Mấy người xuất hiện rõ ràng là có chuyện để bàn. Crowe giao em trai hướng nội của mình cho Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý luôn luôn không hề có hứng thú với “công việc” của các bạn tốt và mấy cháu trai, cậu kéo Assal đến phòng khách nói chuyện phiếm, chẳng thèm quan tâm bạn mình và cháu mình nói chuyện gì. Assal rất hướng nội, Lâm Vô Ý nhanh chóng khơi gợi đề tài. Assal là em trai cùng cha khác mẹ với Crowe, nhỏ hơn Crowe mười một tuổi. Cha Crowe là đại phú hào của Thổ Nhĩ Kỳ, phong lưu thành tính, tái hôn sáu lần, vô số tình nhân. Mẹ Assal vốn là tình nhân của cha Crowe, sau khi sinh ra Assal xong vẫn không thể được gả vào nhà giàu như ý nguyện, đến khi Assal sáu tuổi đã bỏ cậu lại rồi rời đi với số tiền lớn. Mẹ Crowe cũng đã ly hôn với cha anh từ khi anh còn rất nhỏ, Crowe thấy đồng bệnh tương lân, cho nên chăm sóc rất chu đáo cho cậu em trai Assal này, Assal hướng nội cũng chỉ thân thiết với người anh trai này nhất.
Năm hai mươi tuổi, Crowe đưa Assal đến Mỹ chơi, bị người ta ám toán, suýt thì chết. Sau khi được Lâm Vô Ý cứu, Crowe để Assal ở chỗ Lâm Vô Ý, anh về Thổ Nhĩ Kỳ dạy cho hai người anh trai đã ám toán anh một bài học, rồi đề xuất chuyện muốn có hai công ty ở Mỹ với cha, sau đó anh dùng thời gian năm năm để hoàn toàn thoát khỏi sự phân tranh nội bộ của gia tộc, đưa Assal sang Mỹ định cư. Mà vì quan hệ với Lâm Vô Ý, sau khi đã đứng vững gót chân ở Mỹ, việc làm ăn của Crowe bắt đầu tiếp xúc với châu Á, trở thành một thành viên trong vòng tròn bạn bè của Lâm Vô Ý.
Oliver nói: “Người ngoài chỉ biết “Học viện Tử La Lan” là một công ty văn hóa, kỳ thực “Học viện Tử La Lan” là vòng tròn tư nhân của đám bạn bè chúng tôi.”
Tom tiếp lời: “Tiền thân của “Học viện Tử La Lan” là một công ty văn hóa nhỏ của tôi, người ký hợp đồng với tôi ôm tiền bỏ chạy, công ty phá sản, vợ tôi ly hôn với tôi, khi đó tôi nản lòng thoái chí, suýt nữa thì nghĩ luẩn quẩn nhảy sông tự vẫn, Hanna và Dean đang ở bờ sông vẽ cảnh vật đã khuyên ngăn tôi. Sau khi Dean biết chuyện của tôi, cậu ấy lấy hết số tiền gửi trong ngân hàng để giúp một người xa lạ như tôi. Sau nữa Dean lại nhờ lão tiên sinh hỗ trợ, Crowe cũng ra tay giúp đỡ, tôi thanh toán hết nợ nần, bảo vệ được công ty. Trải qua việc này, tôi trở thành bạn họ, trở thành chú Tom của Dean, tôi cũng thấy rõ tôi không phải thương nhân đạt yêu cầu, liền giao công ty cho mấy người Oliver kinh doanh, tôi làm người đại diện văn hóa.”
Oliver nói tiếp: “Dean hoàn toàn không có thiên phú về kinh thương, hoặc có thể nói cậu ấy rất khờ khạo với mấy con số. Lão tiên sinh vẫn luôn lo lắng cho cậu ấy, chúng tôi được lão tiên sinh gợi ý đã giúp cậu ấy làm một vài chuyện đầu tư. Học viện cũng có cổ phần của Dean, nhưng mà nói cho cậu ấy, cậu ấy cũng chả nhớ nổi.” Oliver lấy một phần tư liệu trong tập công văn, đặt lên bàn, đẩy qua. “Đây là những hạng mục đầu tư và lợi nhuận hàng năm mà Dean sở hữu trên tay chúng tôi. Mặt khác, chúng tôi có thu mua 20% cổ phần của “Diều” trên tay Quách Điền Sơn, dùng danh nghĩa của Dean.”
Bốn người không nghĩ rằng Oliver sẽ chủ động nhắc đến chuyện này, càng không ngờ cổ phần trên tay Quách Điền Sơn quả là do những người này ra tay. Ngoại trừ kinh ngạc, bốn người cũng cảm nhận được sâu sắc tình bạn thắm thiết giữa họ với Lâm Vô Ý, cũng khó trách người nọ lại tín nhiệm mấy người này đến vậy. Tiếp đó, Zoe cũng lấy một phần tư liệu, nói: “Đây là thù lao phân phối cho những tác phẩm thiết kế của Dean.”
Tối hôm qua từ chỗ Lâm Vô Ý, mấy người Oliver đã biết bốn người này biết rõ thân phận của cậu. Trước khi bốn người này đến Pháp, Oliver cũng từng thương lượng với những người khác, nếu người của Lâm gia đối tốt với Dean, và cũng lấy được sự tín nhiệm từ Dean, họ sẽ nói việc này cho đối phương; nếu như không có, vậy thật có lỗi. Khi Lâm lão gia tử còn sống, tất nhiên là biết rõ chuyện này, cứ cách một khoảng thời gian mấy người Oliver sẽ chủ động báo cáo chuyện này với Lâm lão gia tử. Hiện giờ lão gia tử qua đời, Lâm Vô Ý lại không thèm quan tâm mấy chuyện này, thấy cậu tín nhiệm bốn người đến vậy, bốn người này để ý đến cậu cũng không phải chỉ là giả bộ, huống chi thân phận của họ cũng không cần giả bộ làm gì. Mấy người Oliver quyết định nói chuyện này ra, cũng là không muốn vì chuyện này mà người của Lâm gia có hiềm khích với họ, ảnh hưởng đến tình bạn giữa họ với Lâm Vô Ý.
Khi Oliver và Zoe nói xong, Caroline cũng lấy mấy văn kiện ra. Ngoại trừ Lâm lão gia tử hiến kế giúp con trai nhỏ của mình, thu nhập của Lâm Vô Ý cũng bắt nguồn từ bốn phương diện chủ yếu: một là tiền nhuận bút viết sách; một là buổi biễu diễn cho những vở kịch; một là những thiết kế của cậu; một là việc đầu tư của “Học viện Tử La Lan” dưới danh nghĩa của cậu. Người phụ trách cho bốn phương diện này lần lượt là Caroline, Tom, Zoe và Oliver, Crowe. Tối hôm qua, những người bạn gặp mặt Lâm Vô Ý đều là cổ đông của “Học viện Tử La Lan”, nhưng ngoại trừ Oliver và Crowe ra, những người khác đều có sự nghiệp riêng của mình. Ví dụ Bieber là nhà soạn kịch, Hanna là họa sĩ, những người khác hoặc là nhạc sĩ, hoặc là ca sĩ, thậm chí Biggs còn là hacker, những người này đều chỉ phụ trách đầu tư, không can thiệp vào việc kinh doanh của học viện. Khi còn ở trường học, Oliver là một tay chơi violin, sau khi tốt nghiệp lại không trở thành nhà soạn nhạc mà làm một thương nhân. “Học viện Tử La Lan” chủ yếu do anh và Crowe kinh doanh.
Nhìn những văn kiện này, cuối cùng bốn người cũng tin “Người nào đó cũng là người có tiền”, bất quá họ cũng không cao hứng lắm. Có tiền đồng nghĩa với việc độc lập, họ thà rằng người nọ chỉ là chủ của một quán café nhỏ, như vậy họ mới có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc người nọ, giữ người nọ ở Hongkong, ở bên mình. Đương nhiên, bốn người không ai sẽ biểu hiện ra ngoài.
Quan hệ giữa mấy người Caroline và Lâm lão gia tử rất tốt, cũng vì nguyên nhân từ con trai nên Lâm lão gia tử cũng rất quan tâm đến mấy tiểu bối này, chỉ cần họ thật lòng đối xử tốt với con ông, đừng có tâm tư nào khác với con ông, ông có thể giúp đỡ hết mình. Còn những người có “ý đồ” riêng với con ông giống Crowe hay Oliver, sau khi được ông “cảm hóa”, nếu có thể “quay về chính đồ”, Lâm lão gia tử cũng sẽ không so đo. Đương nhiên, nếu vẫn chưa từ bỏ ý định, đừng trách lão gia tử ông không khách khí.
Mấy người Oliver vừa nghe thấy Lâm lão gia tử có công ty truyền thông “Diều” ở Hongkong, còn để lại cho cháu mình, lập tức đã hiểu ra là ý gì. Lâm lão gia tử vẫn luôn hy vọng con trai ông có thể ở lại Hongkong, ở bên cạnh người nhà. Tất nhiên ông là người hiểu rõ nhất về tài năng của con mình, ông muốn mang những thành quả tâm huyết của con trai về Hongkong, tuy rằng không thể để lộ thân phận con trai, những cũng coi như là một sự an ủi với ông.
“Sự nghiệp” của Lâm Vô Ý đã bắt đầu tiến quân vào Hongkong, thậm chí là cả châu Á, Caroline, Zoe và Tom đều không thể phân thân. Họ đề nghị tìm hai người đáng tin cậy làm người đại diện cho Lâm Vô Ý ở Hongkong, thậm chí sau này là ở cả khu vực châu Á. Nhưng bạn bè Lâm Vô Ý đều ở Âu Mỹ, bởi vì lúc mới lớn cậu rất tự ti, cho nên về Hongkong quả thực cậu không có người bạn nào. Bất quá đây chỉ là chuyện nhỏ đối với bốn người, Lâm Vu Chu cũng không định giao vào tay người khác, anh chính là người đại diện cho Lâm Vô Ý ở Hongkong, sẽ giúp cậu xử lý tốt chuyện này. Mấy người Oliver cũng rất hài lòng với thái độ của Lâm Vu Chu, nói thật, họ cũng lo lắng khi giao chuyện này cho “người khác” làm, sẽ rất khó để bảo đảm người ta có tiết lộ thân phận của Lâm Vô Ý không, đây là điều kiêng kỵ của người nọ.
Lần nói chuyện này cả hai bên đều rất vừa lòng. Mấy người Oliver biểu hiện rất hào phóng, quang minh lỗi lạc; Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng sẽ không biểu hiện không phóng khoáng. Họ không đòi hỏi quyền đại diên và quyền đầu tư của Lâm Vô Ý ở Âu Mỹ, vẫn giao cho mấy người Oliver xử lý, yêu cầu duy nhất chính là cuối mỗi năm họ muốn xem ghi chép, mấy người Oliver đều đồng ý. Bởi vì trước kia Lâm lão gia tử cũng yêu cầu như thế, đối với họ mà nói không có gì khác biệt, cho nên không hề bất mãn.
Đợi cho song phương bàn bạc xong đã là hơn sáu giờ. Mấy người Lâm Vu Chi mời họ ở lại ăn cơm, mấy người kia cũng không từ chối. Mọi người ra khỏi thư phòng, chợt nghe thấy dưới lầu là những âm thanh cười đùa. Lâm Vu Chi nhíu mi. Có người đến? Oliver cười nói: “À, chắc mấy người Hanna tới rồi. Tay nghề của Dean rất tuyệt, họ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này đâu.”
Chẳng lẽ tất cả những tên đó đều tới? Trên trán bốn người dường như có nổi gân xanh. Oliver làm bộ không thấy, dẫn đầu xuống lầu. Những người khác đều cười thân thiện với bốn người, đi cùng xuống dưới. Joseph đi sau cùng đột nhiên nói một câu: “Trong lòng chúng tôi, “Học viện Tử La Lan” còn có một cái tên khác, đó là “Liên minh những người bảo vệ Dean”, hy vọng các anh cũng có thể trở thành một thành viên trong đó.”
Bốn người nhìn anh ta, Joseph cười cười, xuống lầu.
Bọn họ mới không cần gia nhập cái “Liên minh những người bảo vệ Dean” gì gì đó! Họ là người thân của người nọ! Có muốn gia nhập liên minh cũng phải là liên minh người thân! Thẩm Tiếu Vi nhìn chằm chằm sau lưng đám người kia, nghiến răng: “Nhiều người như thế, cậu nhỏ sẽ mệt chết mất!”
“Em đi xem!” Lâm Vu Chu nhanh chóng xuống lầu.
“Không phải mấy người đó muốn đến đây nửa tháng này đấy chứ.” Lâm Vu Hồng lạnh giọng.
“Rất có thể.”
Lâm Vu Chi đi xuống, thật sự là một đám người không thể thả lỏng cảnh giác.
Bên trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, mấy người đang ngồi chào hỏi rất thân thiện với người vừa đến, không hề câu nệ giống y như nhà mình. Thiếu đi vẻ xa cách tối qua, những người này còn đảo khách thành chủ tiếp đón mấy người Lâm Vu Chi đến ngồi. Nhìn đống khoai tây chiên, khoai tây lát mỏng, các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt, kẹo… đầy trên bàn trà, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi lại bắt đầu nổi gân xanh trên trán. Joseph cười ha ha nói: “Dean thích ăn khoai tây chiên nhất.”
“Đồ ăn vớ vẩn.” Lâm Vu Hồng không thể nhịn được nữa.
“Cậu ấy đang ở Paris, không cần quản cậu ấy nghiêm như thế.” Joseph cầm một túi đồ ăn, bóc ra, vừa nhìn qua là biết cũng là người có cùng sở thích.
“Joseph, cậu ăn ít thôi, bữa tối Dean làm đồ ăn Trung Quốc cho chúng ta, đồ ăn Trung Quốc đó.” Hanna rất chi là ác tâm mà chọc ngoáy.
“À, vậy tôi không ăn nữa.” Joseph bỏ khoai tây lát mỏng lại.
Lâm Vu Hồng lạnh mặt quét mắt khắp bàn trà, bước chân chuyển động, vào phòng bếp. Lâm Vu Chi lên tiếng: “Các anh cứ tự nhiên, chúng tôi vào bếp xem Vô Ý.” Rồi mới quăng cho Thẩm Tiếu Vi một ánh mắt. Thẩm Tiếu Vi cười khổ trong lòng, tại sao anh phải ở lại làm “người tiếp khách”? Thôi bỏ đi, ai bảo anh nhỏ nhất chứ? Coi như tiếp đón bạn bè giúp cậu nhỏ đi.
Trong phòng khách náo nhiệt đầy tiếng động, trong phòng bếp cũng không im ắng. Biggs, Burini, Bieber và Assal đều ở đây. Bieber ngồi ở bàn uống café, Biggs, Burini, Assal và đầu bếp cùng làm trợ thủ cho Lâm Vô Ý. Hương thơm trong phòng bếp xông vào mũi. Lâm Vu Chu đã tới trước, ngồi bên cạnh Bieber, trong tay cũng là một ly café.
“Vu Chi, Vu Hồng, tối nay ăn tiệc lớn nha.” Cười với người vừa vào, Lâm Vô Ý mặc tạp dề đang xào rau. Nhìn những giọt mồ hôi trên trán cậu, Lâm Vu Hồng nhíu mi, tức giận trong lòng. Một người lau mồ hôi cho Lâm Vô Ý, quan tâm hỏi han: “Dean, mệt lắm hả?”
“Không mệt gì cả.” Khuôn mặt Lâm Vô Ý hồng nhuận lên không ít vì ở trong bếp, nhưng có ba người rất là không thích. Nhưng ở trước mặt bạn bè của người nào đó, họ không tiện tức giận.
“Vô Ý, còn mấy món nữa?” Vu Chi hỏi. Trên bàn đã bày đầy những món ăn. Bieber cũng coi như có chút phong độ, không nhân cơ hội ăn vụng. Lâm Vô Ý không quay đầu lại, nói: “Còn mấy món nữa, các cậu ra phòng khách đi, tiếp đón bạn bè giúp tôi.”
“Vô Ý, còn lại để đầu bếp làm.” Lâm Vu Hồng rất mất hứng.
“Không cần đâu, bữa này nhất định tôi phải làm hết, khó có được lúc tôi nấu ăn cho họ mà. Các cậu ra ngoài đi.”
Ở đây rất nhiều người, nhẫn nại dục vọng muốn đến gần hôn Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng làm theo yêu cầu của đối phương, giúp người nọ tiếp đãi bạn bè, ý bảo Lâm Vu Chu đi cùng mình. Lâm Vu Chu không muốn đi, nhưng người nhàn nhã thực sự có rất nhiều, Lâm Vô Ý lại luôn “đuổi người”, anh không thể không rời đi.
“Vô Ý, đừng để mệt quá.” Lâm Vu Chi nói bằng tiếng Anh, ý tứ đau lòng rõ ràng.
Lâm Vô Ý khoát tay, không có gì hết. Biggs và Burini nhìn Lâm Vu Chi một hồi, Lâm Vu Chi lấy khăn tay lau mồ hôi trên cổ và trán cho Lâm Vô Ý, hỏi: “Muốn uống nước không?”
“Vừa uống rồi.”
“Đừng để mệt quá.”
Lại dặn dò một câu, Lâm Vu Chi ra ngoài. Anh đi rồi, Bieber và Biggs, Burini trao đổi chút ánh mắt. Assal trầm mặc đứng bên cạnh nhìn Lâm Vô Ý xào rau, cậu nhìn rất chuyên chú, giống như muốn nhớ thật kỹ toàn bộ tay nghề của Lâm Vô Ý, để trở về làm cho anh trai ăn.
…
Bận rộn suốt ba tiếng đồng hồ, Lâm Vô Ý mới làm xong bữa tiệc lớn đêm nay. Cũng giống với số người đến, tiệc lớn đêm nay không chỉ phong phú về số lượng, mà chất lượng cũng không tồi. Nhưng làm cho Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi trăm triệu lần cũng không thể ngờ được là, những người này bên ngoài đều là những “bậc thầy”, bậc thầy về nghệ thuật, thuộc hàng đầu thế giới, vậy mà sau khi ngồi vào bàn ăn, bao nhiêu vẻ thận trọng hay phong độ bọn họ đều quẳng đi đâu mất, xuống tay với cả bàn đầy mỹ thực y như hổ ác vồ mồi. Thẩm Tiếu Vi nhìn mà mắt trợn tròn miệng há hốc, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu nhìn mà khẩu vị hoàn toàn biến mất.
Chịu ảnh hưởng từ Lâm Vô Ý, những người này đều dùng đũa. Nhưng họ không chỉ dùng đũa, còn dùng cả tay! Cho dù trên sân khấu họ có sặc sỡ sáng chói đến đâu, làm cho người ta chú ý thế nào, ai có thể ngờ được trên bàn cơm họ lại có bộ dáng như vậy! Thô tục như vậy! Vì một cái đùi gà, suýt chút nữa họ vung tay đánh nhau! Cuối cùng, Joseph là người thân cao tối ngạo cướp được một cái, một cái khác bị Hanna đoạt không từ Crowe.
Lâm Vô Ý thấy nhưng không thể trách, chỉ biết tận dụng khả năng của mình để gắp rau. Nháy mắt mấy cái với bốn cháu trai, để họ đừng có gia nhập cuộc chiến, cậu cười ha ha cổ vũ các bạn mình. Trước khi về Hongkong, lại làm thêm mấy bữa ngon cho các bạn nữa để cảm tạ họ đi.
Sau khi mọi người ăn uống no say đến nỗi suýt thì ăn luôn cả bát đĩa, mấy người coi như còn có chút mắt nhìn nên không ở lại lâu. Uống mấy chén trà Lâm Vô Ý pha cho, họ liền rời đi. Bọn họ vừa đi, Thẩm Tiếu Vi hờn dỗi đầy một bụng liền kêu rên: “Cậu nhỏ, cháu chưa ăn no! Cậu xác định bọn họ không phải mới từ châu Phi chạy nạn về đây đó chứ?” Ba người khác cũng tích đầy một bụng, họ không thể làm ra những hành động bất nhã giống mấy người kia được.
Lâm Vô Ý hôn lên mặt cháu trai ngoại đang tức giận một cái: “Trong tủ lạnh có đồ ăn đó, đi hâm nóng rồi ăn.”
Thẩm Tiếu Vi ngẩn người, nhảy dựng lên: “Cháu đi xem!”
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu cũng đói đến nỗi da bụng dán vào da lưng, cũng đi thẳng vào bếp. Ở địa bàn của mình mà không được ăn no, nói ra không bị người ta cười rụng răng mới là lạ.
Lâm Vô Ý hiểu rất rõ những người bạn của mình ăn uống thế nào. Trước khi mấy người Joseph đến cậu đã chuẩn bị xong bữa tối dành riêng cho mấy người cháu. Quả nhiên, không ngoài sở liệu của cậu, các cháu cậu căn bản không phải đối thủ của mấy người Joseph. A, hy vọng mỹ thực trong tủ lạnh có thể làm tiêu tan sự bất mãn của mấy người cháu. Nghĩ đến quyết định đêm nay, Lâm Vô Ý tao nhã nhấp một ngụm trà. Đây là một nút thắt trong tim cậu, hiện tại, nút thắt này đã được cởi bỏ một góc, chờ sau khi cậu cởi bỏ toàn bộ nút thắt rồi, cậu tin tưởng mình sẽ ngày càng vui vẻ hơn.
“Ba, ba cứ yên tâm đi.”
Trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu của Thẩm Tiếu Vi: “Anh họ Vu Chu! Anh đừng có quá phận! Em cũng muốn ăn đùi gà!”
Á? Sao cả mấy người cháu của cậu cũng tranh đoạt nhau rồi?
“Cua của anh cho em.”
“Em không cần! Em muốn ăn đùi gà!”
“Mỗi người một nửa!”
“Vậy còn được.”
Trong bếp, hai cái đùi gà, bốn người chia nhau trong “hòa bình”. So sánh với đám “man di” vừa nãy, họ rất phong độ đấy!
Ăn no rồi, bốn người không còn nén giận nữa. Sau khi họ ra khỏi phòng bếp, Lâm Vô Ý nói: “Đêm nay để tôi ngủ cùng Vu Chu đi, cậu ấy lạ giường.”
“Cậu nhỏ, cháu cũng muốn ngủ cùng cậu, cháu phát hiện cháu cũng bắt đầu lạ giường.” Tối qua nghe thấy có người tỏ tình với cậu nhỏ, lại nghe được những lời cậu nhỏ nói, Thẩm Tiếu Vi không thể ngủ ngon được.
Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên điều gì đó, cậu nhìn cháu nội, lại nhìn sang cháu ngoại. Lâm Vu Hồng nhíu mi, vừa định lên tiếng phản đối, chợt anh nghe Lâm Vô Ý nói: “Vậy đêm nay cháu và Vu Chu đều ngủ cùng cậu nhỏ đi, cậu nhỏ cũng đã lâu chưa kể chuyện cho các cháu rồi.”
“Vô Ý, cậu đừng nuông chiều chúng nó.” Lâm Vu Hồng lạnh giọng, người này không phải muốn?
Cười với Vu Hồng, Lâm Vô Ý vươn tay với hai người cháu, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi lập tức tiến lên hai bước cầm lấy tay cậu, ngồi xuống cạnh cậu. Ngáp một cái, Lâm Vô Ý nói: “Ờm, có hơi mệt, tôi đi tắm.”
Cầm chặt tay hai người, Lâm Vô Ý đi đến cạnh Vu Hồng, xoay người hôn lên mặt anh một cái: “Tôi lên lầu trước, ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút nha.”
Lâm Vu Hồng giữ tay cậu lại, trong mắt là sự phản đối. Sờ cằm Vu Hồng, Lâm Vô Ý hít sâu: “Không việc gì đâu không việc gì đâu. Tôi lên lầu.” Lại hôn một cái, tiếp đó đi đến trước mặt Vu Chi cho đối phương một nụ hôn chúc ngủ ngon, cũng được đối phương hôn chúc ngủ ngon lại, Lâm Vô Ý vừa ngáp vừa rời đi.
Hai người kia đang có bí mật gì đấy? Lâm Vu Chu liếc ông anh mình một cái, trầm mặc rời đi. Thẩm Tiếu Vi cũng liếc anh họ Vu Hồng một cái, đuổi theo.
Ba người đi rồi, Lâm Vu Chi hỏi: “Tối qua em và Vô Ý, xảy ra chuyện gì?” Nếu như nói sáng nay là đoán, vậy vừa rồi chính là khẳng định.
Lâm Vu Hồng mím chặt môi, Lâm Vu Chi vẫn chờ câu trả lời. Sau một hồi lâu, anh trầm thấp nói: “Vô Ý nói vấn đề của cậu ấy cho em biết, mấy người cứ để cậu ấy tự nói đi.” Nói xong, Lâm Vu Hồng mang vẻ phiền lòng cầm hộp thuốc lá trên bàn trà, rời đi. Lâm Vu Chi nhìn đối phương đi mất, không thấy đâu nữa, cau mày.
Lấy nhật ký, tùy bút và bộ đồ ngủ đến phòng Vu Chu, Lâm Vô Ý nằm úp sấp trên giường, không muốn động đậy. Nói không mệt là giả, cánh tay mỏi nhừ rồi.
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi ngồi xuống hai bên cậu, đấm lưng cho cậu.
“Sau này để đầu bếp làm đi. Cậu cũng không phải đầu bếp của bọn họ.” Lâm Vu Chu trực tiếp biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
Lâm Vô Ý không để ý nói: “Mấy người Oliver khó có được lúc ăn đồ tôi làm, không sao đâu.” Cười tít mắt nhìn khuôn mặt lãnh khốc của cháu mình, cậu nói: “Vu Chu, chụp *** cho tôi đi, tôi muốn lưu lại tuổi thanh xuân.”
Bàn tay đang đấm lưng của Lâm Vu Chu đột nhiên dừng lại: “Sao đang tốt đẹp lại muốn lưu lại tuổi thanh xuân?”
“Tôi vẫn luôn muốn mà, nhưng ông nội cậu không đồng ý. Bây giờ cậu là nhiếp ảnh gia chuyên dụng của tôi, tôi không cần lo ảnh chụp sẽ bị truyền ra ngoài, chụp cho tôi đi.”
Nhớ lại vừa rồi người này để anh đuổi kịp, Lâm Vu Chu phát hiện trong mắt đối phương có vài phần khẩn trương không che giấu được. Anh gật đầu, bình tĩnh nói: “Được. Tôi đi lấy cameras, cậu muốn tắm trước hay chụp trước?”
“Tắm trước.”
Lâm Vu Chu kéo người lên: “Đi tắm đi. Tiếu Vi, cầm đèn giúp anh.”
Thẩm Tiếu Vi có tâm tư linh hoạt sao có thể không nhìn ra cậu nhỏ có chuyện, anh cố ý tỏ vẻ rất hứng thú hỏi: “Cậu nhỏ, cậu muốn lộ ra toàn bộ hay chỉ một nửa?”
“Ha ha, bí mật.”
Không lấy quần ngủ áo ngủ, Lâm Vô Ý cầm áo tắm dài vào phòng tắm. Cửa vừa đóng, Thẩm Tiếu Vi lập tức nhíu mi nói: “Cậu nhỏ có tâm sự.”
Lâm Vu Chu nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, nhớ lại lúc này giữa Vô Ý và anh mình có hành động không bình thường, sau khi bên trong truyền ra tiếng nước, anh trầm giọng nói: “Có lẽ, cậu ấy muốn nói cho chúng ta biết chỗ thiếu hụt của cậu ấy là gì.”
“A!” Trái tim Thẩm Tiếu Vi như ngừng đập vì khó khống chế.
Trong phòng tắm, Lâm Vô Ý đang tự cổ vũ mình. Vu Chu và Tiếu Vi, nhất định không cười nhạo cậu đâu, nhất định sẽ không đâu. Bọn họ, là người thân mà cậu có thể hoàn toàn tín nhiệm, là những người cháu mà cậu có thể hoàn toàn ỷ lại. Không cần tự ti, Vô Ý, không cần tự ti.
__Hết chương 69__