Biên tập: R Bê Đê
"... chẳng lẽ dị năng của bé con là hệ lôi điện?"
Cậu và Lê Chấn chỉ nghĩ tới căn cứ kia nhiều người, nếu có ai đó uống phải nước ô nhiễm hoặc sau cơn mưa này sẽ biến thành tang thi, nếu trong trường hợp không phòng bị có người biến thành tang thi thì tình hình sẽ rất rối loạn.
Nhưng bọn họ lại quên mất mẹ con Lê Nguyệt, có lẽ họ nghĩ tất cả đều là dị năng giả nên không có gì đáng lo, tuy rằng dị năng giả sau cơn mưa sẽ không có tổn thương gì lớn nhưng bé con còn quá nhỏ, chưa tới đầy tháng, nếu trải qua đợt tấn công thứ hai của virus, không biết có di chứng gì không.
Phương Hoà vội vàng phóng tới nơi ở của Lê Nguyệt, cậu sử dụng cả dị năng hệ phong và tốc độ của mình, tốc độ này đúng là đỉnh cao miêu sinh, trong màn đêm, cậu giống hệt một vệt chớp màu đen.
May mà ở ngoài huyện mưa không lớn lắm. Phương Hoà một bên lo lắng mẹ con Lê Nguyệt có dùng phải nước bị ô nhiễm không, một bên dùng hết dị nằng di chuyển về phía trước, tốc độ kia đúng là một con mèo tia chớp.
Lông toàn thân Phương Hoà đều ướt sũng, dán sát vào người vô cùng khó chịu, khi tới nơi ở của Lê Nguyệt, hai mắt cậu quay mòng mòng, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, Phương Hoà chưa từng chịu áp lực tốc độ nhanh như vậy.
Thật sự cậu phải nói chuyện với Lê Nguyệt hả?
Lúc trước, Phương Hoà không nói chuyện trước mặt Lê Nguyệt có lẽ bởi vì cậu nghĩ Lê Nguyệt là chị gái Lê Chấn, cũng là người thân duy nhất của hắn, nhưng cô cũng là một nhân loại có thể tố chất tâm lý không tốt, khiến cậu không nghĩ rằng sẽ dùng hình mèo để nói chuyện.
Hiện tại thì bắt buộc phải làm thôi, Lê Chấn thì không thể tới đây, nếu gặp mặt cháu trai mà lại nhào lên thì không hay cho lắm.
Phương Hoà hạ quyết tâm, sao cũng được, dù bị coi là người hoá thú hay là mèo yêu cũng không sao, an toàn của bé con mới là quan trọng nhất.
Phương Hoà đứng dưới hàng rào thép gai, nhảy lên, liếc nhìn thấy một đoạn thép thật dài dựng trên tường, cái gì đây? Không phải thép càng dài thì càng dễ gãy à? Nhưng tò mò này cũng chỉ thoáng qua.
Bây giờ cậu không có thời gian để nghĩ mấy cái này, Phương Hoà cắn răng nhảy vào trong sân nhà Lê Nguyệt, nhưng khi cậu mới đặt vuốt xuống sân thì có một dòng điện chạy vào cơ thể, lông nao dựng đứng, cả người cứng nhắc rung lẩy bẩy.
Meo, đau chết mèo rồi.
Cảm giác mỗi một phần cơ thể của mình đang rung lên, ban đầu cậu còn nghĩ mình bị sét đánh, nhưng cậu có làm gì đâu mà bị sét đánh?
Trước khi ngất xỉu, Phương Hoà chỉ kịp nhìn thấy trên sân trải đầy những lưới sắt rất nhỏ.
Chị cả Lê gia đúng là quá đỉnh! Thế mà có thể dựng hàng rào điện trong sân, nhưng mà hệ thống cấp điện đã dừng từ lâu, câu kiếm điện ở đâu ra vậy? Cậu lúc trước mang đến tấm pin năng lượng mặt trời, nhưng mà tổng điện cũng không thể tạo ra một hàng rào như vậy được.
Phương Hoà mơ mơ màng màng cảm giác được mình bị cái gì đó gắp lên, sau đó bị nhét vào một nơi khô ráo, lại bị áo đó xoa toàn thân, lông hết nước thì lại bị đặt ở một nơi khác.
Phương Hoà mở to mắt, vẫn còn hơi choáng váng, nhìn song sắt trước mặt, cậu thế mà bị nhột vào lồng sắt??!
Phương Hoà nâng vuốt đứng dậy quan sát xung quanh, đây có lẽ là một gian phòng nào đó bên trong nhà ở tạm thời của Lê Nguyệt, không có người nào khác ở đây.
Phương Hoà đi quanh lồng sắt, ngốc nghếch nghĩ. Nếu bây giờ cậu gọi Lê Chấn ra thì Lê Chấn bị nhốt trong cái lồng bé tí này, sau đó có khi dáng người cao lớn của hắn làm cho cái lồng sắt vỡ tan tành, vậy là cậu có thể ra rồi.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì Lê Nguyệt mang theo cái rổ em bé đi vào, đôi mắt sắc bén chăm chăm nhìn Phương Hoà.
Phương Hoà rụt đầu lại, nhịn không được cảm thán, biểu tình của Lê Nguyệt bây giờ giống hệt con sen ngu ngốc nhà cậu, lạnh buốt cả sống lưng.
Chẳng qua gần đây mắt Lê Chấn biến thành thuần đen, nhìn sao cũng thấy nhu hoà, hơn nữa trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, Phương Hoà vẫn luôn để ý tình trạng của hắn, đối với cái mặt lạnh chết tiệt kia cũng miễn dịch rồi.
Nhưng mà chị gái Lê Nguyệt xinh đẹp, bây giờ chẳng khác gì một nữ vương băng giá huhu.
Nhưng mà Lê Nguyệt không nghĩ cậu có thể nói nên chuyện bức cung gì đó không có xảy ra nên Lê Nguyệt chỉ có thể lạnh lùng nhìn cậu.
Phương Hoà mở to mắt mèo nhìn Lê Nguyệt. Chị cả Lê gia muốn đấu mắt với cậu hay gì?
Lúc này, bên ngoài xuất hiện vệt sáng, ngay sau đó là tiếng sấm liên tục vang lên, Lê Nguyệt đột nhiên đứng lên, xách rổ đi ra ngoài.
"Meo." Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói.
Bị điện giật, giờ lại không thể nói tiếng người, Phương Hoà rất muốn câm luôn cho rồi, cậu còn chưa kịp nói với Lê Nguyệt là không được sử dụng nguồn nước ô nhiễm mà.
Nhưng mà tại sao lại không thể nói tiếng người? Không phải cậu với Lê Chấn mới tu luyện gần đây sao? Có Lê Chấn hỗ trợ, cậu cũng biết không cần làm thư thế kì quái kia mới tu luyện được, cậu chỉ cần được Lê Chấn nắm tay mèo, khiến lực lượng trong cơ thể dao động, giúp cả hai hoàn thành là được.
Ngoài ra, mỗi ngày cậu sẽ ngâm nước hồ với Lê Chấn, sức mạnh không ngừng tăng lên, vậy rốt cuộc tại sao bây giờ lại không thể nói chuyện?
Phương Hòa đi quanh lồng sắt một vòng thì muốn vào không gian xem thử nhưng kì quái là cậu vừa mới vào, chưa kịp nhào vào lòng Lê Chấn đã bị đẩy ra ngoài.
Một lần nữa bị nhốt trong lồng sắt, Phương Hoà lo lắng không thôi, thử thêm vài lần kết quả vẫn không vào được như cũ, vuốt mèo quơ lên cổ, may mà lục lạc hạt đào vẫn còn.
Chẳng lẽ sau khi bị điện giật, liên kết giữa cậu và không gian bị cắt đứt? Không thể nào! Đây là liên kết chặt chẽ giữa cậu và Lê Chấn, Phương Hòa bi ai dựa vào lồng sắt, cậu rất muốn khóc huhu.
Phương Hoà buồn bực vung vuốt lên, dị năng cũng không sử dụng được, vậy nên bây giờ trừ có cái lục lạc trên cổ ra thì cậu không khác gì một con mèo bình thường? Phương Hoà đột nhiên thấy hoảng sợ.
Một lúc sau, Lê Chấn xuất hiện, hai mắt mèo của Phương Hoà mở lớn, cậu nhìn thấy một thứ hình cầu, hoá ra là một cái mũ bảo hiểm.
Lê Chấn tránh cho mình bị sức mạnh của cháu trai thu hút, hắn đã mặc vô số quần áo, đội cả mũ bảo hiểm, nhưng ánh mắt của hắn vẫn hơi đỏ lên.
Lúc đầu Lê Chấn tính rằng đánh nhanh thắng nhanh, tìm được mèo con thì sẽ đi ngay, cuối cùng tìm thấy nhóc này bị khoá trong lồng, trông vô cùng đáng thương, lông toàn thân đều dựng hết lên, cả người như một cục lông.
Khoé miệng Lê Chấn giật giật, duỗi tay mang lông sắt đang nhốt Phương Hoà vào trong không gian, may mắn là bây giờ cậu không bị không gian đẩy ra nữa.
Phương Hoà một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự phân biệt đối xử của cái không gian này, rõ ràng lục lạc ở trên cổ cậu, nhưng chủ nhân thật sự vẫn là Lê Chấn đúng không?
Vào không gian xong tình trạng Lê Chấn mới tốt một chút, không còn cảm giác phát cuồng nữa, hắn cởi ba lớp quần áo trên người xuống, bên trong còn có một cái áo phòng hộ màu vàng mà Phương Hoà không nhớ cậu lấy ở đâu, nhưng mà từng này quần áo cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Hơn nữa sức hấp dẫn của bé con ngày càng lớn, chỉ sợ một thời gian ngắn nữa, sẽ có nhiều tang thi kéo tới chỗ này, bọn họ phải nhanh lên mới được.
Lê Chấn mở lồng sắt, duỗi tay ôm lấy mèo con bị điện giật tới mức lông xù hết lên, cảm giác thân thể cậu run rẩy, liền sử dụng sức mạnh trị thương lên cậu.
Phương Hòa duỗi móng vuốt cứng đờ lên cho Lê Chấn xoa nắn, đây là di chứng sau khi bị điện giật, Lê Chấn không trị khỏi được bằng dị năng, cũng may Phương Hoà không phải một con mèo bình thường, nếu không bị điện giật như vậy đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Sắc mặt Lê Chấn rất khó coi, tay xoa nắn vuốt mèo khi nặng khi nhẹ, Phương Hoà nặng nề nhắm mắt, Lê Chấn duỗi tay nắn nắn tai mèo: "Không phải đi báo tin à? Sao lại thành ra như này?"
Phương Hoà cong móng vuốt, bây giờ đầu lưỡi của cậu cũng tê rần, nói chuyện khó khăn, mà cũng có nói được đâu, mở mồm ra toàn meo meo.
Khoé miệng Lê Chấn khẽ động, nhìn mèo con đáng thương bị điện giật tới mức xù lông, mở miệng meo một tiếng, tim Lê Chấn bỗng nảy lên, nhanh chóng đưa Phương Hoà tới dưới gốc đào.
Nhưng mà chờ hắn khoanh chân ngồi xuống, cầm hai vuốt của mèo con thì mèo con nằm trên đùi hắn bỗng ngẩng đầu, ánh mắt lo sợ nhìn hắn.
Vấn đề lớn nhất nên nói lúc này chính là Phương Hoà không có một chút năng lượng nào, kể cả là dị năng hay lực lượng trong ngọc biếc, một chút cũng không cảm nhận được thì sao có thể vận hành chứ.
Lê Chấn gãi gãi cằm Phương Hoà, nhíu mày, cho dù hắn có mạnh hơn nữa cũng lực bất tòng tâm, hắn không có cách nào thúc giục lực lượng vận hành.
Đè lại nôn nóng trong người, Lê Chấn chỉ có thể đưa Phương Hoà tới hồ nước, hắn ôm chặt cậu, chỉ hy vọng hồ nước có thể khôi phục sức mạnh của Phương Hoà.
Lúc ngâm mình dưới nước, Phương Hoà nhẹ nhàng thở ra, cậu có thể cảm nhận được xung quanh mình đang hình thành xoáy nước, sức mạnh chảy vào thân thể dần dần hồi phục dị năng của cậu, cho nên điện giật không khiến Phương Hoà mất đi sức mạnh, nó chỉ làm cho sức mạnh của cậu bị tiêu hao hết mà thôi.
Sau khi khôi phục lại thì Phương Hoà vẫy vẫy chân, chỉ hướng cây đào, sau đó cùng với Lê Chấn chạy tới đó, chờ lúc cả hai luyện xong một chương thì Phương Hoà cuối cùng cũng có thể nói chuyện: "Doạ tôi sợ gần chết."
Lê Chấn xoa xoa móng vuốt, bế Phương Hòa lên, mũi hắn cọ cọ đầu mèo của Phương Hoà: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Chị gái anh giăng lưới sắt trong sân, lưới sắt còn có điện."
Lê Chấn nhìn Phương Hoà thiếu sức sống như vậy thì vô cùng đau lòng, Mèo Con nhà hắn bao lâu nay vẫn luôn tràn ngập tinh thần, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu chật vật như vậy, mũi lại cọ một chút, vuốt đuôi Phương Hoà.
"Mèo Con, sau này dù đi đến đâu, dù là người em tin tưởng nhất, em vẫn phải cẩn thận một chút, hiểu không?"
Phương Hoà giương mắt, hắn cũng không phải tới chỗ Lê Nguyệt nhiều lần, nên mới không để ý xung quanh như hôm nay.
"Ngày mưa lưới sắt sẽ tĩnh điện, nhiều khi có người lại gần còn bị giật."
Chuyện này sao mà cậu biết được, Phương Hoà buồn bực nằm sấp xuống.
"Nhưng mà tôi cũng thấy lạ, sao lại có điện nhỉ?"
Lê Chấn xoa xoa cái đuôi vẫn còn hơi ẩm của cậu, đây cũng là điều hắn thấy kì lạ, lúc trước Phương Hoà nói cho hắn về nơi Lê Nguyệt đang ở, mà cô lại là dị năng giả kim loại, có thể xây một bức tường phòng thủ không tồi, sắt và hàng rào thép thì có thể là do dị năng của Lê Nguyệt làm ra nhưng điện thì cô lấy ở đâu? Chẳng phải hệ thống cấp điện đã hỏng hết rồi sao?
Hắn cảm thấy Phương Hoà đã quên gì đó, Lê Chấn hỏi cậu xem có nhìn thấy vật gì kì lạ ở nhà Lê Nguyệt không.
Phương Hoà nghĩ lại, thì nhớ ra ở đầu tường có một cây thép dài thẳng đững lập tức chạy lại nói với Lê Chấn.
Lê Chấn dừng động tác: "Em chắc chứ?"
Phương Hoà gật đầu: "Anh nói xem có phải do cây thép dài kia gây lên không?"
Lê Chấn lắc đầu, thường thức của Mèo Con không nhiều lắm, sau này hắn phải dạy cho cậu mới được, chuyện lần này làm hắn rút ra bài học, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm nhóc này.
Nhưng Lê Nguyệt lại không có khả năng không hiểu thường thức cơ bản, cô biết thép dài dẫn điện, cô cố tình muốn làm vậy, thuộc tính dị năng của Lê Nguyệt là kim loại, bẻ cong hoặc ném văng kim loại chỉ là chuyện nhỏ. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì cô sẽ không giữ lại tai hoạ ngầm như vậy.
Nhìn Lê Chấn không nói lời nào, Phương Hoà thấy kì lạ, chân ấn ấn tay Lê Chấn: "Nè, anh nói gì đi chứ."
Lê Chấn không rõ tình hình của cậu bây giờ, chỉ có thể tiếp tục xoa nắn nệm thịt cho cậu, vừa xoa vừa nói suy nghĩ của mình, lúc nói còn nhấn mạnh với nhóc con này là, khi trời mưa, tuyệt đối không được cầm một thanh thép dài, như vậy rất nguy hiểm.
"Có phải chị gái anh muốn dùng thép tích điện rồi sau này dùng? Hoặc chỉ đơn giản là muốn phòng tang thi thôi?"
Tuy rằng đây cũng là một cách giải thích, những không ai có thể chắc chắn dẫn điện sẽ không nguy hiểm gì, làm không tốt có thể mất mạng.
Sau đó đôi mắt thuần đen của Lê Chấn nhìn mắt mèo xanh biếc, một mèo một người nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên có cùng một ý nghĩ, Phương Hoà khoé miệng run rẩy, chẳng lẽ dị năng của bé con là hệ lôi điện?
Cho nên cái khả năng nghịch thiên đó không phải Lê Nguyệt mà là cháu trai ngoại hả?
Nhưng cứ cho là bé con có dị năng hệ lôi nhưng Lê Nguyệt vì sao lại dẫn điện vào sân?
Danh Sách Chương: