• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khu chung cư xa hoa giữa trung tâm thành phố, tầng hai mươi, Tiêu Giai Giai vừa buông điện thoại, cửa đã bị đạp tung ra.

Tiêu Giai Giai kinh ngạc, cửa nhà cô ta là dùng hệ thống chống trộm bằng điện để bảo vệ, sao có thể bị phá? Kết quả nhìn thấy đường ca nhà mình, cùng với mấy người cả quen cả không quen đi vào.

Tiêu Giai Giai cười khẽ nói. “Nhị ca lâu rồi không thấy, có chuyện gì mà lại đến tận nơi này của em vậy?”

Tiêu Luân không nhiều lời vô nghĩa. “Dung An Trúc ở đâu?”

Tiêu Giai Giai kinh ngạc. “Dung tổng?”

Tiêu Luân cười lạnh, hắn đã gấp đến lòng nóng như lửa đốt, nhưng trên mặt vẫn nhìn không ra biểu tình gì.

Tiêu Giai Giai từ nhỏ đã biết hắn, tất nhiên là hiểu biểu tình này đại biểu cho cái gì, cô ta đứng lên, trên mặt có điểm lo lắng. “Nhị ca, xảy ra chuyện gì? Em thật sự không biết – ”.

“Cô đừng có diễn trò”. Tiêu Luân trầm mặt nói. “Tôi cho cô đùa giỡn hơn nửa năm không bắt được nhược điểm, cam bái hạ phong, nhưng cô không thể đụng đến Dung An Trúc”.

“Em không hiểu anh đang nói gì”. Tiêu Giai Giai cũng trầm mặt. “Không nói một câu đã trực tiếp đến ‘thăm hỏi’, mấy thủ đoạn vu oan hãm hại em không so đo với anh, nhưng là em khuyên anh đừng ở chỗ này của em lãng phí khí lực, chậm trễ chuyện của anh cũng không tốt”.

“Cô muốn chứng cớ?” Tiêu Luân cười lạnh. “Tôi đương nhiên là có, chẳng qua tôi không muốn cùng cô thừa lời”.

Tiêu Luân từ trên tay Dương Tập cầm lấy mấy tập văn kiện, ném đến bàn trà trước mặt Tiêu Giai Giai. “Thả Dung An Trúc”.

Tiêu Giai Giai vừa thấy đống số liệu kia thì đã biến sắc, không dám tin cầm lên xem, sau đó trợn mắt trừng Tiêu Luân.

“Chuyện cô có con riêng, tôi tạm thời sẽ không nói với ông nội”. Tiêu Luân lạnh lùng nói. “Bởi vì tôi cũng không biết có cần thiết phải báo cho người khác một đứa nhỏ đã không còn tồn tại”.

“Anh dám?!” Tiêu Giai Giai trừng hắn.

“Thả Dung An Trúc”. Tiêu Luân nói. “Tôi không động đến con cô, cũng tạm thời không truy cứu. Nhưng nếu y xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phá huỷ tất cả, cũng sẽ không tha cho cả gia đình cô”.

Tiêu Luân vẻ mặt không thay đổi, Tiêu Giai Giai xác định hắn nói được thì sẽ làm được, cho dù cuối cùng hắn tránh được cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương, hắn cũng sẽ không tha cho cô, còn có cả đứa con của cô.

Tiêu Giai Giai cuối cùng vẫn là cầm lấy điện thoại.

“Thả người”. Tiêu Giai Giai lạnh lùng nói, lại nghe được một câu khiến sắc mặt cô ta trắng bệch.

“Muộn”. Đối phương nói.

Dung An Trúc không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, thế giới xung quanh y vẫn một mảnh tối đen, hai mắt bị bịt kín, hai tai bị che lại, miệng cũng bị dán băng dính, y chỉ biết chính mình đã bị chuyển đi nhiều lần.

Dạ dày một thời gian không được ăn đã sớm ầm ĩ biểu tình, ở trong hiểm cảnh như hiện tại lại có điểm thú vị. Nhưng Dung An Trúc cười không nổi, trực giác cho y biết, hy vọng lần này của y rất xa vời.

Có lẽ đây chính là thời gian cuối cùng trong đời y, vài tiếng, hoặc có thể chỉ là vài phút.

Người ta nói, con người trước khi chết trong đầu sẽ tự động tua lại những chuyện đã trải qua, nhưng trong đầu Dung An Trúc lại rất yên lặng.

Có lẽ trời đã sáng, Tiêu Luân đã phát hiện ra khác thường chưa?

Còn chưa kịp nói với hắn, cẩn thận Tiêu Giai Giai.

Tiêu Giai Giai không chỉ tính toán tỉ mỉ, quỷ kế đa đoan, nhân mạch trải rộng, mà còn có một chỗ dựa cực kỳ vững chắc. Dù sao cũng là người xuất thân từ đại gia tộc, địa vị không hề thua đàn ông, thủ đoạn cùng tàn nhẫn không kém gì mấy anh em của cô ta. Tiêu Luân nếu muốn ở Tiêu gia giành được quyền lực, đối thủ lớn nhất, chỉ sợ chính là cô ta. Bởi vì là nữ nhân, cho nên cũng có ưu thế mà nam nhân không có.

Dung An Trúc nhớ tới chỗ dựa vững chắc của cô ta, mặt mày cũng nhăn tít cả lại. Nhưng y còn chưa kịp nghĩ nhiều, thân xe đã xóc nảy mạnh một cái, có lẽ đã ra khỏi nội thành.

Cuối cùng được nâng xuống xe, bao tải được mở ra, phải ổn định một lát hai chân mới có thể đứng vững.

Không khí trong lành nhưng hơi lạnh, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chắc là một vùng ngoại ô hẻo lánh nào đó.

Phía sau gáy bị một vật kim loại lành lạnh dí vào, nút tai được tháo xuống.

“Nói lời cuối đi, tao giúp mày chuyển”. Là một giọng nam khàn khàn, đồng thời băng dính dính miệng y cũng được một người khác gỡ xuống.

“Nhất định phải giết tôi?” thanh âm Dung An Trúc cũng hơi khàn. “Không có thương lượng đường sống sao?”

“Không có”. Nam nhân trả lời.

“Ngay từ đầu là phải giết con tin?” Dung An Trúc hỏi.

“Đúng, chẳng qua lúc trước còn đợi lệnh của ông chủ”. Nam nhân trả lời.

“Như vậy anh xem, chẳng phải vẫn có thể thương lượng đường sống đó thôi”. Dung An Trúc ổn định hơi thở.

Không có ai trả lời, chỉ nghe được vài tiếng hít thở nhè nhẹ, tựa hồ bọn họ cũng chẳng thèm trả lời câu này.

Dung An Trúc dừng một chút, mở miệng hỏi. “Tôi vẫn được nói chuyện sao?”

Nam nhân phía sau khẽ cười ra tiếng. “Đương nhiên, không phải đã nói cho mày nói lời cuối à?”

Dung An Trúc nuốt hầu kết. “Tôi không muốn chết, hiện tại trong tay anh có một người không muốn chết, lợi thế của anh rất lớn”.

Không ai phản ứng.

“Anh muốn gì, tôi có thể làm thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp, chỉ cần đổi được cái mạng này”.

Nam nhân khẽ cười một tiếng.

“Hoặc là anh không muốn gì cả, tôi có thể giúp anh thoát khỏi vụ này”. Hai tay Dung An Trúc bị trói khẽ run rẩy, nhưng y vẫn kiệt lực bảo trì thanh âm vững vàng. “Đường lui của tôi đều đã bị các anh chặn hết, cơ thể tôi vì tác dụng của thuốc nên vẫn còn yếu, cho nên dù tôi có thuật phòng thân thì cũng không có tác dụng gì. Các anh tổng cộng có ba người, hoặc là bốn, tôi trốn không thoát. Nhưng là tôi không muốn chết, còn có người đang đợi tôi trở về”.

“Nếu đã như vậy, hà tất phải làm những việc lúc trước?” Nam nhân cuối cùng mở miệng hỏi.

“Lúc trước tôi không hề biết sẽ có hậu quả này, con người luôn phạm sai rồi mới biết sợ”. Dung An Trúc đáp. “Tôi không có nhiều tiền, nhưng toàn bộ của tôi có thể đem cho anh, tôi cũng không có nhiều quyền, nhưng cũng đủ khả năng để giải quyết. Về tình về nghĩa, tôi đều thiếu anh một mạng, tôi nhất định sẽ trả”.

“Mày thừa biết không thuyết phục được tao đúng không?” Nam nhân cười hỏi.

“Tôi biết, bởi vì trong lòng anh còn có tính toán”. Dung An Trúc đáp. “Cho nên tôi mới muốn thử thuyết phục anh, ví dụ như bây giờ anh đang chờ điều gì?”

Nam nhân lặng yên trong chốc lát rồi mới bật cười. “Chỉ là cảm thấy nên chờ thêm một lát”.

Nam nhân kéo chốt an toàn, Dung An Trúc nghe được thanh âm, nhưng không thấy nam nhân làm ra động tác tiếp theo.

Thật là hành hạ người ta muốn chết a, Dung An Trúc bất đắc dĩ nghĩ.

“Chờ một lát cũng không sao”. Dung An Trúc cố gắng không để người khác nghe thấy tiếng tim của mình, hoặc có lẽ người ta đã sớm nghe rõ.

“Ví dụ như, ông chủ của anh sẽ gọi đến hỏi tình huống, anh có thể dựa vào ngữ khí cùng câu hỏi của hắn mà xác định xem hắn có thay đổi ý định hay không, nếu vẫn muốn tôi phải chết, đến lúc đó anh ra tay cũng chưa muộn. Nếu không phải, đến lúc đó cả hai chúng ta đều được lợi, tỷ như mạng của tôi, cùng với hứa hẹn của tôi. Có một số việc, chỉ cần chờ đợi thì sẽ có thay đổi, nếu không đợi thì thành kết cục đã định. Nếu anh có thời gian, cũng chẳng bận gì, chi bằng chờ một chút? Cũng đâu có hại gì”.

“Một tiếng?” Nam nhân thở dài, bởi vì chính mình hình như đã bị thuyết phục, khoá chốt an toàn.

“Cũng có thể là ngay sau đây”. Trước mắt Dung An Trúc vẫn là một mảnh tối đen, y lại lén lút thở ra một hơi.

Có gió thổi qua, không hề nhỏ. Có thể đang ở sườn dốc, hoặc là trước vách núi. Trúng đạn rồi sẽ bị quẳng xuống, hay là phải tự giác nhảy xuống?

Giống như qua thật lâu thật lâu, nam nhân mang súng ngồi ở đầu xe, chán muốn chết, hắn vốn đang đợi một kết quả, nhưng đột nhiên lại mất hết kiên nhẫn, lần thứ hai cầm lấy súng mở chốt an toàn. “Mày nói xem tao nên gọi điện trước rồi nổ súng, hay là nổ súng xong rồi mới gọi điện? Bởi vì tao rất không ưa mày”.

Đây không phải câu hỏi, hắn đã chuẩn bị bóp cò súng.

Một giọt nước từ sau miếng vải đen bịt mắt Dung An Trúc lăn xuống.

Tiêu Luân nhất định sẽ thương tâm đến chết.

Điện thoại vang lên, nam nhân nghe máy, rồi nói một câu. “Muộn”.

Tiêu Giai Giai sắc mặt trắng bệch, Tiêu Luân nhìn thấy, trái tim trong phút chốc ngừng đập.

“Giỡn thôi”. Nam nhân nói tiếp.

Tiêu Giai Giai chửi ầm lên.

“Đại tẩu, là chị hạ mệnh lệnh muốn động thủ”. Nam nhân nói, tựa hồ thực bất đắc dĩ, họng súng chọc chọc gáy Dung An Trúc.

“Rồi rồi rồi, không thành vấn đề, thả thì thả”. Nam nhân vừa nói vừa ra lệnh cho hai người khác cắt dây trói cho Dung An Trúc.

Dung An Trúc vẫn bất động, bởi vì khẩu súng của nam nhân vẫn ở ngay sau cổ y.

Nam nhân cúp điện thoại, ở phía sau Dung An Trúc cười nói. “Trở về tao sẽ gửi số tài khoản ngân hàng cho mày”.

Dung An Trúc không quay đầu lại. “Tôi nghĩ anh sẽ muốn ba lời hứa…. Lời hứa so với tiền còn đáng giá hơn”.

Nam nhân bắt đầu lui về phía sau. “Vậy ba ước định…. Được rồi, không được quay đầu lại, không được động”.

Trước khi lên xe, nam nhân đột nhiên tò mò hỏi. “Lúc nãy trước khi phải chết, trong lòng mày nghĩ cái gì?”

“Nhảy xuống có thể gãy chân hay không”.

“Không nhất định, có thể sẽ xuyên không!” Thanh âm trẻ tuổi đột nhiên chen vào.

Nam nhân trắng mắt nhìn tiểu đệ nhà mình, túm người lên xe.

Thẳng đến khi nghe tiếng động cơ xe hoàn toàn biến mất, Dung An Trúc mới chậm rãi gỡ xuống miếng vải đen bịt mắt. Nhất thời không thể thích ứng ánh sáng, y lại nhắm mắt, mệt mỏi thở dài.

==========================

Chân thành cảm ơn bạn Tommy-cat (tudangcung.wordpress.com) đã giúp mình trong chương này ^^ <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK