Edit: windy
Tại chi đội.
Lâm Lục Kiêu bị giam lỏng 4 ngày, mãi đến lúc Lâm Thanh Viễn nhập viện, Mạnh Quốc Hoằng mới thả người.
Khi ra ngoài, trên người vẫn là bộ quân trang kia, ngày xưa hăng hái hiện giờ tinh thần lại vô cùng sa sút, giống như gầy đi chút, cằm đầy râu, giữa trán mang theo chút mệt mỏi.
Trạng thái vô cùng kém.
Mạnh Quốc Hoằng ngồi ở trên ghế, thấy anh suy sụp, trong lòng vừa bực vừa hận, cắn răng nói: “Xem chuyện cậu làm này!”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, cả người đứng thẳng tắp, sau lưng lạnh lẽo, anh không nói lời nào.
Mạnh Quốc Hoằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, oán giận vỗ vào bàn một cái, nhìn anh khó chịu, lại không đành lòng nói tiếp, chỉ thở dài một tiếng: “Cậu đó cậu đó!”
Anh đứng thẳng tắp như cũ, tư thế tiêu chuẩn của quân đội, như là thủ vệ đứng ven đường quanh năm.
Mạnh Quốc Hoằng trực tiếp ném tới một văn bản, “Trên dưới tổ chức, phái cậu cuối tuần đi lên núi lộc trợ giúp.”
Anh cuối cùng cũng có động tĩnh, ngước mắt lên, mở miệng: “Bao lâu?”
Đây là trong bốn ngày qua, lần đầu tiên anh nói chuyện, tiếng nói giống như bị mài qua, chìm xuống đáy cốc.
Tay Mạnh Quốc Hoằng để ở trên bàn, im lặng một lúc, rồi mới nói: “Một năm.”
Lâm Lục Kiêu không biểu cảm cũng không cảm xúc, rất nhanh liền nhận lấy: “Rõ.”
Lại cúi đầu, đầu đã có kế hoạch, núi lộc ở An Giang, vùng núi xa nhất phía nam, An Giang không có sân bay, chỉ có ngồi xe lửa tới, an An Giang còn phải mất ba ngày mới có thể lên núi lộc, cuối tuần báo tin, thêm thời gian đi, anh có ba ngày để chuẩn bị.
Anh tìm được một lần gặp Nam Sơ.
Đi tới bên kia tạm thời không cách trở về, anh còn phải đi tìm Thẩm Mục và Đại Lưu, bảo bọn họ hỗ trợ chiếu cố một chút.
Còn phải gặp Lâm Khai, để cậu ra chăm sóc cho ba Lâm.
Còn phải gặp ông già, hình như bây giờ ông tức giận không nhẹ.
Mạnh Quốc Hoằng tựa ghế hút điếu thuốc, trào phúng nở nụ cười: “Tiểu tử ngốc, cậu nói chút gì đi! Ngày đó ở trên mái nhà không phải rất oai sao? Vì cô gái kia đến mạng cũng không cần, sao lúc này lại nghe lời rồi hả?”
Sắc mặt Lâm Lục Kiêu không thay đổi, giọng nói trầm tĩnh: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi, ngày đó vì ai cũng sẽ có quyết định này, làm nghề này nếu sợ chết, không bằng xuất ngũ đi.”
Mạnh Quốc Hoằng ngây người, tỉnh ngộ liền gật gật đầu, tiểu tử này không phải là như vậy sao?
Ông bật cười: “Đi đi, đi đi, núi lộc là nơi rèn luyện tốt nhất, có vài chuyện, nên là của cậu sẽ là của cậu, lãnh đạo cảm thấy cậu thiếu rèn luyện, phái cậu tới đó mãi dũa tính tình, cậu kiềm chế lại chút, đừng đến chỗ kia chọc thủng trời đấy.”
…
Từ văn phòng đi ra, Lâm Lục Kiêu lái xe thẳng tới bệnh viện.
Lâm Thanh Viễn đang chắp tay sau lưng từ ban công đi vào, vừa quay đầu, thấy cửa lớn có một bóng dáng đứng sừng sững, mặt mày mệt mỏi, đầy râu ria, ngẩn người, mời lườm tới, nghe anh gọi tiếng : “Ba.”
Trong phòng bệnh chỉ có mình ông, ánh mặt trời mùa đông ấm áp tùy ý, lại mang chút lạnh lẽo.
Lâm Thanh Viễn vẫy vẫy tay, “Sao bộ dạng lại giống quỷ như thế? Râu cũng không biết cạo đi à?”
Thật ra rất nhiều năm.
Bọn họ đều chưa từng đứng chung một chỗ nói chuyện hẳn hoi bao giờ, Lâm Lục Kiêu không hiểu Lâm Thanh Viễn kiêu ngạo, lại cho rằng ly hôn với mẹ là do lỗi của ông, lại không biết, bao nhiêu năm qua, sâu trong lồng của ông điểm mẫn cảm nhất chính là mẹ.
Mà Lâm Thanh Viễn thậm chí cũng không hiểu tự tôn của Lâm Lục Kiêu, anh hi vọng nhất là có thể được ba khích lệ.
Nhưng Lâm Thanh Viễn lại đơn thuần nói một câu, liền đánh anh rồi.
Trước khi vào phòng bệnh, Lâm Lục Kiêu đã suy nghĩ rất nhiều, cha không khích lệ anh, quả thật là anh không đáng, anh có lẽ thật không tốt như vậy.
Anh dùng đại nghĩa bao bọc lấy chút dã tính của mình.
Anh chính là hư hỏng, mới trước đây còn mượn chút bản tính ham chơi đó để bắt nạt đám Đại Lưu.
Về mặt tình cảm, anh khư khư cố chấp, hung hãn ương ngạnh, cũng không suy xét người khác.
Chuyện Lâm Khai gặp chuyện không may anh không có trách nhiệm sao? Anh có.
Giống như Mạnh Quốc Hoằng nói, tính tình anh còn phải rèn.
“Cuối tuần này con đi núi lộc.” Đây là lời tạm biệt của anh.
Ánh mắt Lâm Thanh Viễn xa xăm, chậm rãi, mới từ từ gật đầu, lời ít ý nhiều: “Đi đi, đàn ông nên rèn luyện, cô bé kia thì sao?”
Nhắc tới Nam Sơ, ánh mắt anh hiền đi chút, “Còn chưa gặp.”
Lâm Thanh Viễn gật gật đầu, “Đi gặp đi, cô ấy cũng không dễ dàng gì.”
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, thấp giọng ừ một tiếng.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, không nhìn thấy gì, toàn bộ giống như mùa xuân, lại lạnh giống như trời đông giá rét.
“Hai ngày trước ta nằm mơ thấy ông nội con, ông ấy rất tốt, ông nói, cả đời ông, chính là tiếc nuối quá nhiều, ví dụ như ông, đến chết cũng không gặp đội trưởng của mình, lại còn bảo ta đi tìm ông ấy, có còn sống không.”
Khi Lâm Thanh Viễn nói lời này, khẩu khí đặc biệt thoải mái, trên mặt khó có được nụ cười hòa ái, ý tứ như chuyện hai người thường nói với nhau: “Ông nội con báo mộng bảo ta nói cho con biết, tiểu tử con xuôi gió xuôi nước sống ba mươi năm, từ nhỏ cho dù là Đại Lưu hai là mấy đứa nhà lão Mạnh, đều đã thích nâng con lên, giống như chưa từng suy sụp lần nào, chuyện lần này, vừa lúc đi tới núi lộc rèn luyện một chút, đàn ông phải chịu khổ một chút, không phải tất cả mọi người có thể theo con, nhưng thân là một quân nhân, con phải luôn luôn nhớ rõ trách nhiệm của mình, đi ra ngoài, đừng để cho ông mất mặt!”
“Vâng ạ.”
“Lời ông nói còn nhớ rõ không?”
“Nhớ rõ.”
“Thẳng lưng.”
Anh bỗng nhiên thẳng lưng, nói từng chữ một: “Một tấc sơn hà một tấc máu, mười vạn thanh niên mười vạn quân.”
“Nói lại lần nữa.” Lâm Thanh Viễn nói: “Đàn ông phải làm gương, tuân thủ nghiêm ngặt sơ tâm. Mặc kệ người khác nói sau lưng con thế nào, nên làm thì phải làm, thời gian sẽ chứng minh toàn bộ.”
…
Đại khái là sau khi Nam Sơ quyết định đi nước Mĩ, Nam Nguyệt Như nới lỏng kiểm soát ra, hai người đàn ông vạm vỡ vẫn đứng cửa như cũ.
Hôm nay Tây Cố đi vào, bị hai người bảo vệ ngăn lại hỏi rất nhiều, mãi đến khi Nam Sơ mở miệng: “Đây là trợ lý của tôi, hai người có cho vào không?”
Hai người nhìn nhau một cái, cho vào.
Tây Cố mang theo một va ly đầy đồ đi vào, để ở đầu giường cô, lấy ghế ở mép giường cô ngồi xuống, “Bọn họ định hỏi ai vậy?”
Nam Sơ: “Bạn trai chị.”
Tây Cố sửng sốt, “Tra ra thì sẽ thế nào?”
Nam Sơ nghĩ nghĩ, “Ném xuống? Hay là sẽ đem tới chỗ mẹ chị?”
Tây Cố không hiểu được, lắc lắc đầu, cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, “Nếu không em giúp chị mật báo nhé?”
Nam Sơ lắc đầu, “Không cần, trừ phi chính anh ấy xuất hiện, nếu không em sẽ không tìm ra được anh ấy.”
Tây Cố hít một hơi, “Đặc vụ hả?”
Nam Sơ cong khóe miệng, thả lỏng nói: “Có lẽ đi.”
Chẳng thế thì sao bây giờ vẫn chưa xuất hiện?
Vui đùa xong, không khí lại trầm xuống, Tây Cố biết tâm tình Nam Sơ không tốt, cố gắng nói chút chuyện vui để cô cao hứng.
Nam Sơ hưng trí ngồi nghe.
Mãi đến khi.
Nói đến một người nào đó, mặt Tây Cố thoáng ửng đỏ, trùng hợp cô bắt được, chợt nhíu mày: “Ở bên nhau rồi hả?”
Ai nha.
Tây Cố thẹn thùng, hất tốc, cúi đầu.
Nam Sơ nở nụ cười, cảm thấy hiểu rõ rồi, không hề cố kị nói: “Xem ra vẫn không thể nói được chuyện này?”
Mặt Tây Cố càng hồng hơn, cúi thấp xuống, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói cái gì, nói tiếp, sợ tổn thương tới cô.
Nam Sơ không sao cả cười cười, “Rất tốt, một thời gian nữa chị đi Mĩ, mặc dù có lúc Hàn Bắc Nghiêu không đáng tin, nhưng có anh ta chăm sóc em, chị yên tâm rồi.”
Tây Cố ngẩng đầu, lòng đầy bất ngờ, còn nghĩ rằng mình nghe lầm, xác nhận lại lần nữa: “Chị muốn đi Mĩ? Sao em không nghe nói?”
Nam Sơ xoa xoa đầu của cô: “Bởi vì chị chưa nói cho ai biết.”
Tây Cố bỗng nhiên hít hít cái mũi, “Khi nào thì đi?”
“Cuối tuần.”
Thoáng như sấm rạch giữa trời, trực tiếp đánh xuống, Tây Cố ngơ ngác, nghĩ tới cô sẽ đi, trong lòng lại buồn rầu, “Chị không quay phim nữa hả? Bạn trai chị biết không?”
Nam Sơ lắc đầu, giọng nói thoải mái: “Còn chưa biết.”
Nghe giọng điệu của cô, Tây Cố thiếu chút liền khóc, ở bên cạnh lâu ngày như vậy, cô ấy cũng hiểu rõ, Nam Sơ không quen bộc lộ cảm xúc, càng khó có chuyện để cô nói ra cho thoải mái.
Kết quả, tối hôm đó, Nam Sơ dỗ Tây Cố chăm sóc một chút, mới lừa người đi được.
Đã rất lâu rất lâu mới nhớ tới lời Nam Sơ nói tối hôm đó.
“Trước kia chị đã từng nói với em, không ngăn được nổi miệng người khác, vậy thì che lỗ tai mình lại, kì thật đó là hành động ngốc nghếch, trước kia người khác mắng chị, chị không thèm nhìn tới, không thèm nghĩ tới, đem những thứ đó bỏ ra bên ngoài, sau đó sống trong thế giới của mình, chị bảo vệ chính mình, đối với chị không bảo vệ được người muốn bảo vệ. Đây là mẹ chị dạy cho chị, chừng hai mươi năm, cái gì chị cũng chưa học, chỉ học được hai chữ, trốn tránh.”
Nhìn như cực kì tiêu sái, thực tế là núp trong vỏ của mình, mặc kệ thế giới bên ngoài thế nào, cô đều có một thế giới riêng.
Nam Sơ nở nụ cười, trong mắt bỗng nhiên có ánh sáng, còn sáng hơn so với ánh trăng ngoài cửa sổ.
“Sau này chị quen Lâm Lục Kiêu, anh ấy dạy cho chị, phải cởi mở, phải lạc quan, phải lương thiện, phải có hi vọng với đất nước đầy cõi lòng.”
Tấy Cố chưa từng gặp Lâm Lục Kiêu, nghe Nam Sơ miêu tả, cô càng thấy tò mò với người đàn ông này rồi.
Nam Sơ lại lắc đầu: “Những thứ này còn chưa đủ, chị phát hiện chị lương thiện, nhưng những người khác vẫn không lương thiện với chị, chị chỉ có đủ mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được người chị muốn bảo vệ.”
Tây Cố khóc rồi.
Cô thực sự cảm thấy Nam Sơ có chút thay đổi, trước kia Nam Sơ hơi lạnh lùng, lạnh lùng với thế giới, hết sức lạnh lùng, cô ấy không phải không thèm để ý, chỉ là cô ấy dùng lạnh lùng để giả vờ bản thân không thèm để ý. Mà hiện tại, cả người Nam Sơ đều đã thực nhẹ nhàng, một khi con người có phương hướng, toàn thân đều tràn đầy năng lượng.
Ánh trăng dần dần tiến vào.
Nam Sơ ra ngoài ban công hút điếu thuốc, liền thấy Lâm Lục Kiêu, anh đang dựa ở cửa xe ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cả tuần không gặp.
Đêm tối bao lấy anh, bóng người bị ánh trăng kéo thật dài, toàn thân anh đều là đồ màu đen, khóa kéo lên tận đỉnh, che đi nửa gương mặt, lộ ra đôi mắt hoa đào hơi hơi nhếch lên, ánh mắt lại đang nhìn về phía tầng của cô, sau khi phát hiện mục tiêu, dừng lại trên người cô, tiện tay kéo khóa xuống, đứng dậy đi về phía cô.
Không phải đi về phía cầu thang, mà là đi về phía ban công.
Vừa rồi ở dưới lầu gặp Nghiêm Đại, đã có lòng nhắc nhở anh đừng đi cửa chính, khả năng sẽ bị mang đi gặp mẹ vợ.
Anh cũng không sợ gặp phải Nam Nguyệt Như, chỉ là hiện tại, anh không muốn chậm trễ thời gian, anh muốn gặp Nam Sơ trước.
11 rưỡi.
Cả khu nội trú phần lớn đều tắt đèn.
Một bóng đen từ tường ngoài leo lên cửa sổ, thông gió bên ngoài, cùng với mấy máng chắn nước trên tường thuận thế leo lên tầng ba.
Nam Sơ trơ mắt nhìn anh tay không đi lên, mượn lực xoay người, máng nước vụt qua một cái, cô muốn thét lên, lại sợ có người có chú ý, gắt gao che miệng.
Kết quả Lâm Lục Kiêu cũng rất bình tĩnh giẫm lên mặt đường xoay người một cái bắt tới cửa sổ bên cạnh.
Cuối cùng, hai tay dùng lực chống lên lan can, xoay người rơi xuống đất.
Cứ như vậy mà đứng ở trước mặt Nam Sơ.
“Anh điên rồi? Ngã xuống thì làm sao bây giờ?”
Lâm Lục Kiêu bắt lấy khuôn mặt cô nhìn kỹ, cười. “Có nhớ anh không?”
Nam Sơ tức giận đến muốn chết, “Anh đừng làm chuyện nguy hiểm như này nữa, được không?”
“Tức giận?” Lâm Lục Kiêu ôm cô vào trong ngực, cúi đầu cùng cằm cọ cọ trên đầu cô, “Lần sau chú ý, anh là rất nhớ em rồi.”
Nam Sơ ôm lấy anh.
Động tác này trực tiếp khiến cho Lâm Lục Kiêu muốn đẩy cô ném lên trên giường, nhưng nghĩ lại thân thể cô yếu đuối, có cầm thú cỡ nào cũng không nên làm chuyện này trên giường bệnh được, nhịn xuống, cúi đầu hôn hai cái.
Kết quả, Nam Sơ trực tiếp đẩy anh vào, cưỡi lên người anh, tay xột xoạt xung phong kéo kéo khóa quần anh.
Lâm Lục Kiêu bắt lấy tay cô đè ngược lại trên giường, trong mắt đều là áp lực: “Đây là ở bệnh viện.”
“Không sao cả.”
Nam Sơ bị đè nặng, tóc xõa ra gối, trong mắt cô đều là nước, trực tiếp ngửa đầu ngăn lại môi anh, sức lực quá lớn, liền đụng phải khóe môi của anh, sau đó liền ngậm chặt môi anh, đầu lưỡi khẽ cạy ra, từ từ trượt vào.
Giống như trước kia anh hôn cô, từng chút từng chút từ từ chơi đùa với anh.
Lần này châm lửa lên rồi.
Nhiệt tình của Nam Sơ thực làm cho Lâm Lục Kiêu muốn mở tung, anh chỉ cảm giác máu toàn thân đều chảy về một phía, hai mắt đỏ rực, trực tiếp đè người phía trước lại, ngồi dậy.
Bên trong không bật đèn.
Chỉ có ánh trăng mỏng, Nam Sơ nghe thấy tiếng tháo đai thắt lưng.
…
Giường đơn nhỏ hẹp không đủ hoàn hảo, cùng với khung không vững chắc, lại thêm Lâm Lục Kiêu thân mét tám lực lưỡng, chỉ cần thoáng động một cái, tiếng “Kẽo kẹt” liền vang lên.
Giường vừa vang, ở cửa liền truyền đến, “Nam tiểu thư, cô đnag làm gì đấy?”
Nam Sơ đùa dai, nhìn chằm chằm người phía trên, cố ý chậm rãi nói, “Làm… vận động trước khi ngủ.”
…
Làm xong, Nam Sơ dựa vào đầu giường mặc quần áo tử tế, Lâm Lục Kiêu tắm rửa xong trần truồng từ nhà vệ sinh đi ra.
Ánh mắt cô dừng lại ở giữa hai đùi anh, lại chuyển đi, Lâm Lục Kiêu mặc quần vào, không mặc áo, lộ ra bờ ngực trần, vừa thắt dây lưng vừa đi đến bên giường cô, tay xoa xoa tóc cô, “Có chuyện cần nói với em.”
Nam Sơ gật đầu, “Anh nói đi.”
Lâm Lục Kiêu vén sợi tóc ra sau tai cô, “Cuối tuần anh đi núi Lộc, phải đi một năm, khó trở về, em ở chỗ này…”
“Đội trưởng, chúng ta chia tay đi.”
Những lời nói lạnh lùng đủ cho Lâm Lục Kiêu cảm thấy được, toàn bộ việc vừa rồi, giống như là mộng xuân của anh.
“Đừng nói đùa.” Lâm Lục Kiêu nhéo nhéo lỗ tai của cô, giống như cảnh cáo.
Kết quả bị Nam Sơ quay mặt đi, tránh đi, “Em nói thật.”
Khi đại não con người tiếp thu tin xấu, thần kinh sẽ tạo ra kiểu chống cự lại tin tức này, mãi đến…
Không còn chống cự nữa, từ từ nhập vào khu thần kinh trung ương, mới nhận ra được.
A…, là thật.
Quá trình này của Lâm Lục Kiêu có chút chậm.
Nam Sơ nói xong, anh trầm mặc một lúc, đưa lưng về phía cô ngồi ở bên giường, mới hỏi một câu: “Vì sao?”
Nam Sơ thốt lên: “Mệt.”
Làm rất mệt, mệt cũng vui vẻ hả.
Lâm Lục Kiêu nghiêm mặt, cúi xuống, “Anh không đồng ý.”
Nam Sơ: “Cuối tuần em đi Mĩ.”
Nếu nói chia tay chỉ là cho anh cảm giác vô nại, nhưng những lời này đã triệt để chọc giận Lâm Lục Kiêu, lúc anh không biết gì, cô đã lựa chọn rời đi.
Nhưng anh vẫn lựa chọn đè nén tức giận lại, chậm rãi gằn từng tiếng hỏi: “Đi nước Mĩ làm gì?”
“Đến trường, mẹ em tìm trường rồi, đem toàn bộ bài vở và bài tập hoàn thành tốt.”
Giọng của Lâm Lục Kiêu cũng không có nhiệt độ, kiên nhẫn của anh từ sau khi quen biết Nam Sơ ngày càng tăng thêm, “Em tới Mĩ, học xong liền trở lại.”
Núi Lộc cũng chỉ mất một năm liền có thể trở về, nếu không tốt, cô dùng hai năm là có thể hoàn thành chương trình thôi?
“Thật ra em và anh cũng đều rõ ràng, chờ đợi là không có mục đích. Em muốn hoàn thành chương trình học.”
Quá trình này cực kì dài, một năm không ngắn, mười năm không lâu.
Anh bỗng nhiên khom lưng, cong lưng, tay đặt trên đùi, hổn hển cắt ngang cô: “Vậy em muốn thế nào?”
Cô yên lặng, tay sờ mái tóc đen của anh, ánh mắt lưu luyến.
“Nói thật, lúc dư luận bạo phát, anh có hối hận trong nháy mắt không? Cha anh nhập viện anh cực kì tự trách, như thế, chuyện này em cũng cực kì tự trách.”
Lâm Lục Kiêu đứng lên, trực tiếp rút áo ở bên cạnh, vừa khoác lên người vừa gằn từng câu một: “Ngoại trừ chia tay anh không đồng ý, cái khác theo em.”
Sau đó là áo khoác, kéo khóa lên, Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm cô, một giây cũng không muốn ở lại, không cảm xúc nói: “Đi đi, em còn có gì muốn nói sao?”
“Thực xin lỗi.”
Nam Sơ cúi đầu nói.
Giống như đốt pháo, câu nói đầu tiên khiến cho anh bùng nổ, phong độ nhẫn nại hoàn toàn nổ tung.
Anh vốn là không có phong độ.
Anh thấp giọng mắng một câu thô tục, là từ anh trước giờ cho dù tức giận tới đâu cũng sẽ không nói.
Lâm Lục Kiêu chống nạnh đứng ở bên cạnh cửa, liếm khóe miệng, cười cực kì châm chọc: “Chơi anh sao?”
Nam Sơ lắc đầu, “Ở bên anh là thật, chia tay cũng là thật.”
Bọn họ đều cần thời gian để giải quyết vấn đề hiện nay.
Trước đây, Nam Sơ cảm thấy cô không nên dùng lời hứa để trói buộc một người đàn ông, lại còn là một người tốt như vậy, đội trưởng dũng cảm chiến đấu.
Tình yêu, kì thật nên là thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Lâm Lục Kiêu đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng, so với vẻ mặt nghiêm túc thường ngày giờ lại tức giận, dữ dội.
Chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy.
Nắm đấm trong túi nắm chặt, đến giọng nói cũng đã tràn đầy tức giận, sợ anh tiện tay quơ lấy ghế bên cạnh đánh tới chỗ Nam Sơ.
“Mẹ nó có phải trong lòng thấy đắc ý hay không? Có phải em cảm thấy tất cả mọi người đều xứng đáng đứng tại chỗ chờ em hả? Con mẹ nó thật là! Ông đây tin em là quỷ!”
Nói xong, anh trực tiếp bỏ đi.
Căn phòng khôi phục yên tĩnh, giống như chưa có ai từng tới, toàn bộ khôi phục như thường.
Người trên giường, vẫn duy trì một tư thế không nhúc nhích.
Rất lâu sau, cô dơ tay lau nước mắt, quay đầu.
Ngoài cửa sổ yên tĩnh, cành cây trơ trụi, lá vàng rơi xuống đất, trên cây lại nhú ra mầm non mới, kia đều là hi vọng.
Nhưng người lại phải xa người yêu.
Tiếp tục bước đi, lẻ loi một mình.
Không có bạn đồng hành, không sao, phương xa còn có người yêu…
…
Trước hôm phải đi núi Lộc, Lâm Lục Kiêu xuất hiện ở phòng bệnh của Lâm Thanh Viễn, lúc ở cửa hút thuốc mắt nhìn phòng bệnh của Nam Sơ, lập tức, đem khói nhả ra, tay bám vào cửa sổ, lại quen thuộc tiến vào phòng bệnh của Nam Sơ.
Chờ lúc anh ôm lấy lan can, xoay người đứng lại, cửa ban công không khóa, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, bên trong là một mảng tối đen, bức màn vắng vẻ trống không bay bay, trên giường không còn bóng người, một phòng quạnh hiu, gió lạnh thổi vù vù.
Trên tay thoáng thoáng đau đớn.
Anh cúi đầu nhìn, là khi trèo lên bị xước, máu nhỏ ra.
Bị anh bỏ qua rồi.
Ngoài cửa đang có hộ sĩ kiểm tra phòng, nhìn cửa phòng khép hờ có chút quái dị, không nhịn được đẩy ra vào kiểm tra, nhìn thấy trong phòng tối om, trên giường bệnh mơ hồ có một bóng lưng đàn ông cao lớn, hít một hơi, “Tách” đèn sáng lên, hét lớn lên một tiếng: “Cậu là ai?”
Phòng chớp mắt một cái sáng trưng.
Anh không thích ứng kịp ánh sáng, híp híp mắt, mới từ từ nhìn sang.
Lâm Lục Kiêu vẫn mặc áo khoác đen đầu đội mũ, khóa kéo tới đỉnh, che đến tận mũi, hộ sĩ chỉ nhìn thấy ánh mắt, trực giác liền cảm thấy người này đẹp trai, lòng nhẹ nhõm vài phần, lại hỏi lại, lúc này đã hòa hoãn hơn: “Tiên sinh, cậu tìm ai?”
“Người bệnh phòng này đâu?”
Giọng nói anh khàn khàn, mang theo chút lạnh lẽo.
Hộ sĩ nhớ lại, “Xuất viện rồi, nghe nói hôm nay đi Mĩ rồi.”
Lời này là cô gái làm thủ tục xuất viện nói, nói vội đi ra sân bay.
Hộ sĩ nói đến đây, bỗng nhiên nhớ tới, vừa thu dọn một chút, “Bạn của cô ấy làm thủ tục xuất viện cho, cô ấy cũng nhàm chán, chỉ ở chỗ này gấp chăn, gấp rất lâu, tháo rồi gấp, gấp lại tháo, vẫn thành miếng đậu phụ như trong quân đội, gấp xong còn để ngay ngắn.
Anh bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, tự giễu.
Năm đó ở trong nhà anh, anh tự tay dạy cô gấp thành miếng đậu phụ.
“Gấp không được, không được ăn cơm!”
Cô thật sự nghe lời, cười hì hì, tháo ra gấp lại, gấp lại tháo, có lúc gấp được rồi, sẽ ngửa đầu chờ anh khen ngợi, gấp không tốt liền một mình vui vẻ.
Trải qua một đêm.
Sau đó ở lúc huấn luyện, nội vụ của cô là xuất sắc nhất trong tất cả các nữ binh.
Lâm Lục Kiêu nhìn miếng đậu phụ trên giường.
Không khó tưởng tượng, lúc ấy cô gấp đậu phụ có tâm tình gì, cô lại dùng cách này để tạm biệt anh.
Thật mẹ nó đã đạt tới trình độ nào rồi.
Đi đi.
Đi rồi đừng trở lại!
…
Ngày hôm sau, Lâm Lục Kiêu bắt xe lửa tới An Giang.
Anh không thông báo cho ai, cầm balo lên liền đi, giống như năm đó đến trường quân đội vậy, cũng không quay đầu lại.
Kết quả Đại Lưu Thẩm Mục liền ngồi ở nhà ga chờ anh.
Lúc anh mặc quần đen túi đen đội mũ đen xuất hiện ở cửa nhà ga, Đại Lưu nhổ tăm ra, nhảy lên ba thước, túm Thẩm Mục tới, chặn người lại, “Mẹ nó tôi biết là cậu muốn lẻn đi mà!”
Lâm Lục Kiêu hai tay để trong túi, sửng sốt, “Hai người đến làm gì?”
Đại Lưu: “Không phải là cậu muốn đi chịu khổ sao, anh em tới tiễn cậu một đoạn đường.”
Lâm Lục Kiêu đá lên bắp chân anh ta một cái.
Đại Lưu không ngừng cười ha ha.
Chuyện Nam Sơ đi Mĩ, hôm nay Đại Lưu mới nghe được từ chỗ Từ Trí Nghệ, bởi vì Nam Sơ đi Mĩ, đạo diễn thông báo Từ Trí Nghệ tiến vào tổ.
Do đó cũng gián tiếp biết được Lâm Lục Kiêu bị đá.
Rõ ràng nhìn ra cảm xúc của Lâm Lục Kiêu không tốt, lúc mấu chốt, Đại Lưu cũng không dám tìm làm anh không thoải mái.
Cho dù tình yêu không như ý, ít nhất anh vẫn còn anh em, vì thế vỗ vỗ vai anh, khẳng khái nói: “Cậu ở bên kia có chỗ nào bất tiện, lúc nào tôi với Thẩm Mục qua thăm cậu.”
Thẩm Mục gật đầu, “Đi đi, vào đi, nghe nói phía Nam không ấm, nếu cậu thật sự không chịu nổi, gọi điện cho anh em một tiếng, tôi cho cậu mười dặm đông gió rét, ngàn lần đừng để mất mặt.”
Lâm Lục Kiêu cười mắng một tiếng: “Thúi lắm!”
Đã có thể có một tiếng này, mắng Đại Lưu đến khóc, lau nước mắt nước mũi, “Tôi quen nghe cậu mắng tôi rất thoải mái! Cậu trước kia ôn nhuận tôi liền không thấy quen!”
Lâm Lục Kiêu chẳng muốn để ý, xoa nhẹ bả vai Đại Lưu, xoay người tiêu sái, “Đi đây, tôi đi đây.”
Nhà ga người đến người đi, tiếng động ồn ào.
Người yêu ôm nhau tạm biệt, người thân vui vẻ chào đón, cảm xúc phấn khởi.
Đại Lưu khóc càng mạnh, giống như năm đó, bọn họ còn trẻ, núi sông mênh mông cuồn cuộn.
…
Mà sau lưng thiếu niên, vĩnh viễn đều có bóng dáng của trưởng bối.
Bí thư Trương nhìn bóng lưng của Lâm Lục Kiêu, nhìn Lâm Thanh Viễn ở bên cạnh: “Lãnh đạo, năm nay tôi cùng ngài đón tết nhé.”
Lâm Thanh Viễn ho nhẹ một tiếng, “Thôi đi, bà xã ông không tới nhà tôi tìm à?”
Bí thư Trương: “Vậy để cho Lục Kiêu đón giao thừa ở đó?”
“Coi như thế.”
Cuối cùng, ánh mắt hai người đàn ông dần dần tỏ ra, lộ ra vẻ buồn tủi, ông chợt thấy số phận đáng thương: “Hai đứa con trai, một đứa về phía nam, một đứa đi cai nghiện, ông ngoại ông năm đó nói rất đúng, tôi không có bản lĩnh, mẹ nó ở lúc đó, tôi đã không bảo vệ được, giờ hai đứa con này, một đứa tôi cũng không bảo vệ được.”
…
Mà bên kia, máy bay thoáng cái đã bay, qua màn sương trắng, bay lên, thẳng đến khi biến mất ở phương xa.
Chim bồ câu trắng tung bay, hồ nước trong vắt.
Từ đó.
Anh phía nam, em phía bắc.
Chúng ta đều làm lại từ đầu.
Trong năm tháng, tất cả tình cảm của anh, em cũng không mang đi.
Tạm biệt, đội trưởng của em.
Danh Sách Chương: