Tiếu Vi và Như Vi đi cùng Lâm Vô Ý về nhà chính để lấy máy tính xách tay và hành lý, những người khác đều về nhà mình. Lâm Vu Hồng vừa lên xe đã gọi điện cho phó đổng của “Nghĩa Chính” là Ân Thập Lặc, hẹn đối phương ra ngoài dùng cơm. Chuyện về công ty “Diều” Lâm Vu Chi đã biết được tình huống từ chỗ Lâm Vu Hồng, bất quá Lâm Vu Hồng đã tỏ rõ anh sẽ xử lý chuyện này, Lâm Vu Chi cũng không can thiệp vào. Tuy rằng tính cách Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không ôn hòa cho lắm, nhưng tuyệt đối là người tự bao che khuyết điểm, việc làm của Quách Điền Sơn đã chọc giận hai người.
“Nghỉ phép” trở về, Lâm Vu Chi về nhà ba mẹ để báo bình an trước, thuận tiện gặp con trai. Ethan vừa về đến nhà chỉ thấy có một mình daddy về đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ thất vọng rõ ràng. Giống y như daddy, Ethan mới chỉ là một đứa trẻ con vài tuổi đã mang vẻ chín chắn không nên có. Có thể là từ nhỏ đã không có mummy ở bên, chỉ có ông nội, daddy nghiêm túc và bà nội ôn hòa, mà từ khi hai tuổi đã bắt đầu tiếp nhận giáo dục chuyên sâu, có thể đoán trước được sau này lớn lên Ethan sẽ ưu tú giống như daddy, nhưng tính cách cũng sẽ không hoạt bát như vậy.
Là bà nội, Lâm Bàng Lệ Vân vô cùng đau lòng cho cháu trai, mỗi lần nhìn thấy cháu trai còn nhỏ đã phải vất vả như vậy, bà hết sức bất mãn với người con dâu kia, đồng thời cũng oán trách ông chồng. Nếu con trai có được một cuộc hôn nhân bình thường, có được một người vợ hiền thục, thì trong nhà hiện tại thế nào cũng có hai cậu con trai. Ethan sẽ không cô đơn thế này, cũng không phải khổ cực đến thế. Áp lực làm trưởng tử của Lâm gia sau này đều đặt hết lên người Ethan. Mặc dù Vu Hồng có hai cậu con trai, nhưng dù sao cũng cách một tầng quan hệ, không thể thân thiết như anh em ruột được. Huống chi áp lực sau này của hai cậu bé kia cũng không hề nhỏ. So với những gia đình giàu sang quyền thế, trẻ con của Lâm gia quả thực ít hơn nhiều so với những nhà khác. Nhưng cứ nhìn vào tình huống hiện tại, con dâu không thể nào sinh thêm con trai cho Lâm gia.
Lâm Bàng Lệ Vân không phải chưa từng khuyên con trai ly hôn, nhưng con trai lại biểu hiện ra ngoài rằng hy vọng bà không can thiệp vào. Mấy người trẻ tuổi trong nhà đều rất có chủ kiến, ngoại trừ đau lòng cho con trai và cháu trai, Lâm Bàng Lệ Vân cũng không còn cách nào.
Nhìn thấy con trai trở về với tâm tình không tồi, Lâm Bàng Lệ Vân hỏi: “Chơi sao rồi? Tâm tình Vô Ý tốt hơn chưa?”
Lâm Vu Chi đến cạnh mẹ, ôm con trai rồi ngồi xuống, trả lời: “Chơi rất vui, tâm tình Vô Ý cũng khá hơn nhiều. Bất quá ông nội vừa qua đời chưa được bao lâu, cậu ấy không thể hồi phục nhanh như vậy được. Cứ từ từ thôi. Chính cậu ấy cũng rất cố gắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Bàng Lệ Vân nhìn cháu trai, cười nói: “Ethan còn hỏi khi nào ông chú nhỏ về để đến nhà mình nữa.”
Lâm Vu Chi cúi đầu nhìn con. Ethan có chút xấu hổ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi. Bà nội nói ra tâm sự của bé ngay trước mặt ba ba, Ethan rất ngượng ngùng. Lâm Vu Chi sờ đầu con trai, nói: “Ông chú nhỏ đến nhà bà cô ở mấy ngày, con muốn đi gặp ông chú nhỏ không?”
Mặt Ethan hơi hồng, bé rất muốn nghe ông chú nhỏ kể chuyện, nhưng có chút câu nệ. Lâm Bàng Lệ Vân kinh ngạc hỏi: “Vô Ý đến nhà cô con?”
“Uhm. Tiếu Vi bảo cậu ấy đến ở một tuần. Con cũng bảo sau khi Vô Ý về thì đến nhà mình, ở vài ngày. Miễn cho cậu ấy một mình ở nhà chính lại thấy cảnh thương tình.”
“Vậy thì tốt.” Lâm Bàng Lệ Vân thở dài. “Các con đều bận, cũng không thể ngày nào cũng đến nhà chính. Ethan phải đi học, ở bên đó cũng không tiện. Hôm qua ba con đã bàn với chú con chúng ta có nên về nhà chính ở mấy tháng cùng Vô Ý không.”
Lâm Vu Chi nói: “Mọi người không cần đi lại nhiều. Chuyện của Vô Ý cứ giao cho bọn con là được. Có mọi người ở cùng, ngược lại cậu ấy sẽ không buông ra được. Tuổi bọn con gần với cậu ấy, mấy ngày vừa rồi ở trên thuyền cùng nhau cũng hiểu biết hơn không ít, bọn con dễ làm cậu ấy thông suốt hơn.”
Lâm Bàng Lệ Vân gật gật đầu: “Cũng đúng. Tuy rằng các con kém Vô Ý một bối phận, nhưng kỳ thực cũng giống bạn cùng lứa. Các con quyết định tốt là được. Đều là người trẻ tuổi, đi ra ngoài ăn bữa cơm, vui chơi nô đùa, tất nhiên sẽ thân thuộc nhau hơn. Không giống chúng ta, ngoại trừ uống trà, không còn biết tiêu khiển thế nào.”
Lâm Vu Chi thấy con trai cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, anh vỗ vỗ con, nói: “Ethan, ông chú nhỏ sẽ đến nhà mình ở vài ngày, mấy hôm đó daddy cho phép con không phải học buổi chiều.”
Ethan ngẩng đầu, trong mắt là kinh hỉ: “Ông chú nhỏ tới đây?”
“Phải.”
Phản ứng đầu tiên của Ethan chính là bé có thể được nghe ông chú nhỏ kể chuyện. Bất quá do thiên tính cũng như được dạy dỗ từ trước, bé nhanh chóng áp chế mong muốn được nhảy nhót, nhưng vẻ vui sướng trong đôi mắt thì vô cùng rõ ràng.
Lâm Vu Chi ôm con đặt sang một bên, nói: “Mấy ngày nay con có thể nghĩ trước muốn ông chú nhỏ kể chuyện gì. Daddy đi thay quần áo.”
“Vâng.”
Lâm Vu Chi đứng dậy lên lầu. Nhìn cháu trai cao hứng đến thế, Lâm Bàng Lệ Vân càng đau lòng. Kể chuyện không phải là việc người mẹ nên làm sao? Ông chú nhỏ sắp đến, Ethan không ngồi yên được. Daddy vừa lên lầu, bé liền nhảy xuống ghế sofa, chạy nhanh vào phòng học nhỏ của bé để tìm truyện. Với bé mà nói, “Mummy” chỉ là một người phụ nữ, những ấn tượng khác đều ít đến đáng thương. Mummy chưa bao giờ kể chuyện cho bé, daddy cũng vậy. Ngoại trừ bà nội ra, chỉ có ông chú nhỏ là chịu kể chuyện cho bé thôi. Tuy rằng nói ra sẽ làm bà nội không vui, nhưng ông chú nhỏ kể chuyện êm tai hơn bà nội nhiều.
Còn không biết mình đang được một cậu bé con thương nhớ, Lâm Vô Ý cầm máy tính xách tay của mình, mang theo hai chiếc vali đến nhà chị gái ở tạm. Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà chị. Vừa nhìn thấy bể bơi siêu lớn trong sân nhà chị, cậu lại có hưng trí, có thể sẽ được học bơi ở đây. Nhà chính của Lâm gia không có bể bơi, nguyên nhân hả, không cần phải giải thích.
Thẩm Tiếu Vi rất tự nhiên mà đem hành lý của Lâm Vô Ý vào phòng mình, Lâm Vô Ý cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Hình như từ sau khi trở về Hongkong, cậu chưa từng ngủ một mình nhỉ.
Lâm Chiếu Trinh vô cùng cao hứng khi em trai muốn đến đây ở vài ngày. Sau khi biết em trai sắp tới, bà ngay lập tức bảo đầu bếp nấu canh, làm nhiều món ngon, bổ sung dinh dưỡng cho em trai. Từ lúc biết được một ít chân tướng, thái độ của Lâm Chiếu Trinh đối với em trai có thể nói là chuyển biến một trăm tám mươi độ, muốn đối xử tốt với em trai, chăm sóc em trai. Vì thế Lâm Chiếu Trinh còn đặc biệt gọi ông xã trở về ngay.
Lâm Vô Ý vừa đến đã bị chị gái kéo vào phòng khách hỏi han ân cần. Nhìn sắc mặt cậu vẫn “tái nhợt” như vậy, trên người vẫn không có được bao nhiêu thịt, Lâm Chiếu Trinh lại bảo người hầu gọt hoa quả, lấy điểm tâm. Dưới những yêu cầu của chị gái, Lâm Vô Ý cười tít mắt lại, ăn hoa quả, ăn điểm tâm, muốn nghe lời bao nhiêu thì có nghe lời bấy nhiêu. Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi ở một bên kể chuyện mấy ngày nay cho ba mẹ, Thẩm Như Vi còn không ngừng tỏ vẻ hâm mộ thể chất của cậu nhỏ phơi nắng mãi mà không đen. Nhìn con trai con gái ở chung với em trai hòa hợp như vậy, Lâm Chiếu Trinh hoàn toàn yên tâm.
Sau khi Lâm Vô Ý ăn hai miếng dưa hấu và hai quả cam, Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi lại kéo cậu lên lầu thăm quan phòng của hai người. Tiếng cười của Thẩm Như Vi thì cho dù có ở dưới lầu vẫn nghe thấy rõ.
“Vô Ý ở chung với mấy đứa Tiếu Vi không tồi.” Thẩm Văn nhìn vợ, nói. “Chuyện này em có thể yên tâm.”
Lâm Chiếu Trinh gật đầu, đôi mắt có chút phiếm hồng. “Em chỉ sợ cậu ấy không khôi phục được. Ba ở trên trời nhìn cậu ấy như vậy cũng có thể yên tâm. Ông xã à, em muốn mở một quán café ở Hongkong cho Vô Ý. Ở Pháp cậu ấy có mở quán café, tìm chút việc cho cậu ấy làm, miễn cho cậu ấy có một mình lại suy nghĩ miên man.”
“Được. Bất quá cũng không cần vội, khẳng định hiện giờ cậu ấy không có tâm tình này.”
“Uhm.”
Ông xã ủng hộ, trong lòng Lâm Chiếu Trinh cũng quyết định chuyện này. Đối với người em trai này, bà luôn cảm thấy mắc nợ, hơn nữa trong khoảng thời gian ở chung lại phát hiện em trai là người có tính cách tốt, bà càng áy náy hơn. Họ đều là anh chị lớn tuổi, việc có thể làm chỉ là cố gắng tạo dựng cho cậu một môi trường tự do thoải mái. Lâm Chiếu Trinh nghĩ, ba cũng hy vọng như thế.
Trong phòng Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vô Ý đang ngồi trên võng ngoài ban công, đung đưa đung đưa. Thẩm Tiếu Vi cầm cốc nước ngọt đứng cạnh võng, thường thường lại đẩy võng một chút. Thẩm Như Vi phải đi dưỡng trắng da, trong phòng chỉ có hai người họ.
“Cậu nhỏ, muốn ngủ một lát không?”
“Tôi thích ở đây.”
Lâm Vô Ý rất thích chiếc võng này. Thẩm Tiếu Vi cười nhẹ, ngồi xuống ngay cạnh chân Lâm Vô Ý, vừa nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ bắt đầu đi làm, anh đặc biệt nhớ đến mấy ngày trên thuyền. Quả nhiên, con người đều có tính lười.
“Cậu nhỏ, ngày mai cháu đi làm, Như Vi cũng phải đến trường, nếu cậu ở nhà thấy buồn thì gọi điện thoại cho cháu, cháu ở cùng cậu.” Thẩm Như Vi đã có học vị ở một trường đại học nước ngoài, nhưng Lâm Chiếu Trinh không muốn cô đi làm sớm quá, nên hiện tại Thẩm Như Vi ở cảng tiếp tục học lên cao.
Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Cậu phải đi làm, sao tôi có thể để cậu nghỉ làm được. Yên tâm yên tâm, tôi biết cách tiêu hao thời gian mà. Trạch nam không hề biết tĩnh mịch là gì.” Thẩm Tiếu Vi bật cười, anh quên mất, người này rất trạch.
“Có chỗ nào muốn đi không?”
Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Tạm thời thì không. Nghĩ ra sẽ nói cho cậu. A, đúng rồi. Trong nhà có máy in không? Có thể tôi sẽ dùng đến.”
“Có, trong thư phòng của cháu. Muốn in cái gì cậu cứ mở máy tính của cháu là được.” Thẩm Tiếu Vi lấy điện thoại di động ra. “Cháu đưa mật mã máy tính cho cậu.”
“Được.”
Tin nhắn được gửi đến, Lâm Vô Ý lưu mật mã trong mục ghi nhớ. Lúc này điện thoại vang lên, là chị dâu cả, cậu vội vàng nghe máy. Hai anh trai của Lâm Vô Ý hơn cậu rất nhiều tuổi, muốn quan tâm, cũng không biết nên quan tâm như thế nào, hơn nữa trên dưới Lâm gia toàn là người nghiêm túc trầm mặc, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ có muốn trò chuyện với em trai cũng chẳng thể nói gì nhiều. Cho nên sự quan tâm này đều được biểu đạt thông qua vợ mình.
Khi Lâm Vô Ý vừa đến nhà chị gái xong đã nhận được điện thoại của chị dâu hai, hỏi tình huống hiện tại của cậu, lúc nói cũng mong muốn cậu có thể sang bên đó ở một lần. Điện thoại của Lâm Bàng Lệ Vân cũng là ý này. Cho dù Lâm Vu Chi đã nói với mẹ rằng Lâm Vô Ý sẽ đến nhà mình ở, nhưng làm chị dâu cả, Lâm Bàng Lệ Vân vẫn muốn tự mình gọi một cuộc điện thoại. Dặn dò Lâm Vô Ý phải chú ý thân thể, muốn cậu nên ra ngoài vui chơi một chút đừng có ở mãi trong nhà, Lâm Bàng Lệ Vân cũng nói với Lâm Vô Ý rằng Ethan rất nhớ cậu. Vừa nghe thấy nói Ethan nhớ mình, Lâm Vô Ý không khỏi cảm khái trong lòng: Quả nhiên cậu rất có duyên với trẻ con. Nhưng nghĩ lại, cậu có chút đau lòng. Dường như Ethan đều ở với ông nội, bà nội, Vu Chi bận rộn với công việc, Bội Bội hàng năm đều không ở nhà, theo như Lâm Vô Ý thấy, Ethan trở nên như thế này ngay từ khi còn bé hoàn toàn là do hoàn cảnh gia đình tạo thành, đây là không tốt.
Nói chuyện với chị dâu cả xong, ngay lập tức Lâm Vô Ý cho ra một quyết định.
“Sau này mỗi tối tôi đều muốn kể chuyện cho Ethan.”
Thẩm Tiếu Vi ngây người, ngay sau đó, anh rên lên: “Cậu nhỏ, vậy đêm nay cậu đến nhà cậu cả?”
Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái: “Không đi mà.”
Thẩm Tiếu Vi lơ mơ: “Vậy cậu kể chuyện cho Ethan thế nào?”
Lâm Vô Ý lắc lắc cái di động: “Dùng cái này.”
“…” Hóa ra còn có thể như vậy.
Có người đến tìm Thẩm Tiếu Vi, anh không thể không xuống lầu gặp khách. Lâm Vô Ý không xuống, lại nằm xuống võng. Khi Thẩm Tiếu Vi đã rời đi, cậu cầm di động gọi đến một dãy số.
“Crowe, là tôi, Dean.”
“Tôi rất tốt, không cần lo đâu… Cậu đang ở đâu? Paris?”
“Munich? À, hôm nay về Paris hả. Tôi rất tốt, không cần phải lo.”
“Uhm, người trong nhà tốt với tôi lắm, tôi vừa về xong. Mấy đứa cháu đưa tôi ra biển. Yên tâm, tôi đang cố gắng phấn chấn lại… Nhưng tôi cần chút thời gian… Tôi hứa với các cậu, sẽ không lâu đâu.”
“Crowe, có chuyện tôi muốn hỏi riêng cậu. Ba tôi cho Vu Chu, một người cháu của tôi đó, một công ty truyền thông, nhưng chỉ có 40% cổ phần, còn chưa được một nửa…”
“Hiện giờ còn chưa biết 15% cổ phần kia nằm trong tay ai. Cậu nói xem, nếu Vu Chu không lấy được một nửa số cổ phần thì cậu ấy sẽ gặp phải chuyện gì?”
“… Vậy à… Rất có thể công ty sẽ bị phó đổng kia tách ra?”
“Tôi có thể làm gì đây? Vu Chu rất muốn có công ty đó. Tôi là chú cậu ấy, có trách nhiệm giúp cậu ấy.”
“… Như vậy có thể chứ?”
“Cái công ty kia hả… Tên là,Truyền thông Diều… Uhm, tôi cũng vậy, vừa mới biết được, không nghĩ rằng ba lại… Không, cậu đừng đến, tôi rất tốt, thực đó, chỉ là tôi cần chút thời gian…”
“… Uhm, được, cậu gửi vào hòm thư của tôi đi. Tôi không nói với mấy người Joseph, tôi muốn nghe ý kiến của cậu trước. Lúc nào cần họ giúp tôi sẽ không khách khí đâu. Các cậu đừng đến, phóng viên của Hongkong rất nhiều, tôi không muốn họ biết tôi và các cậu quen nhau. Lần trước Joseph và Zoe không bị phát hiện là may lắm rồi.”
“Thôi đừng. Các cậu biết mà, tôi chỉ muốn làm Dean của một trấn nhỏ ở Pháp. Nói cho mấy cậu ấy, ai cũng không được đến.”
“… Được rồi. Bao giờ về Pháp nhất định sẽ gặp các cậu. Không đâu. Năm nào tôi cũng đến tìm các cậu, giống như trước đây vậy, tôi cam đoan.”
“… Uhm… Họ không biết, tôi chưa nói… Không biết phải nói sao nữa, quái lạ lắm. Mà, chắc sau này họ sẽ phát hiện ra thôi. Chờ đến khi họ phát hiện là được rồi. Bọn họ thông minh lắm, cũng rất lợi hại đó. Ha ha, muốn xem ai là cháu tôi hả, ha ha… Uhm, tôi sẽ chăm sóc cho mình, cậu cũng vậy, hỏi thăm mọi người giúp tôi. OK, được. Bye~”
Cúp điện thoại, Lâm Vô Ý ngẫm nghĩ, vẫn không gọi điện thoại cho Lâm Vu Chu. Mấy người cháu của cậu có lòng tự trọng cao hơn so với bất kỳ ai, nhất định lúc này Vu Chu đang nghĩ cách. Hy vọng mình có thể giúp được Vu Chu, Lâm Vô Ý nhìn ra ngoài ban công. Ba, sao ba lại đặt tên công ty là “Diều”? Bị Vu Chu biết được, con sẽ mất mặt lắm. Ba, con rất nhớ ba…
…
Lâm Vu Hồng không về nhà ăn cơm cùng ba mẹ và con trai, mà là đưa em trai Lâm Vu Chu đi gặp hai người. Một người là phó đổng của “Nghĩa Chính”, Ân Thập Lặc; một người là giám đốc bộ phận hoạt động của “Nghĩa Chính”, Ôn Mộc Vân. Một ngày trước, phó đổng Quách Điền Sơn của “Diều” đến tìm mình; hôm nay Lâm Vu Hồng lại tự mình ra mặt, Ôn Mộc Vân liền hiểu rõ thái độ của Lâm gia đối với công ty “Diều”.
Hai nhà Ân Lâm là thế giao, tuy rằng lão gia tử của hai nhà đều đã qua đời, nhưng điều này không hề gây trở ngại cho quan hệ của hai gia đình. Hai nhà không chỉ có tình hữu nghị tồn tại từ thế hệ trước, mà lại càng có thêm quan hệ hợp tác nhất định. Bởi vậy không khí lúc này hoàn toàn khác hẳn với không khí của buổi chiều gặp mặt giữa Ôn Mộc Vân và Quách Điền Sơn vốn đã không thể coi là buổi trà chiều.
Sau khi bữa cơm bắt đầu được mười mấy phút đồng hồ, Lâm Vu Hồng vào thẳng chủ đề: “Thập Lặc, công tyDiềucó một vị cổ đông thần bí nắm giữ 15% cổ phần trong tay, tôi cũng không thừa nước đục thả câu, tôi muốn có 15% cổ phần kia.Diềulà do ông nội tôi giao cho Vu Chu, nếu để Quách Điền Sơn có được cổ phần khống chếDiều, chúng tôi cũng không còn mặt mũi đi gặp ông nội. Bảo vị cổ đông kia ra giá đi.”
Lâm Vu Hồng hoàn toàn dùng thân phận bạn bè để bàn về chuyện này, cũng phải nể mặt Ân Thập Lặc này một chút. Ân Thập Lặc bằng tuổi với Lâm Vu Chi, liếc nhìn Ôn Mộc Vân một cái, nói: “Khi ông nội tôi còn sống, ông trực tiếp giao chuyện củaDiềucho Mộc Vân, ba tôi và tôi đều không tiếp nhận chuyện này. Vu Chu lấy được cổ phần khống chếDiềulà chuyện phải làm. Mộc Vân, cậu trả lời sao với Quách Điền Sơn?”
Chuyện này Ôn Mộc Vân đã từng báo lại với Ân Thập Lặc, lúc này Ân Thập Lặc lại hỏi lại trước mặt Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu, cũng là tỏ rõ thái độ của mình. Chuyện này, anh ta không giúp Quách Điền Sơn, nhưng phải xem Ôn Mộc Vân chuẩn bị xử lý thế nào.
Ôn Mộc Vân thản nhiên nói: “Tôi đã nói với Quách Điền Sơn, 15% cổ phần này ông ta không thể lấy được.”
Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng Ôn Mộc Vân lại khẳng định như thế. Lâm Vu Hồng đang muốn hỏi 15% cổ phần kia ở trong tay ai, chợt nghe thấy Ôn Mộc Vân nói: “Vị cổ đông kia bận rất nhiều việc, giữa chúng tôi đã có hiệp nghị, không được sự cho phép của người đó, tôi không thể tự tiện tiết lộ thân phận người đó, cho nên rất xin lỗi. Bất quá, nếu tam thiếu xác định muốn có được cổ phần khống chếDiều, tôi nghĩ vị tiên sinh này sẽ rất vui vẻ chuyển nhượng 15% cổ phần cho tam thiếu.”
Trong lòng Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều dâng trào một cảm giác khác thường, tại sao Ôn Mộc Vân lại chắc chắn như vậy? Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng, anh hỏi: “Vị tiên sinh đó, tôi quen không?”
Ôn Mộc Vân không hề ngoài ý muốn khi đối phương mẫn tuệ đến vậy, vẻ mặt không đổi sắc nói: “Thật xin lỗi, nhị thiếu.”
Lúc này Ân Thập Lặc lên tiếng: “Đã có hiệp nghị không thể tiết lộ, vậy thì thôi. Vu Hồng, tôi nghĩ nhất định sau này các cậu sẽ biết là ai. Trước hết phải lấy được 15% cổ phần đã rồi nói sau.”
Lâm Vu Hồng nhìn kỹ vào Ôn Mộc Vân, nâng ly rượu lên: “Cậu nói rất đúng. Lần này cậu giúp tôi, tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Giữa bạn bè không cần khách khí.”
Lâm Vu Chu phải lái xe nên chỉ trầm mặc uống nước trái cây. Người kia, rốt cuộc là ai?