Giọng Hứa Uẩn không nhanh không chậm, hai người ở bên trong nghe ra có chút là cố ý.
Hai người bên trong nín thở.
Chợt nghe người phục vụ nói: "Tham mưu Hứa, để tôi đi tìm người xem sao, dưới lầu có toilet trống, tôi dẫn cô qua đó."
Hứa Uẩn đợi một lát, vẫy tay, "Không cần."
Lúc đi cô lại quay đầu quét mắt qua.
Nam Sơ khôi phục thần chí, đẩy người đàn ông trước mắt ra, Lâm Lục Kiêu cúi đầu nở nụ cười, chế trụ cổ tay cô: "Giận gì chứ?"
"Ghen." Thế mà lại thừa nhận.
Lâm Lục Kiêu đan tay nắm giữ hai cổ tay cô, cười cười mổ nhẹ môi cô, "Trời đất chứng giám, đến một sợi lông anh cũng không cho cô ta chạm vào."
Nam Sơ nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, chân thành như thế, hình dáng vững vàng, sáng sủa, lại mang theo một tia cười xấu xa, cô bỗng nhiên nhớ tới năm mười sáu ấy, khi mới quen anh, mặt anh lạnh nhạt, kiệt ngạo, khi đó nồng đậm hơi thở thiếu niên, dáng người cũng không rắn chắc như hiện tại.
Năm tháng mài dũa anh thành sắt thép, hấp dẫn thỏi nam châm là cô.
Nam Sơ vươn người, nghiêm mặt nhào lên, cắn mạnh lên môi anh, giọng nói hung ác cảnh cáo: "Ai cũng không cho chạm vào, kẻ nào chạm vào em chém kẻ đó."
Mắt Lâm Lục Kiêu càng đen, chứa đựng đôi môi cô đang cắn xuống, bên trong có ánh sáng, phảng phất như muốn hút cô vào.
Trong lúc răng môi quấn giao, thì nghe thấy anh trầm giọng thêm cất giấu ý cười nói: "Ngàn vạn lần đừng thủ hạ lưu tình."
Lại là một hồi dây dưa, hai người sửa sang xong đi ra ngoài, vừa khéo gặp người phục vụ mang theo người đến mở khóa, một mặt lờ mờ.
"Đội trưởng Lâm, cánh cửa này?"
Lâm Lục Kiêu ừm một tiếng, "Tôi mở ra, sao thế?"
Nam Sơ phối hợp nhìn anh một cái, nói: "Tôi vừa bị khóa bên trong, là đội trưởng Lâm mở giúp tôi."
Người phục vụ gãi đầu, "Đội trưởng Lâm thật lợi hại."
Lâm Lục Kiêu cho tay vào túi, khiêm tốn nói: "Khách sáo rồi."
Nam Sơ vẫy tay, mày khẽ nhếch, khóe miệng khẽ nhếch: "Chú phòng cháy, gặp lại sau!"
Cô gái nhỏ nói xong nhấc giày cao gót đi ra ngoài, vạt áo sườn xám nhoáng lên một cái, ngẫu nhiên có thể thấy được đôi chân trắng mịn cân xứng, Lâm Lục Kiêu nhìn bóng lưng cô, cúi đầu cười hừ một tiếng, cô nhóc chết tiệt.
Một người nhăn mày một người cười, làm em gái phục vụ mặt hồng tim đập.
Thẳng đến khi Lâm Lục Kiêu trở lại phòng bao, hai cô gái còn vây quanh cửa toilet đàm luận,
"Rất đẹp trai."
"Không biết vì sao, tuy tôi không còn trẻ nữa, không hiểu sao cảm thấy muốn rụng trứng với kiểu đàn ông man thế này, cô nhìn xem, cơ bắp, mặt đẹp trai, cười lên cũng rất đẹp trai, phòng cháy hẳn là điểm gì cũng tốt, thể lực tốt, buổi sáng nếu có thể còn giúp cô làm điểm tâm nữa, còn cả cơ bụng..."
Cô gái bụm mặt, mặt đỏ tai hồng, hình ảnh này, chỉ cần nghĩ thôi đã muốn nổ tung rồi.
...
Ăn xong bữa cơm, Nam Sơ nghỉ ngơi một thời gian, ngoại trừ nghỉ ngơi dưỡng sức, việc còn lại là ở nhà đọc kịch bản chờ bộ phim của Hạ Chính Bình bấm máy.
Trong lúc đó, Tưởng Cách hẹn cô vài lần.
Các kiểu theo đuổi đều dùng.
Nam Sơ một ánh mắt cũng chưa cho hắn, tính khí của Tưởng nhị thiếu lại nổi lên, bản thân tính thế nào cũng đã giúp cô, cô nhóc kia không biết cảm ơn, còn lại không muốn gặp mình như vậy? Hắn có chút tức giận, cũng hết cách, cô gái người ta không để ý hắn.
Dù hắn lái siêu xe ngàn vạn tệ đến studio chỗ cô, Nam sơ cũng không hề phản ứng, xoay người leo lên chiếc xe mấy chục vạn của cô.
Đủ lãnh diễm, hắn thích.
Không giống với vẻ lẳng lơ diêm dúa lòe loẹt bên ngoài, thế này lại càng quyến rũ hơn.
Một khi đàn ông bị kích thích sẽ khơi lên ham muốn chinh phục, sẽ rất khó để tiêu tan, chờ yên tĩnh một thời gian, chờ rảnh rỗi, lại nghĩ đến người phụ nữ này, lòng tràn đầy lưu luyến, phiền muộn không thôi, tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Trên phương diện tình cảm, Tưởng Cách có rất nhiều kinh nghiệm và thủ đoạn.
Nhưng hắn không thích nhất là bắt buộc người khác, loại chuyện này, lưỡng tình tương duyệt, phụ nữ khi làm tình mới thú vị.
Nếu không sẽ giống như cá chết vậy, khi làm tình sẽ không mạnh mẽ.
Ban đầu ham muốn với Nam Sơ, đến từ một đêm kinh diễm kia trong quán bar ở Milan, nhưng khi thấy cô mặc sườn xám, trong lòng Tưởng Cách có thêm tính toán - - nhất định phải làm cô một lần khi mặc sườn xám.
Từ trước đến nay duyệt nữ vô số, cốt tướng, da thịt, Nam Sơ đều là thượng thừa, cũng không biết phía dưới có chín khúc hành lang gấp khúc làm cho người ta □□ không.
Càng nghĩ như vậy, càng gợi lên dục niệm trong lòng Tưởng Cách, hận giờ phút này không thể kéo người đến làm, nhưng từ nhỏ, lão gia tử đã nói, nóng vội sẽ không ăn được đậu hủ nóng, đa số phụ nữ sẽ không thoát khỏi cám dỗ của hàng hiệu xe sang, nhưng trải qua việc lần trước, Tưởng cách hiểu được một điểm, Nam Sơ không giống với những người kia - - cô có tiền.
Vì thế, những cách cũ sẽ không có hiệu quả, Tưởng Cách để ý, từ nhỏ cô đã không có cha, mẹ lại không nuôi, vài năm nay luôn bị cộng đồng mạng chửi bới, hẳn là sẽ thiếu cảm giác an toàn.
Tưởng Cách gặp khó khăn rồi.
Trong từ điển của hắn căn bản cũng không có bốn chữ cảm giác an toàn này.
Trợ lý bách khoa bên cạnh thấy hắn nhíu mày khổ sở như thế, đề xuất mưu kế cho hắn.
"Nếu không, tôi tìm người hăm dọa cô ấy, trong thời khắc mấu chốt anh lao ra anh hùng cứu mỹ, nói không chừng cô ấy bỗng nhiên cảm động lấy thân báo đáp."
Ý kiến hay.
...
Tưởng Cách sau năm ngày tặng hoa liên tục, làm cho các báo lá cải đưa tin, dư luận xôn xao, bỗng nhiên biến thân biệt tích.
Làm Tây Cố kinh ngạc, "Cái tên đại thiếu gia thích làm cuộc sống người khác loạn thất bát tao đó, sao lại tự nhiên biến mất."
Giọng điệu này hơi oán giận khác với vẻ cảm động.
Nam Sơ vẫy tay với cô, kéo người người đến trước mặt, miệng ngậm điếu thuốc, giương cằm lên chỉa chỉa sofa đối diện: "Ngồi."
Tây Cố đỏ mặt, "Sao thế?"
Nam Sơ chợt nhíu mày, "Nói chuyện của em với Hàn Bắc Nghiêu."
Tây Cố sửng sốt, hai tai đều đỏ, sao đột nhiên hỏi chuyện này, "Không không... Không... có gì."
Nam Sơ: "Không có chuyện gì sao em lại cà lăm rồi hả? nhanh lên? Hàn Bắc Nghiêu có cái gì đáng giá làm em khẩn trương?"
Bản thân Tây Cố cũng rất kỳ quái, từ nhỏ cũng chưa từng có tật xấu này, chỉ cần vừa chạm vào chuyện đại thiếu gia này sẽ cà lăm, ở trước mặt anh cũng sẽ nói không rõ ràng, còn chọc người ta cười nhạo.
Nam Sơ sờ vành tai cô, thấp giọng hỏi: "Thích rồi hả?"
Tây Cố sốt ruột, "Mới... Không có."
Nam Sơ ý vị thâm trường nhìn cô, không nói chuyện, ánh mắt này, nhàn nhạt, phảng phất như muốn nhìn thấu cô.
Tây Cố bại trận, nghẹn một hơi, mới nhỏ giọng nói: "Được rồi, em nói với chị, nhưng chị phải giữ bí mật cho em."
Việc này, các cô gái kỳ thực đều hiểu trong lòng mà không nói.
Tây Cố cúi đầu thấp xuống, có chút không dám nhìn Nam Sơ, "Ngày đó anh ấy hôn em, sau đó cảm thấy bản thân hẳn là rất thích anh ấy, không chán ghét cái hôn của anh ấy, chỉ là..."
"Như thế nào?"
"Chỉ là lúc này anh ấy không để ý tới em, giống như hôn xong sau đó bỗng nhiên anh ấy tỉnh lại, cái loại cảm giác này, đại thiếu gia bọn họ, đều thích làm người khác rối loạn một nùi, sau đó thì chạy lấy người." Tây Cố càng nói càng tức giận, trong mắt đều lấp lánh ánh nước, "Không để ý thì không để ý, ai hiếm lạ chứ."
Nam Sơ dụi thuốc, hai tay chống trên ghế sofa, ngửa đầu cười, "Chị thấy em lại rất hiếm lạ đó."
Tây Cố: "Chị đồng ý với em, không được nói ra đó."
Nam Sơ ngồi thẳng người, khoanh tay trước ngực, "Có qua có lại, chị cũng nói cho em một bí mật - -" Cô cúi xuống, cắn cắn môi, môi đỏ mọng kiều diễm, "Chị có bạn trai rồi."
Lời này nói ra.
Tây Cố cũng không ngồi yên, thiếu chút trượt xuống, "Chị hẹn hò rồi hả? Công ty cho phép sao? Anh Tông biết không?"
Nam Sơ thở dài, được rồi, lại một kẻ mù mờ trong tình cảm.
Tây Cố vừa suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới việc Tưởng Cách biến mất, "Sẽ không phải là Tưởng Nhị thiếu chứ?"
Nam Sơ khịt mũi, tràn ngập khinh thường: "Rắm, là một người rất có hương vị đàn ông, có cơ hội giới thiệu cho hai người làm quen."
Tây Cố bĩu môi, bỗng nhiên nhớ tới hộp bao cao su trong ngăn tủ, "Chúc mừng chị nha, hộp đồ này rốt cục có thể có đất dụng võ rồi, sẽ không bị quá hạn dùng. Nhưng mà chị vẫn phải đề phòng Thẩm Quang Tông một chút, gần đây anh ấy rất nóng, không biết uống lộn thuốc gì rồi."
...
Đã là đầu tháng mười, thời tiết chuyển mát, ngẫu nhiên có vài ngày nắng nóng, nắng cuối thu ở Bắc Tầm làm người ta khó chịu, đó là khô nóng, thật sự rất hanh.
Lâm Lục Kiêu kết thúc ca trực ban, về ký túc xá đổi quần áo hàng ngày, cuối cùng đi kiểm tra dãy lầu, chỉ thấy Tiểu Cửu Nhi buồn đầu không vui, kéo Thiệu Nhất Cửu qua một bên, "Tiểu Cửu nhi sao thế?"
Thiệu Nhất Cửu vẫy vẫy tay, "Củ cải trắng bị heo nhòm ngó."
Lâm Lục Kiêu tựa vào khung cửa, "Củ cải trắng gì?"
"Là Nam Sơ đó, nữ thần của cậu ta."
Đuôi lông mày của Lâm Lục Kiêu nhướng lên, giọng điệu trở nên ý vị thâm trường: "Nữ thần?"
"Đúng vậy, nghe nói có tên cao phú suất đang điên cuồng theo đuổi Nam Sơ, siêu xe Martha, số lượng có hạn, sau là hoa hồng Mân Côi, 999 đóa, trang sức nạm kim cương." Nói xong, lấy ảnh Tiểu Cửu Nhi vừa mới chụp cho anh xem, "Đây, đây này, mỗi ngày đều ngắm, nếu là phụ nữ em sẽ gả đó."
Lâm Lục Kiêu tà liếc nhìn anh một cái, vẫy tay che di động trước mắt, mày hơi nhếch lên, chế nhạo nói: "Vậy cũng quá tiện nghi cho cậu rồi."
Thiệu Nhất Cửu không phục, "Đổi lại là anh, anh có theo đuổi không?"
Theo đuổi?
Lâm Lục Kiêu: "Tôi cần phải tự theo đuổi sao?"
Lời này thật đáng đánh đòn, làm những thanh niên độc thân trong ký túc xá tức hộc máu, nhưng lời người ta nói đều là sự thật, cũng có năng lực, từ khi đội trưởng Lâm nhập đội tới nay, tuy rằng chưa từng nói, nhưng dựa vào thái độ của một vài lãnh đạo, cũng đủ biết anh không đơn giản, trong ngày thường cũng không có thói quen xấu gây chuyện hay ăn chơi trác táng.
Có gì nói đó, vui vẻ pha trò với mọi người, không vui thì trầm mặc hút thuốc, có tinh thần nghĩa hiệp từ trong xương, ngẫu nhiên có đôi lúc trẻ con và ngang bướng.
Khi huấn luyện thì nghiêm túc đứng đắn, khi cau chặt mày làm người ta sợ hãi, việc riêng thì có vẻ cà lơ phất phơ đôi lúc xả ra hai ba câu, mọi người cũng đều coi anh như anh em, có kính ý nhưng cũng chân thành.
Chuyện theo đuổi phụ nữ, Lâm Lục Kiêu thật đúng là không có kinh nghiệm, từ nhỏ đến lớn cũng chưa có thói quen này.
Thực sự thích cô gái nào, anh cũng không làm mấy việc phô trương như Tưởng Cách, theo ý anh tặng hoa, đối với Nam Sơ mà nói thì thật sự rất tục khí.
...
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, mặt trời vừa lên, sương ngưng đọng, không thấy rõ đường.
Dưới nhà trọ, dưới màn sương mù dày đặc, có một người đang đứng. Lâm Lục Kiêu một thân quần áo đen, mang theo mũ lưỡi trai, tôn lên dáng người gọn gàng linh hoạt, màu đen rất thích hợp với anh, phác họa đường cong thân thể rõ ràng, tà tà dựa vào cửa xe chờ.
Nam Sơ từ trên lầu bật xuống dưới, một bước nhào vào lòng Lâm Lục Kiêu, ngọt ngào gọi anh: "Đội trưởng!"
Cô gái nhỏ một thân ăn mặc đơn giản, mũ áo màu đen và quần dài bút chì màu trắng, một đôi chân thon dài thẳng tắp, đeo khẩu trang.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn đồng hồ, bốn giờ ba mươi.
Vừa khéo.
Sáng sớm sương mù dày đặc phảng phất như là một tầng bình phong thiên nhiên, Lâm Lục Kiêu thuận thế một tay ôm cô, một tay kéo mũ áo phía sau kéo lên đầu cô, nhẹ nhàng: "Mặc ít thế này không lạnh sao?"
Nam Sơ kéo áo, kéo tay anh đưa vào, sờ sờ chất liệu bên trong, "Lông."
Lâm Lục Kiêu thuận tay chui vào, ở trên ngực cô sờ soạng một cái, "Ừm, Lace (viền tơ)."
"..."
Nam Sơ trừng anh: "Anh háo sắc thật đó."
Lâm Lục Kiêu mở cửa xe, nhét cô vào, tay chống cửa xe, lười biếng: "Ừm, đã sớm nói anh không phải quân tử rồi. Hối hận rồi hả?"
Nam Sơ bước chân ra, muốn nhào lên hôn anh: "Em chính là thích anh như vậy."
Bị người đẩy đầu trở về, một bộ nghiêm trọng: "Chú ý hình tượng một chút."
"Giả vờ."
Nam Sơ mắng.
...
Nam Sơ sau này nhớ lại, khi cô nhận phỏng vấn, người dẫn chương trình hỏi cô, chuyện lãng mạn nhất khi làm với bạn trai là gì, luôn nhớ tới vẻ mặt của Lâm Lục Kiêu ngày ấy, sự nhệt huyết và kiên định từ trong xương, giống như đã khắc vào trong lòng cô, đời này của cô sẽ không quên được người đàn ông này.
Lâm Lục Kiêu thật sự dẫn cô đi nhìn kéo quốc kỳ.
Sáng sớm quảng trường đầy ắp người, mỗi ngày người đến xem kéo quốc kỳ kỳ thực không ít, đội danh dự bước nghiêm trang đưa quốc kỳ vào tay người kéo cờ.
Nam Sơ tuy rằng sinh ra ở đây, nhưng cho tới bây giờ chưa từng tới, cũng không nghĩ là muốn tới.
Lâm Lục Kiêu tỏ vẻ tương đối thong dong, phảng phất như đã đến rất nhiều lần, dễ dàng tìm được một vị trí trên cao, dẫn cô lên.
Tầm nhìn ở đây là tốt nhất.
Người kéo cờ mở quốc kỳ ra, tấm vải đỏ tươi bay bay trong gió trời, quốc ca chợt vang lên, phảng phất như người bị đánh trúng nội tâm, lồng ngực hơi nóng.
Nam Sơ theo bản năng nhìn nhìn người đàn ông bên cạnh.
Mà trong mắt anh đầy thành kính, nghiêm túc nghiêm trang, thu lại vẻ thong dong ngày thường, thân thể đứng nghiêm thẳng tắp, thẳng tắp như cây tùng đứng trong gió, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.
Quốc kỳ kéo lên đỉnh người tiên phong dừng lại, đội danh dự trang nghiêm rời đi.
Lâm Lục Kiêu nói: "Trước kia anh thường xuyên tới chỗ này."
Nam Sơ kéo vành nón xuống, nghiêng tai nghe.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn cô một cái, "Khi đang trong tình trạng mờ mịt, muốn tìm chút tín ngưỡng."
"Anh cũng có lúc mờ mịt?"
"Đương nhiên, anh cũng không phải thần tiên, hồi nhỏ lúc nghi ngờ ba anh thiên vị em trai, khi đó đang là mùa đông, trời vừa sáng, anh đạp xe từ Thành Tây đến nơi này, nhìn quốc kỳ, tâm an tịnh được một chút, trưởng thành phát hiện rất nhiều việc không đơn giản như hồi nhỏ chúng ta vẫn nghĩ, nên tới chỗ này tìm một cái tín ngưỡng, nhìn quốc kỳ, không rơi, tín nhiệm lại càng sâu, trước khi thi đại học cũng đã tới một chuyến, trong học viên quân đội đối với anh cũng là một tín ngưỡng, cả đời người, kỳ thực phải dựa vào tín ngưỡng để còn sống."
Nam Sơ ôm lấy anh: "Anh còn đa sầu đa cảm như vậy."
Lâm Lục Kiêu cười khẽ, kéo cô gái từ trong lồng ngực ra, kéo khẩu trang của cô lên một chút, che khuất cái mũi, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, "Tưởng Cách làm mấy chuyện này cho em, thật sự anh rất khinh thường."
Trong lòng Nam Sơ vui sướng hài lòng, "Đây là ghen tị?"
Lâm Lục Kiêu cúi đầu nhìn cô, cực kỳ khịt mũi khinh miệt hừ một tiếng, "Hắn ta sao?"
"Em không thích hắn."
Lâm Lục Kiêu khẽ ừ, "Anh biết, em thích anh."
Nam Sơ nhéo ngực anh một cái, cái người này cái khác đều tốt, chỉ không tốt là lúc nào cũng cái vẻ cái gì cũng biết rõ.
Lâm Lục Kiêu bị đau, hít một hơi, không náo loạn, hai tay nắm vai cô, kéo người ra, thu lại vẻ vô lại ngày thường, khó được lúc đứng đắn.
"Tưởng Cách này, anh sẽ không bận tâm đến, đều là mấy lời ngon tiếng ngọt, thứ anh có thể cho em là lời hứa của anh, lời hứa của một quân nhân, dưới quốc kỳ, bất luận trong tình huống nào, tuyệt đối không phản bội, không vứt bỏ, không buông tay em."
Năm ấy khi vừa mới vào ngũ, anh cũng từng ở chỗ này giơ tay tuyên thệ, lời thề còn rành rành trước mắt - -
Phục tùng mệnh lệnh, giữ nghiêm kỷ luật, anh dũng chiến đấu; không sợ hi sinh, trung với cương vị công tác, nỗ lực công tác.
Ở dưới tình huống nào, tuyệt không phản bội tổ quốc, tuyệt không phản bội quân đội
Quốc kỳ là tín ngưỡng của anh.
Lời hứa hẹn của một quân nhân.
Không liên quan đến việc gì khác, chỉ là anh muốn trao nó cho Nam Sơ.
Không có người khác, chỉ có cô nhóc này.