• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người khác trải qua cẩu huyết có thể xem như là trò cười, nhưng nếu xảy ra trên người mình, dù là vân đạm phong khinh như Dung thiếu cũng chẳng thể cười nổi.

Sau sự kiện cẩu huyết lần này, đối đầu giữa Tiêu Luân với Tiêu Giai Giai coi như lên đến đỉnh điểm.

Tiêu Giai Giai khó đối phó, cô ta có cha của đứa nhỏ, cũng chính là người đứng đầu băng đảng xã hội đen lớn nhất thành phố làm chỗ dựa. Dung An Trúc bị Tiêu Luân uy hiếp không được tiếp tục nhúng tay vào, ít nhất ngoài sáng thì không thể, thế là chỉ có thể âm thầm nói cho hắn một số ít tin tức.

Tiêu lão gia tử mở một mắt nhắm một mắt, thắng làm vua thua làm giặc, ông cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.

Tiêu Kiệm cùng Tiêu Nhân bàng quan, một chút ý tứ nhúng tay cũng không có.

Hai năm sau, Tiêu Luân từ trong ‘nội chiến’ giành được thắng lợi, Tiêu Giai Giai đại bại, mang theo đứa con đến châu Âu định cư.

Yến hội sinh nhật năm ba mươi lăm tuổi, Tiêu Luân chính thức tiếp nhận vị trí tổng tài Tiêu thị.

Yến hội chưa bao giờ thiếu đi mấy kẻ a dua nịnh hót, Tiêu Luân cùng bọn họ lá trái lá phải, ánh mắt lại vẫn chưa từng rời khỏi người đang cùng uống trà nói chuyện phiếm với ông nội nhà mình. Lần này y không mặc cẩm y hoa phục, mà là một bộ quần áo đơn giản thoải mái, nhưng lại càng hấp dẫn ánh nhìn hơn năm đó.

Âm nhạc vang lên, Tiêu Luân đến chỗ hai người, cười nói với lão gia tử. “Ông nội, có thể đem người cho con mượn một lát được không?”

Tiêu lão gia liếc hai người một cái. “Hai đứa nhất định không chịu bớt gây chú ý đi phải không?”

Tiêu Luân cười cười kéo Dung An Trúc đứng dậy. Hai người trượt trên sàn nhảy, ôm nhau xoay tròn một khúc.

“Hắc, lễ vật của tôi đâu?” Tiêu Luân ghé vào tai người ta hỏi.

“Tôi nghĩ cậu có tôi là đủ rồi”. Dung An Trúc cười nói.

“Đêm nay….” Tiêu Luân cười xấu xa. “Thử mặc bộ con thỏ được không?”

Dung An Trúc vẫn tao nhã cười, môi khẽ mở. “Vậy lần sau sinh nhật tôi, cậu mặc thành Ultra Mother nhé?”

Sinh nhật ba mươi tám tuổi của Dung An Trúc, Tiêu Luân tặng cho y một phần ‘đại lễ’, khác xa với bộ quần áo mà Dung An Trúc mong đợi, nhưng lại có liên quan mật thiết tới nguyện vọng của Tiêu Luân.

Khao Trúc thu mua Tiêu thị.

Tuy rằng trên mặt giá trị là hai nhà xác nhập, trên mặt thưởng thức thì là cá lớn hợp lại với cá nhỏ, nhưng nói theo pháp luật thì chính là cá nhỏ ăn cá lớn, bởi vì công ty mới tên cũng không thèm đổi, lấy luôn là Khao Trúc.

Tiêu lão gia tử thiếu chút nữa hộc máu, ông đã hoài nghi sao Tiêu Luân lại nhu thuận quản lý Tiêu thị nhiều năm như vậy, hoá ra là đã sớm có tính toán. Mấy năm nay nôn nóng làm ăn, bất quá là vì muốn gả cho công ty chính hắn sáng lập!

Hắn không tạo được thiên hạ, liền đem thiên hạ đã có sẵn đoạt lấy, sao lại có chiêu trò bỉ ổi thế này?

Còn hơn gia sản ‘bị đoạt’, Tiêu lão gia tử cảm thấy càng nhiều chính là quá mất mặt, vì gia tộc của mình cư nhiên lại sinh ra một tên vô lại như thế!

Dung An Trúc bồi lão gia tử uống trà tán gẫu hai tháng, ông mới hơi chút tiêu khí, bắt đầu dùng mông lạnh tiếp đãi mặt nóng của Tiêu Luân.

Sau đó mới dẫn đến việc Tiêu Luân căm phẫn trong lòng, nói một câu. “Ông nội, ông không công bằng. Dung An Trúc hiện giờ cũng là tổng tài của Khao Trúc, vì sao ông chỉ cố tình mặt lạnh cho con xem?”

Tiêu lão gia tử trầm ngâm hồi lâu. “Ta đã quên mất việc này”.

Dung An Trúc không từ thủ đoạn phát triển mở rộng Khao Trúc, còn không phải là để nghênh đón một chiêu này của Tiêu Luân? Nếu không cá nhỏ ăn cá lớn làm sao có thể ăn không mất tí công sức nào như vậy? Nói bọn họ không thông đồng làm bậy, ai tin?

Dung An Trúc nói. “Con không có….”

Hai người cùng bị đuổi ra khỏi nhà.

“…… Cậu cố ý đúng không?”

“Ông nội chiếm lấy cậu hai tháng rồi, hai tháng a!”

~ Hoàn ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK