuốt lông cho cậu, không phải bảo là cào một cái sao?
Phương Hoà nhả ra, móng vuốt ấn vào vị trí vết thương của Lê Chấn, trông thấy vết thương đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, cậu cũng không thấy thoải mái hơn được bao nhiêu.
" Muốn cào thêm không? " Lê Chấn hơi nghiêng đầu, nhìn mèo con.
Phương Hoà giãy giụa từ trên cánh tay Lê Chấn nhảu xuống. " Đồ vô tình. "
Phương Hoà trước khi vào không gian, kiêu ngạo nâng cằm, liếc Lê Chấn một cái. " Giải quyết tang thi xung quanh đi. "
Sau đó Phương Hoà vung vẩy đuôi, ung dung vào không gian, cậu khổ cực cứu tên ngu ngốc kia, thế mà hắn dám nhìn trộm kí ức của cậu. Không dạy cho một bài học thì con sen này sẽ leo lên đầu cậu ngồi mà.
Phương Hoà đi bộ đến gốc đào già, nhảy lên cây, tìm một cành cây thô to, ngáp một cái rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Bên ngoài, Lê Chấn nhìn thi thể tang thi vụn vặt trên đất, cằm căng chặt lại, mím môi.
Trong khí ức của Phương Hoà, hắn nhìn thấy hình ảnh cuối cùng chính là cậu bị tang thi cắn xé, một bên bị xẻ thịt, một bên chậm rãi hồi phục, cho đến khi lực lượng cạn kiệt, cả thân thể cậu bị ăn đến không còn vết cặn, cậu mới chết đi.
Loại thống khổ đáng sợ này khiến Lê Chấn vô cùng khó chịu, tinh thần lực của hắn bắn đi bốn phía, lập tức những con tang thi trong phạm vi đều bị nổ chết.
Nếu Phương Hoà thấy màn này, cậu sẽ không thấy quả cầu điện của cháu trai có gì đáng sợ nữa.
Sức mạnh của Lương Tư thu hút một lượng lớn tang thi, đoán chừng cũng phải mấy vạn con, thi triều tụ lại chỗ này vẫn chưa thực sự tản đi, bọn chúng chỉ mới bắt đầu cắn nuốt nhau, cho nên tang thi tiến hoá thành công cũng chỉ có vài con, trước Lê Chấn đã mạnh mẽ hơn thì không đáng kể.
Sau một trận đơn phương tàn sát, tâm tình bi ai tức giận của Lê Chấn coi như nguôi ngoai phần nào, nhìn thi thể rải rác xung quanh, hắn vung tay móc ra toàn bộ tinh hạch trong đầu chúng.
Nhưng năng lượng từ từ chảy vào tay mình, Lê Chấn biết, trong khoảng thời gian này, nếu không có mèo con giúp đỡ, hắn có lẽ cũng biến thành những thứ đáng ghê tởm này.
Lúc hắn dựng rào chắn cho Lương Tư, lực lượng của hắn bị hao sạch, nếu không phải Phương Hoà xuất hiện kịp thời thì có lẽ mẹ con Lê Nguyệt đã gặp nguy hiểm, lại nói, nếu không phải Phương Hoà kéo hắn vào không gian, rồi lại gϊếŧ vô kể tang thi, góp nhặt một số lượng lớn tinh hạch, hắn cũng không thể khôi phục nhanh như vậy, dị năng cũng tăng lên cấp hai.
Nhưng mà một con mèo con vừa đơn thuần vừa tinh nghịch như Phương Hoà lại trải qua quá khứ thảm khóc như vậy.
Mười ba năm trước, vốn là một cậu nhóc hay cười lại trở thành một thanh niên gầy gò hốc hác, khuôn mặt nhuốm màu bi thương.
Nghĩ tới những hình ảnh đáng sợ mình đã nhìn thấy, Lê Chấn có xúc động muốn huỷ diệt thế giới.
Lê Chấn tiếp tục tiến lên tấn công, mỗi lần xuất chiêu là một lượng lớn tang thi ngã xuống, hắn đánh tới khi sức mạnh cạn kiệt, Lê Chấn chậm rãi ngồi xuống, tựa vào một cái cây ven đường.
Phương Hoà nằm trên cây đào ngủ một giấc mĩ mãn, cậu tỉnh dậy thì đã quá chiều, Phương Hoà cong người, nhảy xuống khỏi cành cây.
Trở lại hồ nước, Phương Hoà không thấy bóng dáng Lê Chấm đâu, đừng nói là tên ngốc kia vẫn ở bên ngoài gϊếŧ tang thi đấy nhé, Phương Hòa lười biếng nhảy lên bệ bếp, ngồi trên bệ bếp nhìn xuống mặt hồ, không nhìn thì thôi, nhìn một cái cậu liền kinh sợ, hồ nước trước kia chỉ là hơi trong thôi, mà giờ thì nước dưới hồ toàn bộ có thể nhìn thấy đáy.
Phương Hoà dùng sức nhảy lên núi đá giữa hồ, nhìn mặt hồ bốc lên hơi nước trắng xoá, trừng mắt hồi lâu mới dám tin tưởng hồ nước đã trở nên giống với dòng suối trước kia
Lê Chấn rốt cuộc đã gϊếŧ bao nhiêu tang thi vậy?
Phương Hoà từ không gian đi ra, xuất hiện bên cạnh Lê Chấn, có chút dại ra nhìn cảnh tượng làm người ta khiếp sợ xung quanh.
Lúc Phương Hoà xuất hiện, Lê Chấn thấy cậu thì duỗi tay muốn ôm cậu lên, sau đó ngựng lại rồi thu tay về, nhìn Phương Hoà không chớp mắt.
Phương Hoà nhìn mà sợ, đây lag thi triều đấy, tuy rằng chỉ là rất nhiều tang thi cấp thấp tập trung lại, nhưng mà một mình diệt một thi triều, anh còn là người không vậy? L
Phương Hoà quay lại nhìn Lê Chấn thấy hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt của hắn khiến cậu hơi sửng sốt.
" Anh có sao không? "
Lê Chấn cố gắng nhấc khoé miệng, làm ra một biểu tình nhu hoà nhất, khẽ lắc đầu.
Phương Hoà bị nụ cười của Lê Chấn làm cho hoảng sợ, hắn vốn dĩ rất đẹp trai nhưng lại vô cùng lạnh lùng, cho dù có cười cũng chỉ rất nhạt, sau khi biến thành nửa người nửa tang thi thì càng khủng bố, nhưng mà bây giờ hắn lại cười như vậy lại khá cuốn hút, khiến Phương Hoà hơi ngây người.
Lê Chấn chậm rãi thu hồi nụ cười, tay thăm dò vuốt ve trên lưng Phương Hoà, thấy cậu không phản kháng hay xù lông mới ôm cậu lên, đặt trên đầu gối của mình, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn vành tai cậu.
Phương Hoà lúc này mới hoàn hồn, lập tức thấy nóng mặt, Lê Chấn ngu ngốc, đang yên đang lành cười làm mịe gì.
" Về thôi " Phương Hoà giật giật lỗ tai, nhảy xuống, quay người đi vào không gian.
Lê Chấn nhìn cái tên trống không của mình, mèo con đang giữ khoảng cách với hắn đúng không? Làm thế nào để mèo con hết giận đây?
Danh Sách Chương: