• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy

Ngày đó là bầu trời quang đãng.

Nhưng người ở lễ truy điệu lại cảm thấy mây đen che đỉnh núi, sau lưng gió lạnh ùa vào.

Ánh mắt Lâm Lục Kiêu từ đầu tới cuối cũng không dừng lại trên người cô quá một giây, a…, có một giây, ánh mắt sắp chạm đến liền bị anh đúng lúc dừng lại.

Mạnh Quốc Hoằng tại lúc Lâm Lục Kiêu xoay người đi, ánh mắt nhìn phía Nam Sơ.

Ánh mắt như dính lên trên người Lâm Lục Kiêu, hận không thể đào cho anh một cái hố để rơi xuống, ông lắc đầu, cuối cùng là không nói cái gì, đi vào bên trong.

Đồng đội cũng đã một thời gian không gặp Lâm Lục Kiêu, muốn tới nói chuyện Lâm Lục Kiêu và lão đội trưởng, có nên qua chào hỏi hay không, lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Nam Sơ với đội trưởng lúc trước, liền có chút ngại ngùng.

Lúc trước dư luận nổi lên, bọn họ lựa chọn im lặng, bây giờ, cũng không có tư cách nói lại bất cứ cái gì nữa, càng không có tư cách đi hỏi chuyện bát quái.

Lưu Hạ Hàn mở miệng nói trước, “Đi thôi, chúng ta vào thôi.”

Tất cả mọi người nhìn Nam Sơ.

Nam Sơ ngược lại thì thẳng thắn, cũng chẳng kiêng dè, liền nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Lục Kiêu.

Biểu cảm kia của cô, là quyến luyến không nỡ, mà lại càng là thưởng thức mỹ cảnh.

Nghiêm Đại nắm lấy tay cô kéo đi, “Đừng nhìn nữa, đi vào thôi.”

Nam Sơ thản nhiên cười, sau đó thâm sâu liếc mắt nhìn người kia một cái, rồi xoay người vào theo.



Hai tay Lâm Lục Kiêu ở trong túi, dựa vào gốc cây nhãn nói chuyện với lão đội trưởng, có lẽ là nhìn thấy người quen, cảm giác được thả lỏng ra.

Sau khi lão đội trưởng về hưu càng phát ra sức sống, giữa trán vẫn hiên ngang như cũ, trong khi nói chuyện, Lâm Lục Kiêu cười cười với ông, mắt cong lên, hiện rõ vẻ vô lại, “Sao tôi lại thấy ông trẻ lên rồi vậy?”

Lão đội trưởng bộ ăn không trôi, hừ lạnh: “Cậu lại trầm ổn không ít.”

Lâm Lục Kiêu cười cười, ánh mắt híp híp, không lên tiếng.

Lão đội trưởng: “Trước ta có qua đội, Mạnh Xử nói cậu đi núi lộc, tiểu tử cậu lại phạm sai lầm rồi hả?”

“Không nha.” Anh lười biếng.

Lão đội trưởng dùng ngón tay chọc chọc huyệt thái dương của anh, nhìn chỗ khác rồi bỗng nhiên sâu xa: “Còn nhớ rõ năm ấy cậu vừa mới vào đội không? 23 hay là 24 nhỉ? Tính tình thúi hoắc, ương ngạnh, ta nghĩ ba cậu cho cậu ra đây là để ăn đánh! Đúng lúc, nên tìm nơi đáng tin, đừng có cả này lắc qua lắc lại như vậy, đàn ông tốt nhất nên ở vài năm như vậy.”

Nói xong, lại thở dài, “Tiểu Cửu này cũng là đáng tiếc.”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu, im lặng.

Đều rất đáng tiếc.

Lão đội trưởng vỗ vỗ vai anh, “Đi thôi, vào thôi, đưa Tiểu Cửu đoạn đường cuối.”



Lễ truy điệu tổ chức lúc ba giờ, thời gian còn chưa tới, tất cả mọi người yên lặng chờ đợi.

Bên trong treo một biểu ngữ màu đen, đặt đầy hoa, nhiều người, lại yên tĩnh, tất cả mọi người không dám lớn tiếng nói chuyện, giống như sợ làm phiền tới người đang nằm an tĩnh ở bên kia. Bên trong đều là gương mặt quen thuộc, nhưng không phải lúc ôn lại chuyện cũ, gật đầu vài cái, rồi lại an tĩnh đứng ở một bên.

Trong lúc Nam Sơ quay đầu, thấy Lâm Lục Kiêu đi theo lão đội trưởng tiến vào, đứng ở bên cạnh Thiệu Nhất Cửu.

Ánh mắt tiểu đội trưởng Thiệu đỏ bừng, vừa mới khóc, Lâm Lục Kiêu chụp vai anh ấy, bày tỏ an ủi.

Thiệu Nhất Cửu: “Lần này trở về ở lại vài ngày?”

Mặt mày Lâm Lục Kiêu thả lỏng, ánh mắt rơi về phía người nằm trên linh đường: “Ngày mai trở về.”

“Nhanh như vậy?” Thiệu Nhất Cửu kinh ngạc.

“Ừm, không xin phép được.”

“Hết một năm có thể trở về sao?”

“Không biết.”

Chuyện này thật là không biết, ban đầu tổ chức nói là một năm, nhưng thường thường bị phái đi cơ bản đều đợi hai năm, thêm nữa bên lãnh đạo cũng đề cập xin cho anh ở thêm một năm.

Thiệu Nhất Cửu mất mác, “A.”

Lâm Lục Kiêu đập ót anh ta một cái, “A cái gì, ở đâu cũng không khác à? Đừng có mà không có tôi liền lười biếng, chờ tôi trở lại, kiểm tra từng người.”

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Nam Sơ ở một bên nghe được rõ ràng, đã lâu không nghe được tiếng nói nhỏ của anh, mặc dù không phải nói với cô, mà lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Mười phút sau, lễ truy điệu chính thức bắt đầu.

Không khí vốn không có áp lực, kết quả khi thấy di thể của Tiểu Cửu, tất cả mọi người không nhịn được, đến ngay cả Nam Sơ cũng không nhịn được, nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống, cô lấy tay lau đi, phát hiện càng lau càng nhiều.

Cô hít hít cái mũi.

Lâm Lục Kiêu đứng ở bên cạnh cô, nghe thấy động tĩnh, theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Hốc mắt anh cũng là kìm nén đỏ bừng.

Bị người đánh, không khóc; bị người hắc, không khóc.

Chia tay cũng không thấy cô khóc.

Còn nghĩ rằng cô trời sinh không biết khóc.

Như vậy xem ra, nếu người nằm ở kia là anh, có thể cô còn khóc khô cả họng.

Nghĩ thấy lại cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, khóe miệng không tự giác lộ nên nụ cười tự giễu.

Nghi thức cáo biệt di thể kết thúc, Tiểu Cửu bị đưa vào phòng hỏa táng.

Đơn vị tính đưa Tiểu Cửu an táng ở nghĩa trang liệt sĩ, nhưng ông nội Tiểu Cửu muốn đưa tro cốt của Tiểu Cửu về với ông bà.

Một giờ sau.

Tro cốt từ cửa sổ đưa ra, nhìn chiếc hòm vuông vức, ông cụ 80 đầu tóc bạc phơ cuối cùng cũng không chịu nổi, khóc ngã xuống đất, cực kì đau xót kêu lên:

“Tiểu Cửu, cùng ông bà nội về nhà thôi…”

“Đừng ở bên ngoài phiêu bạt…”



Lễ truy điệu kết thúc.

Sáu người đứng chờ xe bảo mẫu tới.

Lúc Nam Sơ ra ngoài, Lâm Lục Kiêu đứng ở bên cạnh xe nói chuyện với một binh sĩ, trong tay vân vê điếu thuốc, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người anh, huân chương trên vai phát sáng, bên cạnh hình dáng  cường tráng của anh, giữa lông mày đã không còn nghiêm trọng như bên trong, mang theo chút lười biếng.

Người lính hình như là đồng đội của anh trong trường quân đội, rất kích động kéo anh nói chuyện.

“Hiện tại ở đâu vậy?”

Lâm Lục Kiêu: “Chi đội núi lộc.”

“Sao cậu lại chạy ra xa như thế? Cách chúng ta cũng vạn dặm?”

“Cũng được, chạy xe lửa mất một ngày.”

“Trước lão Dương kết hôn sao cậu không đi? Mấy anh em ở kí túc xá chỉ có cậu không đi, lão Dương nhắc tới hồi lâu, người ta nói, chờ cậu kết hôn có dễ chịu không!”

Anh cúi đầu cười cười, “Đợi cho tới ngày đó rồi nói sau.”

Hai người đang nói chuyện thì bị cắt ngang.

Lúc Từ Á và Lưu Hạ Hàn lên xe hô một tiếng đội trưởng Lâm, Lâm Lục Kiêu dừng lại, quay đầu nhìn bọn họ, “Ừ.”

Nam Sơ đứng ở đằng sau anh, khoảng cách tầm hai bước.

Bóng dáng anh cao lớn, vừa vặn giúp cô che đi ánh mặt trời chói mắt.

“Đội trưởng Lâm, chúng tôi đi đây.”

Sau người nói lời tạm biệt.

Anh gật gật đầu một cái, biểu tình cũng là trân  trọng, liền giống như đồng đội bình thường.

Nam Sơ là người cuối cùng.

Từ lúc gặp lại tới nay.

Lần đầu tiên Lâm Lục Kiêu đưa ánh mắt nhìn vào trên người cô, đôi mắt sâu và đen nháy, dưới ánh mặt trời có vẻ đặt biệt sáng và thâm trầm.

Hai tay anh đút trong túi, lẳng lặng nhìn cô.

Nhíu mày, không mím môi, nhìn tới vẫn rất kiên nhẫn chờ cô nói tạm biệt.

Nam Sơ đứng ở cạnh cửa xe, cả người mặc váy đen, tóc dài như tơ lụa tán ở phía sau, đến eo.

Cô chậm chạp không mở miệng.

Cô không nói, ánh mắt Lâm Lục Kiêu liền không thể rời khỏi.

Giây phút quỷ dị này mất vài phút, ai cũng không thể thúc giục bọn họ.

Trong xe năm người chỉ trầm mặc, cũng có chút kinh ngạc, vốn cho là hai người chỉ là không lỡ, nhưng tình hình hiện tại, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, không khí ái muội làm cho người ta không lỡ.

Nếu như không dám nghĩ tới cảnh tưởng lúc đó.

Bầu không khí ái muội kia, cảm thấy câu tiếp theo từ miệng Nam Sơ nói ra sẽ là “Chúng ta kết hôn đi”.

Giữa không trung có một chiếc lá vàng rụng xuống, ánh mắt Nam Sơ di chuyển theo chiếc lá kia.

Chiếc lá rơi trên mui xe, Nam Sơ hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt đen sáng ngời, giọng nói trong trẻo nói: “Tạm biệt, Lâm Lục Kiêu.”

Sau đó cô xoay người lên xe.

Cũng không quay đầu lại.

Xe khởi động.

Lá rụng một lần nữa bị thổi đi.

Nam Sơ tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Ánh mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy chiếc lá kia vừa vặn rơi xuống đất, cuối cùng không bay lên nữa, giống như mọc rễ, toàn bộ nằm dưới bụi bặm.

Người đàn ông phía sau, hai tay đặt ở trong túi quần, bỗng nhiên liếm khóe miệng cười ra tiếng, ý cười kia tương đối tự giễu.

Kiên nhẫn của anh.

Đời này đã hết sạch ở trên người phụ nữ này rồi.



Lâm Lục Kiêu ngày hôm sau trở về núi lộc, đồng thời nhận được điều lệnh ở thêm một năm, bản thân anh cũng không có ý kiến gì, giống như rất vui với kết quả này. Chẳng qua năm nay đề xuất muốn về nhà một chuyến, nếu không thì ông nhà anh quá tịch mịch rồi.

Lúc vào thu.

Triệu Quốc tìm được bạn gái, trở thành đặc biệt chán ngấy, đặc biệt, lúc gọi điện thoại buổi tối, trốn ở trong chăn rầm rì, bị Lâm Lục Kiêu vứt gối còn không chịu ngừng.

Nhưng mà không sao cả.

Triệu Quốc đem toàn bộ điều này thành cẩu độc thân ghen tị.

Có tình yêu thấm nhuận, Triệu Quốc trái lại càng khí phách hơn, khi gọi điện thoại với vợ, thường thường dặn dò hai câu: “Này, bà xã, nếu rảnh rỗi cũng giới thiệu cho anh em của anh với, chỗ em không có ai vẫn còn độc thân sao? Người anh em này của anh, rất đẹp trai, 30 rồi.”

Vợ Triệu Quốc không tin, mấy người anh em từng gặp, bộ dáng đều là lấm la lấm lét, nào có đẹp trai, “30 rồi còn chưa có bạn gái?”

Triệu Quốc: “Người anh em này của anh quá kính nghiệp, tinh lực suốt đời đều đã cống hiến cho quốc gia rồi.”

Vợ Triệu Quốc cười ha ha, đương nhiên là không tin, kết quả có một lần, lúc Triệu Quốc về nhà, khi Triệu Quốc đi vào tắm rửa, trong lúc vô tình nhìn thấy bức ảnh của Lâm Lục Kiêu trong đó, lúc ấy là chụp cậu bạn cùng phòng, vừa vặn Lâm Lục Kiêu tựa đầu vào giường đọc sách lọt vào.

“Người này là ai?”

“Là người anh em 30 kia đó, cực đẹp.”

“Điều kiện này mà không có bạn gái?”

Triệu Quốc lau lau tóc, nói: “Đã nói anh ấy rất kính nghiệp rồi.”

“…”

Kết quả, dưới lúc Lâm Lục Kiêu không biết tình huống, bị đi xem mắt.

Một tuần sau, Triệu Quốc kéo Lâm Lục Kiêu đi tới nhà mình ăn cơm, kết quả thấy hai cô gái ngồi ở trên sofa, một người là vợ Triệu Quốc, một người là đối tượng Triệu Quốc giới thiệu xem mắt cho anh.

Cô gái kia thấy Lâm Lục Kiêu, nhìn trên xuống dưới, rồi dừng lại chỗ anh hai giây, sau đó hài lòng gật đầu với vợ Triệu Quốc.

Lâm Lục Kiêu có thể duy trì phong độ, không có bỏ tay Triệu Quốc ra, là vì Triệu Quốc nói một câu, “Mẹ tôi biết anh mới, cố ý làm cho anh một bàn đồ ăn, anh đi tôi tìm ai tới ăn đây?”

Mẹ Triệu nhiệt tình là anh không thể kháng cự được.

Trên bàn cơm, câu đầu tiên cô ấy nói chính là, “Lâm tiên sinh, anh là người Bắc tầm à?”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu ăn cơm, lạnh nhạt một tiếng, “Ừ.”

Câu thứ hai: “Có nhà không?”

Anh giật giật khóe miệng, tâm tính không tốt lại nổi lên, “Không có, mua không nổi.”

Vợ Triệu Quốc hòa giải: “Bình thường mà, chỗ Bắc tầm kia giá phòng rất cao nha.”

Cô gái kia hơi tiếc nuối nhìn anh, “Vậy có xe không?”

Lâm Lục Kiêu : “Có một chiếc.”

Cô gái vui vẻ, “Cũng được.”

“Xe hai bánh, lâu rồi không lái.”

“…”

Mặt trận bị kéo dài, cô gái nhất quyết không tha: “Cha mẹ anh làm gì?”

Lâm Lục Kiêu gắp miếng thịt bỏ vào miệng, nói: “Làm công.”

Hết rồi.

Hứng thú của cô gái có chút mất hết rồi.

Ăn cơm chiều, Lâm Lục Kiêu cùng Triệu Quốc ở ban công hút thuốc, “Thế nào , cô gái kia sao?”

Lâm Lục Kiêu ngậm khói, hai tay đút ở trong túi, một chân lười nhác giẫm lên thềm đá ở ban công, “Bình thường.”

“Mẹ nó vẫn bình thường? Nói thật, cô gái kia còn đẹp hơn so với vợ tôi!”

Lâm Lục Kiêu nhả khói, hừ cười một tiếng: “Đó là cậu chưa nhìn thấy đẹp nhất.”

Triệu Quốc vừa nghe liền không vừa ý, chân chính khuyên anh, ý muốn “Bẻ cong” tư tưởng của anh, bẻ lại: “Anh Kiêu, tôi cũng không có ý như vậy, anh muốn dựa theo tiêu chuẩn minh tinh tìm bạn gái, vậy anh chính là cầm theo đèn lồng cũng khó tìm, tìm vợ chủ yếu là sinh hoạt, phụ nữ là được, quá đẹp, để ở trong nhà, tôi cũng không nắm được…

Trong phòng.

Vợ Triệu Quốc hỏi em họ cô, “Em cảm thấy thế nào?”

Em họ nghĩ, “Ngoại trừ dáng vẻ đẹp trai ra, điều kiện kém như vậy, còn là lính cứu hỏa, ở trong khe núi, chị cũng thấy đấy, muốn nhà không nhà, muốn xe không xe, lại còn là người xa, còn không bằng Triệu Quốc nhà chị!”

Sắc mặt vợ Triệu Quốc căng lên: “Thế nào, em muốn Triệu Quốc nhà chị hả?”

Em họ bĩu môi, “Em chỉ là nói tương tự, em dù gì cũng là tốt nghiệp thạc sĩ, công việc cũng có thể diện hơn anh ta, ngoại trừ cha mẹ đều là nông dân, điều kiện khác em đều tốt hơn nhiều so với anh ta, này không phải là thiệt cho em sao?”

“Được, nếu em không thích thì thôi.”

Em họ ngẫm lại cảm thấy người này lại rất phong nhã, vừa nghe phải dừng, nóng nảy, “Đừng, nếu không thử xem thế nào?”

Canh hai.

Mùa hè, Nam Sơ nhận một bộ phim, <Tấn công bạn trai cũ>.

Cùng tổ diễn viên còn có Nghiêm Đại, ngày đầu tiên vào tổ hai người liền gặp nhau ở cửa, đến cũng không có gì hay nói, bình thường gặp mặt quen oán giận nhau, trước mặt cô một câu “Cô lại béo rồi hả?” tôi một câu “Có phải lại muốn tạt axit nữa hả?”

Sau đó dùng lực nhéo trên mặt đối phương một cái, để bày tỏ tình cảm.

Sau khi Nam Sơ giải ước với Gia Hòa, Nghiêm Đại thành nghệ sĩ dưới trướng Thẩm Quang Tông, lúc hai người nghỉ ngơi ở studio, thỉnh thoảng vẫn châm chọc.

“Thật không biết trước kia cô thế nào, Thẩm Quang Tông chính là một cái người máy ép trái cây biết không? Cho anh ta một quả cam, anh ta liền lập tức có thể ép thành nước cho cô!”

Nói xong, Nghiêm Đại còn khoa trương diễn tả lại.

Nam Sơ ngồi ở trên ghế, trong tay cầm quyển kinh thánh, “Máy ép trái cây? Ừ, từ này mới này.”

“Nói thật, Thẩm Quang Tông đã tầm tuổi này rồi, còn không tìm bạn gái, cô nói xem anh ta có phải gay không?”

Nam Sơ cúi đầu lật trang kinh, lắc đầu: “Không giống.”

Nghiêm Đại mất hứng, vốn tưởng có thể vớ được thúng to, lần sau Thẩm Quang Tông có rống lên với cô cô cũng có thể lợi dụng được.

Quay phim mất nửa tháng.

Tình cảm giữa hai người đột nhiên tăng mạnh, Nghiêm Đại đi chỗ nào cũng phải hỏi Nam Sơ có đi không, bình thường nói chuyện chỉ thích cãi nhau với Nam Sơ, đến nhân viên tổ kịch cũng đã không hiểu mối quan hệ của hai người này.

Rốt cuộc là địch hay là bạn?

Sau khi quay phim được một nửa thời gian, biên kịch thêm cho kịch bản một nhân vật mới, lúc trời gần tối vào quay phim, Từ Trí Nghệ vào tổ kịch.

Bởi vì Từ Trí Nghệ tham gia, cảnh diễn vốn thuộc về Nghiêm Đại bỗng nhiên giảm đi một nửa.

Hôm nay, Nghiêm Đại và Từ Trí Nghệ có cảnh bắt gian tại trận, vốn là Nghiêm Đại lao vào đẩy Từ Trí Nghệ ngã xuống giường, sau đó làm loạn quần áo của cô ta, đại khái làm loạn một chút, để lộ ra bờ vai gì đó, kết quả không biết có phải tại Nghiêm Đại ra sức mạnh quá không, giật một cái làm cho cả áo sơ mi của người ra rơi xuống, hai bầu ngực cứ như vậy lộ ra trước màn ảnh.

Nghiêm Đại vội vàng ngồi xuống, cúi đầu khom lưng tốt bụng xin lỗi, “Trí Nghệ, không sao chứ, tôi rất xin lỗi.”

Từ Trí Nghệ lườm cô một cái, lạnh lùng lắc đầu, không tiếng động mặc lại áo.

Sau đó, có người đến thăm Từ Trí Nghệ, ở phòng thay đồ đã xảy ra chuyện không thể miêu tả được, lúc một anh bên đạo cụ đi thu đồ đạc, nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ rên rỉ, còn có tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, mặt đỏ tai hồng chạy về.

Vừa vặn Nghiêm Đại cùng Nam Sơ chuẩn bị đi thay quần áo lại nghe được.

Nghiêm Đại nói: “Giờ chúng ta đẩy cửa đi vào, dọa chết cô ta.”

Nam Sơ không hào hứng.

Nghiêm Đại: “Ài, lúc trước chính là cô ta làm lộ chuyện của cô ra, giờ cô liền ở cửa ghi âm lại, cũng không tính là quá phận.”

Nam Sơ cười cười: “Cô ăn nhiều hạch đào bồi bổ não chút đi.”

“Cô có ý gì?”

“Khen cô đó.”

“Cô cho là tôi ngốc hả?”

“Đúng vậy.”

Nhìn một cái, coi như cô thông minh.

Nghiêm Đại hừ một tiếng.

Cách Từ Trí Nghệ sinh tồn ở làng giải trí quả thật cô rất khinh thường, Nghiêm Đại cũng rất nguyên tắc, chính là không có hợp đồng, dù không nổi, cũng sẽ không dựa vào thân thể đi đổi lấy bất cứ tài nguyên nào, đây chính là điểm cô khinh thường Từ Trí Nghệ.

Nếu là trước đây.

Có lẽ Nam Sơ sẽ tự nhận là xui xẻo bị đụng trúng một dao thôi, dù sao cũng không sao.

Trước lúc quay phim, có một đạo diễn nói khi đó Nam Sơ giống như thiên nga đen, kì thật không đủ chính xác, khi đó Nam Sơ như là thiên nga trắng.

Mà hiện giờ, từ bên ngoài đến tận xương Nam Sơ, mới đúng là thiên nga đen chân chân chính chính.

Cách trả thù một người tốt nhất.

Thứ người ta cố gắng muốn nắm ở trong bàn tay, cô vĩnh viễn có trước người đó, mà khi người ta liều mạng bò lên, cô không cần tốn chút sức lực nào trực tiếp đứng ở trên đỉnh, người ta nhìn thấy, ghen tị và phát điên, cũng không có khả năng làm gì cô.

Lúc vào thu.

Từ Trí Nghệ bị hắc mạnh, lộ cảnh nóng, trên mạng còn lưu truyền video 3 phút, trang cá nhân của Từ Trí Nghệ rơi vào tay giặc, cộng đồng mạng “Chính nghĩa” tập hợp lại trên trang cá nhân Từ Trí Nghệ thực hành “Quyết định đạo đức”.

Lời nói khó nghe, muốn khó nghe bao nhiêu có bấy nhiêu.

Từ Trí Nghệ ba ngày không ra thông cáo, giam mình trong nhà, yên lặng nhìn toàn bộ trong điện thoại, nước mắt chảy dài.

Nghiêm Đại vô tay bảo hay.

Nam Sơ cười nhạt một tiếng.

Lúc Thẩm Mục quét bảng tin, thấy video 3 phút, gửi cho Đại Lưu lì xì sáu đồng.

Đại Lưu khóc chít chít lập tức kéo Thẩm Mục vào danh sách đen.

Ngày thứ ba dư luận bình ổn lại, Từ Trí Nghệ tới nhà Nam Sơ.

Nam Sơ khoác áo khoác ngủ, dựa trên khung cửa, dưới ánh đèn, nổi lên làn da trắng noãn của cô.

Nam Sơ mặt mày dịu dàng, cực kì vô hại, đôi mắt trong sáng, hoạt động trong vòng một năm đột nhiên tăng mạng, cũng thực không hay ho, “Làm sao vậy?”

Từ Trí Nghệ: “Là cô phải không, là cô gửi tin đúng không?”

Nam Sơ nhíu mày, buộc lại áo ngủ, “Cô nói là video 3 phút sao?”

Từ Trí Nghệ bỗng nhiên bật khóc, ngồi xổm xuống, như là tỉnh ngộ trong thế giới hư vinh: “Đó không phải là tôi tự nguyện, đêm đó tôi bị bỏ thuốc, tôi không có cách nào khác… Tôi không dám phản kháng, hơn nữa, tôi cũng không muốn bị người khác giẫm dưới chân…”

“A… Cho nên cô đem chuyện của tôi với đội trưởng nói ra?”

Nam Sơ hỏi thẳng, rất là bình tĩnh, ánh mắt kia lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.

“Có phải cô rất khinh thường tôi không?” Từ Trí Nghệ ngồi xổm, nhỏ giọng hỏi.

“Bạo lực mạng dễ chịu không?” Cô hỏi lại.

Từ Trí Nghệ khóc rống lên, cô ta khó chịu tới chết, mỗi ngày thấy điện thoại và máy tính đều có phản xạ có điều kiện là run rẩy và sợ hãi.

“Cô khóc cái gì?” Cô ôm cánh tay, cúi đầu nhìn cô ta, châm chọc nói: “Cô còn chưa lĩnh hội được cái càng khó chịu hơn!”

Có biết lúc bọn họ đem người yêu cô tùy tiện giẫm dưới chân lúc đó tâm tình như thế nào không?

Lúc vào đông, Từ Trí Nghệ rời đi sang Hàn Quốc.

Trước khi Từ Trí Nghệ lên máy bay có đến tìm Đại Lưu: “Giúp em nói một tiếng xin lỗi với anh em của anh, em biết không có tác dụng gì, anh em của anh của không để ý tới, nếu anh gặp anh ấy, cứ nói câu đó giúp em. Dù sao em nói cũng không có tác dụng gì.”

Nói xong bắt xe tới sân bay.

Trên đường tuyết rơi tán loạn, trời trong xanh.

Lúc ô tô nhả khói rời đi.

Đại Lưu đánh một quyền lên cột điện bên cạnh, đánh xong, liền đau đớn, ôm tay nhe răng ngồi xổm xuống.



An Giang.

Em họ của bà xã Triệu Quốc gọi bạn thân lên núi lộc một chuyến, nói cho oai là xem mặt trời mọc.

Đội phòng cháy ở ngay trên núi, lúc đi ngang qua có thể thuận tiện đi thăm anh rể và người nào đó.

Mấy người ngồi với nhau, câu được câu không trò chuyện với nhau.

“Người kia bao tuổi?” Một cô bạn tò mò hỏi.

Em họ nói: “30 rồi.”

Cô bạn cân nhắc: “Cũng được, đàn ông 30 trầm ổn, không phải cậu 28 sao?”

Cô em họ gật đầu.

Cô bạn lại nói: “Trông thế nào?”

“Rất đẹp trai, lúc tôi lên trung học, không phải nói chứ so với hot boy họ Giang khi đó, tôi thấy còn kém xa.”

“Ai kém xa?”

“Đương nhiên là hot boy họ Giang rồi.”

“Có đẹp trai như vậy không? 30 tuổi ở trong mắt tôi chính là ông chú, có thể đẹp trai cỡ nào? Nhưng mà, cậu nói điều kiện trong nhà anh ta không tốt?”

Cô em họ gật đầu, “Ừ, không nhà không xe, nhưng tôi nghĩ, công việc của anh ta cũng ổn định, nếu sau khi hai bọn tôi kết hôn, thuê phòng cũng không có vấn đề gì, chẳng qua, tôi bỏ nhiều hơn, còn có thể nuôi con.”

Cô bạn ngượng cô, “Cậu nghĩ thật xa.”

Cô em họ nói: “Đương nhiên, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, nếu quyết định thân thiết, khẳng định tiến tới kết hôn luôn, đều nói đàn ông đẹp trai đều không đáng tin, tôi thấy anh ta rất thành thực, không nói năng ngọt xớt, có gì nói đó, không hề giấu diếm, không nghĩ trước gặp mấy người, nói phét nhà mình có mấy phòng nhỏ, cực kì phù phiếm.”

Em họ bị vợ Triệu Quốc làm công tác tư tưởng, trở về nghĩ lại cẩn thận thật đúng là có chuyện này, mà từ sau khi ăn bữa cơm kia, cô ấy liền thường xuyên nhớ tới anh, nói như vậy, lại vẫn rất muốn kết hôn với anh.



Lúc chạng vạng tối, mặt trời sắp lặn.

Xe dừng lại ở nhà ga trên núi lộc, na cô gái từ trên xe bước xuống, cô em họ tìm theo địa chỉ Triệu Quốc cho tới đội phòng cháy.

Chủ nhật, hoạt động tự do.

Đội phòng cháy đang tổ chức một trận bóng rổ hữu nghị.

Lâm Lục Kiêu mặc áo ba lỗ, quần dài, dưới chân đi một đôi ủng quân nhân màu đen, ống quần bỏ vào bên trong ủng.

Vừa tiến vào trận, vừa lau lau mồ hôi trên trán, đi dưới chỗ bàn khom lưng lấy ra một chai nước, vặn mở rồi đổ vào trong miệng.

Bên cạnh có mấy người lấy nước khoáng gội lên đỉnh đầu.

Lâm Lục Kiêu lườm qua một cái, vặn nắp chai lại, dùng chai nước gõ đầu người kia một cái, “Không lãng phí hả?”

Người kia cười ha ha, “Lần sau không làm thế nữa.”

Vừa dứt lời, Triệu Quốc từ bên ngoài chạy tới, kéo anh lại: “Đến rồi, anh Kiêu, anh cùng tôi ra ngoài một chút đi.”

Lâm Lục Kiêu cầm lấy chai nước đi ra ngoài, “Để làm gì?”

“Vợ tôi bảo em họ tới đây, nói đến thăm anh, anh đi nói với cô ấy mấy câu đi?”

Lâm Lục Kiêu còn chưa phản ứng kịp, cau mày lại: “Ai?”

Triệu Quốc nói lại, “Chính là em họ của vợ tôi đó, người lần trước ăn ở nhà tôi đấy!”

Anh cau mày, suy nghĩ hai giây.

Một giây sau.

Xoay người quay lại, Triệu Quốc kéo anh, kết quả bị anh lạnh lùng nói một tiếng: “Có bệnh?”

Anh cho rằng chuyện này sớm qua rồi.

Này này này…

Triệu Quốc: “Mọi người đã tới cửa, anh tốt nhất cũng đi gặp một lần, không thể để cho người ta tới tay không được.”

Lâm Lục Kiêu vặn tay anh ta lại, không phí sức chút nào, cũng không quay lại nói: “Ai bảo cô ta tới, người đó tự đi gặp.”

Triệu Quốc đột nhiên phát hiện không nhìn ra người này sức lực lại lớn như vậy.

Tuy Lâm Lục Kiêu có cơ bắp, bắp thịt của anh thuộc kiểu cân xứng, đường cong thon dài, mà dáng người của Triệu Quốc là mãnh nam cơ bắp, tự cho là sức của Lâm Lục Kiêu không bằng mình, kết quả một phen vừa rồi, thật đúng là không nhất định nha.

Em họ không công mà về thôi.

Về đến thị trấn liền thở phì phì gọi điện cho vợ Triệu Quốc, “Người này đầu óc có bệnh phải không? Em bắt xe lên thăm anh ta, anh ta còn không chịu ra gặp em, làm cái gì chứ, chỉ là một lính cứu hỏa có gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải chỉ đẹp trai hơn chút sao, không nhà không xe còn không tiền, em có chỗ nào không xứng với anh ta!”

Vợ Triệu Quốc tắt máy liền gọi điện thoại cho Triệu  Quốc, đầu tiên là chửi cho một trận, “Người anh em kia của anh làm sao vậy? Sao khinh người vậy? Vậy anh bảo em giới thiệu làm gì?”

Triệu Quốc nói quanh co: “Ngay từ đầu cũng không phải là anh ấy bảo anh giới thiệu, là anh thấy anh ấy độc thân lâu rồi, muốn em hỗ trợ giới thiệu một chút, nếu không thì hai năm anh ấy ở trong này cũng không ra ngoài, sao có thể tìm được vợ chứ?”

Vợ Triệu Quốc: “Nếu anh ta không cần, vậy hôm đấy tới ăn cơm làm gì?”

“Anh không nói với anh ấy chuyện xem mắt, chỉ nói đơn giản là mời anh ấy về ăn cơm thôi, hơn nữa một tháng này, cũng không liên lạc, anh ấy cũng không để chuyện này ở trong lòng, anh không nghĩ tới em họ lại thích anh ấy.”

“Anh có bệnh hả?”

Triệu Quốc nhẹ giọng nhận sai, “Được được được, anh có bệnh.”

Bên kia trực tiếp cúp máy, Triệu Quốc vẫn nói vào mấy tiếng, cũng chỉ có tiếng tút tút đáp lại.

Triệu Quốc nhìn điện thoại buồn bực, hắc, sao lại biến thành anh ta không được lòng cả trong lẫn ngoài rồi?

Ngẩng đầu, thấy Lâm Lục Kiêu từ ngoài cửa đi vào, Triệu Quốc vứt điện thoại xuống, xoay người nằm thẳng trên giường: “Hừ!”

Lâm Lục Kiêu nhếch môi.

Vì chuyện này, mấy ngày Triệu Quốc không phản ứng với Lâm Lục Kiêu, thấy anh đều là rầm rì, làm cho Lâm Lục Kiêu có phần dở khóc dở cười.

Vài ngày sau.

Triệu Quốc lại mang máy chiếu về, trải qua mấy ngày tối tăm, như đào được bảo tàng lớn: “Diễn viên ngực lớn có phim mới, cùng xem không?”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu đọc sách.

Có một đồng đội không hào hứng hỏi câu: “Phim gì?”

“<Tấn công bạn trai cũ> ? Quên rồi, tôi vừa xem, nghe nói có ảnh trong phòng tắm!”

Bên cạnh có người đi qua, bóng dáng cao lớn, Triệu Quốc hô gọi lại, “Này, Lục Kiêu, anh đi đâu?”

“Tắm rửa.”

Không nghe ra anh có cảm xúc gì.



Bắt đầu vào đông, tuyết lớn bay tán loạn.

Đầu năm,  <Kinh thành phong nguyệt> của Hạ Chính Bình khiến cho cô nổi lên, thu hút được một lượng fan.

Đầu tháng mười hai, sau khi phim <Tấn công bạn trai cũ> chiếu, Nam Sơ bỗng nhiên nổi bừng lên, cuối năm có bình chọn, trực tiếp lấy được danh hiệu “Yêu tinh quốc dân”.

Người hâm mộ dần dần tăng lên, trang cá nhân bắt đầu hot. Mà ở mỗi một bài viết, đều có người liên tục nhắc tới tên Nam Sơ.

Phía sản xuất bắt đầu tuyên truyền rộ lên chuyện xấu Nam Sơ cùng nam chính tiểu thịt tươi Vu Lâm.

Nói hai người phim giả tình thật, nhưng vì không hợp tính cách mà chia tay, khi phim chiếu thì hai người đã chia tay.

Trước đêm giáng sinh.

Nam Sơ và Nghiêm Đại vì tuyên truyền cho phim nên cùng nhau tham gia một chương trình giải trí, hai người chơi một trò chơi, người nào thua liền gọi cho bạn trai cũ.

Kì thật trước đó đã có tập trước.

Vì phối hợp để tuyên truyền phim, Nam Sơ cố ý thua Nghiêm Đại, do đó Nam Sơ gọi cho Vu Lâm  “Bạn trai cũ” của cô.

Nhưng mà.

Nghiêm Đại không nghĩ tới lúc Nam Sơ bấm gội, căn bản không phải là số của Vu Lâm, ngón tay cô rất nhanh bấm số điện thoại, một dãy số đã thuộc lòng.

Nghiêm Đại ngồi cạnh, cô biết Nam Sơ không làm theo quy tắc.

Cũng không biết nha đầu này muốn làm gì, lòng đã bị cô ấy kéo ra cổ họng rồi.

Nam Sơ rất bình tĩnh cúi đầu nhìn chằm chằm di động của mình.

Đến cả MC cũng cảm thấy không đúng, buổi chiều rõ ràng chọn số của Vu Lâm…

Người xem toàn phim trường đều đã nín thở nghe ngóng.

“Tút.”

Một tiếng.

“Tút.”

Lồng ngực như đập theo tiết tấu đó.

Kết quả, qua ba tiếng đó, rồi là: “Tút tút tút tút…”

Đối phương trực tiếp tắt rồi!

Chỉ còn tiếng tút tút tút tút.

Khán giả rộ lên, nhưng không hề biết lý do trong đó, xem ra lúc trước náo nhiệt cũng không thoải mái rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK