Văn phòng tổng tài vốn có hai người dùng, hiện tại một người đi rồi, cho dù đồ đạc của hắn cơ bản vẫn còn ở đây, nhưng vẫn cảm thấy có chút trống trải. Dung An Trúc nhìn vị trí vốn dĩ thuộc về Tiêu Luân, trên mặt mang theo biểu tình nghiền ngẫm.
Không nghĩ lại có điểm hoài niệm.
Cùng tưởng niệm.
Khoảng cách hoặc thời gian là sát thủ của tình yêu, mà khoảng cách cùng với thời gian là sát thủ lớn nhất của tình yêu.
Y cũng không phải quá tự tin, tỷ như Tiêu Luân không có y thì sẽ không sống nổi. Nếu Tiêu Luân rời đi, hoặc là trở về vòng tròn lớn luẩn quẩn kia, gặp một người khác, hắn cảm thấy đó là người tốt, thì y cũng không còn cách nào.
Y cũng không phải không có Tiêu Luân thì không sống được.
Ngày đó y cùng phương trượng nói, ba phần vì người, bảy phần vì mình. Phương trượng hỏi y sao lại vì người, y nghĩ nghĩ, chỉ nói chung quy vì người cũng là vì mình.
Nhưng y cũng không phải hoà thượng, phải gạt bỏ tham sân si. (tham lam – tức giận – si mê/ngu tối).
Phương trượng nói với y, y có thể ở chốn hồng trần bị ba nghìn tia phiền não quấn quanh, đó cũng là chuyện tốt. Trong chùa dưỡng dục y, không phải trói buộc y, lòng người ai cũng không thể trói buộc.
Nhưng có một thời gian, y cảm thấy chính mình đã bị Tiêu Luân trói buộc.
Giả sử đời này không có Tiêu Luân, có lẽ y sẽ tiếp tục cuộc sống tản mạn mà bất loạn, đi đi dừng dừng, cả đời lang bạt, cư vô định sở. (không nơi ở cố định).
Y xuất thân bình thường, trong mắt người đời thậm chí là thấp hèn. Ngay từ đầu đã không lưu tâm, đến khi lưu tâm rồi lại phải gạt bỏ nó đi cũng chẳng phải một quá trình dễ dàng. Thời gian vừa đúng, ở vào lúc y vừa buông bỏ tất cả, Tiêu Luân lấy trạng thái nhẹ nhàng nhất mà xuất hiện trong đời y.
Cho nên y và hắn ở chung có vui cười, có tức giận, có mắng mỏ. Sau khi thẳng thắn nói chuyện lại càng thêm hoà hợp lẫn nhau.
Trong phần tình cảm này, dường như Tiêu Luân là người cố chấp hơn, nhưng quay trở lại lúc ban đầu, là ai đã câu dẫn ai?
Dung An Trúc xoay ghế dựa hướng ra cửa sổ, nhìn toà cao ốc thấp hơn phía đối diện, hai tay đan chéo dưới cằm, ngón tay vân vê viền môi, trên miệng gợi lên tươi cười thản nhiên.
Tiêu lão gia chính thức bổ nhiệm Tiêu Luân vào vị trí phó tổng giám đốc của Tiêu thị, phụ trách chiến lược của công ty, các kế hoạch chung, quản lý, còn kiêm cả tài vụ. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết là đang bồi dưỡng hắn cho vị trí lão đại.
Dương Tập theo Tiêu Luân ‘đi ăn máng khác’ là trợ lý đặc biệt cho hắn.
Tiêu Kiệm cũng là phó tổng, phụ trách phát triển và thương mại hoá. Tiêu Luân vừa mới nhậm chức, sau khi kết thúc buổi họp cổ đông cấp cao, gã liền ở lỳ trong văn phòng Tiêu Luân, cùng Dương Tập mắt to trừng mắt nhỏ.
Người nào đó năng lực dò la cực mạnh sau khi so chiêu cùng vị phó tổng này liền vùi đầu làm việc, một ánh mắt cũng không thèm ném qua – hành động này có thể coi là trốn tránh uy hiếp trong tiềm thức.
Tiêu Kiệm cũng không đi để ý vị trợ lý này, dù sao thoạt nhìn cũng chỉ là một tên bình thường. Tuy rằng là cùng Tiêu Luân từ công ty trước chuyển tới, nhưng trước kia khí tràng của Dung An Trúc làm cho người ta có cảm giác quá mức mãnh liệt, thế là trong tiềm thức những người khác tự động bị xem nhẹ.
Tiêu Kiệm chỉ lưu tâm mình Dung An Trúc. Tuy rằng hiện tại hai người kia không cùng một chỗ, thời gian ở chung cũng giảm bớt, nhưng là sự uy hiếp của Dung An Trúc vẫn không thể bỏ qua.
Tiêu Kiệm sờ cằm khẽ cười, kính mắt vì ánh đèn mà loé loé sáng.
Dương Tập lại cố gắng cúi đầu, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tiêu Luân bị kéo đến bàn ‘việc nhà’ Tiêu gia một phen, nội dung đơn giản là nếu đã trở về Tiêu thị, không bằng dọn luôn về nhà, người một nhà cũng có nhiều cái thuận tiện. Tiêu Luân chỉ cười nói, biệt thự Tiêu gia cách Khao Trúc quá xa, Dung An Trúc không muốn đến ở.
Vừa nghe đã biết là lấy cớ, ai quản có đúng là Dung An Trúc không muốn đến ở hay không?
Tiêu lão gia tử cũng không miễn cưỡng, thả Tiêu Luân trở về.
Tiêu Luân đi rồi, Tiêu lão gia tử ngồi vuốt râu, cười cười không rõ ý nghĩa.
“A Luân”. Tiêu Kiệm buông quyển tạp chí trong tay, nhìn người vừa mới vào văn phòng.
“Anh họ”. Tiêu Luân chào hỏi, thiêu mi. “Ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?”
“Đương nhiên là phong tiếp phong*”. Tiêu Kiệm cười nói. “Chú ra ngoài lâu như vậy rồi, hiện tại người một nhà cuối cùng cũng đoàn tụ, tiểu Nhân với tiểu Giai cứ ồn ào đòi phải ăn cơm với chú”.
* Phong tiếp phong: chữ phong đầu tiên là chỉ gió, tiếp phong là đón tiếp/mời khách dùng cơm.
“Được, lúc nào?” Tiêu Luân cười đáp.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi, thế nào?” Tiêu Kiệm cũng cười.
“Không thành vấn đề, thời gian địa điểm mọi người cứ quyết, báo cho em một tiếng là được rồi, chắc chắn sẽ đến đúng giờ”. Tiêu Luân nói.
“Nói rồi đó, đến muộn phạt một bình rượu trắng”. Tiêu Kiệm cười đứng dậy.
Tiêu Luân cười to, sau khi đóng cửa lại, nhìn nhìn bàn làm việc của trợ lý, Dương đặc trợ (trợ lý đặc biệt) đem hai chồng văn kiện ngăn cản chính mình với thế giới bên ngoài. “Cảm thấy thế nào?”
“Hai con sói cười đặc biệt chân thành”. Dương đặc trợ trả lời chi tiết.
Tiêu Luân nhếch miệng. “Nếu đã nói vậy, đêm nay chi bằng cậu đi cùng luôn đi”.
Dương Tập trợn mắt, cảm nhận nỗi đau hoạ từ miệng mà ra.
“Đêm nay tôi chắc chắn sẽ bị chuốc rượu, cậu giúp tôi lưu ý mấy con sói kia, đừng làm tôi bị chiếm tiện nghi”. Tiêu Luân nói, đi đến bàn làm việc ngồi xuống.
“…… Lão bản ……”
“Ân?”
“Tôi muốn trở về….”
“Mơ đi”.
Danh Sách Chương: