Một giọng nói tràn ngập kinh sợ vang lên phía sau Lâm Vô Ý, ngay sau đó, thân thể gần như sắp rơi khỏi lan can của cậu rơi vào ***g ngực của một người, được người kia ôm chặt lấy. Lâm Vô Ý hoàn hồn từ trong ảo mộng nào đó, thân thể cậu bị người kia xoay mạnh lại, hai cánh tay ghìm chặt trên lưng cậu khiến cậu thấy đau.
Thẩm Tiếu Vi thấy lạnh toát cả người, đầu chảy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch. Toàn bộ thân thể người này đều nhoài ra khỏi ban công, giống như ngay sau đó sẽ ngã xuống, anh sợ tới mức tim ngừng đập.
Lâm Vô Ý chậm rãi nâng hai tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương: “Tiếu Vi… Cháu gọi tên của cậu nhỏ, không tôn kính trưởng bối.”
Thân thể Thẩm Tiếu Vi hơi run run, anh càng ôm chặt người kia vào lòng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Vừa rồi, cậu đang làm gì?”
Lâm Vô Ý khẽ run người, rồi mới nói: “Đang tiến hành giao lưu tâm hồn với những ngôi sao.”
“Cậu làm cháu sợ muốn chết. Cháu tưởng…” Cậu muốn tự sát. Thẩm Tiếu Vi nuốt nửa câu sau lại.
Thân thể Thẩm Tiếu Vi căng cứng, Lâm Vô Ý biết mình làm đối phương sợ hãi. Cậu vỗ nhẹ sau lưng Thẩm Tiếu Vi, vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi. Hình như hôm nay tôi ngủ nhiều rồi, không thấy buồn ngủ.”
“Cậu làm cháu sợ muốn chết…”
Thẩm Tiếu Vi lùi ra sau, đưa người vào phòng, đóng cửa ban công lại.
“Thực xin lỗi.”
Xoay người, dựa vào cửa thủy tinh của ban công, Thẩm Tiếu Vi ôm Lâm Vô Ý không buông tay. Lâm Vô Ý im lặng tiếp nhận cái ôm của anh, tay phải sờ một bên mặt Thẩm Tiếu Vi, dán vào đó. Qua một hồi lâu, lâu đến mức có thể cảm giác được điều hòa trong phòng hơi lạnh, Thẩm Tiếu Vi mới buông Lâm Vô Ý ra, đưa người lên giường. Lâm Vô Ý ngoan ngoãn nằm xuống, Thẩm Tiếu Vi nhìn cậu, trong mắt là sự đèn nén nào đó, Lâm Vô Ý thấy mà không hiểu.
Nghiêng người qua, một tay ấn lên huyệt thái dương của Tiếu Vi, Lâm Vô Ý nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Thẩm Tiếu Vi kéo chăn của mình lên. Hai giây sau, Lâm Vô Ý cũng chui vào, Thẩm Tiếu Vi thu tay lại, ôm đối phương.
“Ngủ đi.”
Hai chân trần trụi để sát vào chân Tiếu Vi, Lâm Vô Ý dịch ra sau một chút, không quen lắm. Bất quá Thẩm Tiếu Vi đã bị cậu dọa cho sợ hãi cũng mặc kệ cậu có quen hay không, dịch người về phía trước, dính sát vào đối phương.
Lâm Vô Ý không dịch đi đâu nữa, điều chỉnh tư thế một chút, nhắm mắt lại.
“Cậu nhỏ.”
Đầu của Lâm Vô Ý được người kia ấn vào ***g ngực.
“Cậu còn có cháu, còn có bọn cháu.”
Lâm Vô Ý vươn tay ôm Thẩm Tiếu Vi, gật đầu. Cậu biết mà, biết mà.
“Thực xin lỗi, dọa cậu rồi.”
“Cậu nhỏ.” Trong bóng đêm, trên mặt Thẩm Tiếu Vi là sự cương quyết và chín chắn thuộc về đàn ông. “Cậu có thể ỷ lại bọn cháu, giống như ỷ lại ông ngoại.”
Lâm Vô Ý áp chế cảm động trong nội tâm, giả bộ bất mãn: “Tôi là trưởng bối.”
“Cậu là Lâm Vô Ý, là Lâm Vô Ý của Lâm gia.”
“…”
“Cậu nhỏ, đối với bọn cháu, cậu rất quan trọng, đối với Lâm gia, cũng rất quan trọng.”
Hai tay Lâm Vô Ý tăng thêm sức: “Tôi sẽ cố gắng làm mình càng quan trọng hơn đối với các cậu. Chuyện vừa rồi, thực sự xin lỗi, tôi cam đoan không có lần sau!”
Chỉ đơn giản là bản năng, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng hôn khẽ lên cằm Thẩm Tiếu Vi với ý muốn trấn an, vỗ vỗ anh: “Ngủ đi. Ngày mai cậu phải đi làm.” Thẩm Tiếu Vi bị cái hôn này làm cho đầu óc trong nháy mắt đã trống rỗng. Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, an tâm ngủ trong ngực cháu trai ngoại, bàn tay vỗ nhẹ.
Thẩm Tiếu Vi vẫn chư ngủ được, Lâm Vô Ý không còn vỗ nữa, hơi thở ổn định. Hầu kết chuyển động vài cái, Thẩm Tiếu Vi hít một hơi sâu rồi chậm rãi thở ra. Thật là, bất quá chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon, có gì phải bối rối chứ. Người này ở nước ngoài nhiều năm, có thói quen như vậy là rất bình thường mà, không phải sao. Thẩm Tiếu Vi nhắm mắt lại, lần đầu tiên phát hiện rõ ràng, người trong ***g ngực, thật gầy.
…
Lâm Vô Ý bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Di động trong ngắn kéo ở tủ đầu giường không ngừng phát ra âm thanh ồn ào, quấy rầy giấc ngủ ngon của cậu. Sờ soạng bên cạnh, trống không. Lâm Vô Ý vùng vẫy mãi mới sờ thấy cái tủ, kéo ngăn kéo ra, lấy được điện thoại. Không nhìn màn hình, cậu nhận điện thoại trong tình trạng nửa sống nửa chết.
“He-llo?”
“Là Vô Ý thiếu gia phải không? Xin lỗi đã làm phiền, cậu vẫn đang ngủ sao?”
Uhm? Lâm Vô Ý nhìn vào di động, là một dãy số xa lạ. Cậu tỉnh táo hơn một chút.
“Xin hỏi ngài là…?”
“Tôi là Dung Trung.”
“Dung luật sư?”
Con sâu ngủ trong người Lâm Vô Ý hoàn toàn chạy mất, cậu vội vàng ngồi dậy. Sao Dung luật sư lại tìm đến cậu? Không phải đã tuyên bố di chúc xong rồi sao? Trong cách lý giải của Lâm Vô Ý, sau khi ba qua đời, Dung luật sư sẽ không còn quan hệ gì với cậu.
“Tôi có một việc muốn gặp mặt nói chuyện với cậu. Nếu cậu tiện hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không? Việc này liên quan đến việc tư của cậu, cho nên mong cậu chỉ đến một mình.”
Việc tư của cậu? Lâm Vô Ý không hiểu gì cả. Ba tuyệt đối sẽ không thêm cái gì vào di chúc, cậu hiểu ba mà. Thêm cái gì đó vào di chúc cũng đồng nghĩa với việc mang đến phiền toái và phân tranh, ba sẽ không làm vậy.
Do dự vài giây đồng hồ, Lâm Vô Ý nói: “Hôm nay tôi có thời gian. Ngài thấy lúc nào thì tiện?”
“Lúc nào tôi cũng tiện. Vậy một giờ chiều nay chúng ta gặp mặt ở Tân Giới đi. Tôi sẽ đưa địa điểm gặp mặt cho cậu.”
“Được.”
“Vậy chiều gặp.”
“Chiều gặp.”
Ngồi trên giường, Lâm Vô Ý nhíu chặt mi lại, cậu hy vọng không phải chuyện về di chúc. Cậu vô cùng vừa lòng về di chúc của ba, không muốn có gì phức tạp thêm. Nhìn thời gian, 11 giờ 20, Lâm Vô Ý nhanh chóng xuống giường vọt vào phòng tắm.
Trong phòng khách, Lâm Chiếu Trinh đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, sắc mặt không vui: “Lúc nào Lâm gia trở thành tiêu điểm bát quái vậy? Mấy đứa Vô Ý chỉ là đi ra ngoài giải sầu, vậy mà đám truyền thông cũng viết bài.”
Hôm nay cho dù là tạp chí bát quái hay mấy tờ báo lớn đều đăng ảnh mấy người Lâm Vô Ý trên du thuyền. Mấy tiêu đề lớn gần như đều là ____ “Những thành viên đời thứ ba của Lâm gia đi cùng Lâm Vô Ý vừa quay về cảng không lâu để giải sầu.” Nội dung bát quái đều là chuyện Lâm Vô Ý khóc ngất trong lễ tang của ba, phải vào viện cấp cứu, và lần này trở về tâm tình trở nên tốt hơn nhiều. Nói là Lâm Vô Ý đã được người nhà thừa nhận, ở chung với mấy tiểu bối rất hòa hợp, vân vân…
Tuy rằng nội dung trên báo đều nói về mặt tốt, nhưng Lâm Chiếu Trinh rất mất hứng, bà không thích truyền thông chú ý quá nhiều đến em trai và Lâm gia. Người nghe điện thoại là Lâm Chiếu Đông, tất nhiên ông cũng đã đọc báo.
“Anh cả, đừng để truyền thông chú ý đến Vô Ý, cậu ấy không chịu nổi đâu. Nếu ba còn sống, nhất định rất mất hứng.”
“Anh đã gọi điện cho mấy người bạn, để bọn họ nhắc nhở đám truyền thông. Hôm qua Vô Ý ở chỗ em có tốt không?”
“Ở bên ngoài thì vẫn tốt, nói đùa giỡn với mấy đứa Tiếu Vi. Nhưng sáng nay, trước lúc Tiếu Vi đi làm đã nói em phải chú ý nhiều đến cậu ấy, đừng để cậu ấy một mình trong phòng. Chắc tâm trạng bên trong vẫn chưa ổn.”
“Vậy em để ý nhiều vào. Anh và anh hai em nói với cậu ấy không tiện, em là chị, dễ mở miệng hơn.”
“Em biết.”
Lúc Lâm Chiếu Trinh đang phàn nàn với anh cả về đám truyền thông, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đã bắt đầu hành động thông qua các mối quan hệ và người của mình. Họ đều không thích truyền thông chú ý đến Lâm Vô Ý. Khi Lâm lão gia tử còn tại thế, Lâm Vô Ý chỉ có một lần bị truyền thông nhìn chằm chằm, những lúc khác đều tách biệt hẳn với truyền thông, tự do tự tai. Lâm lão gia tử vừa qua đời, truyền thông lại bắt đầu quấy rầy Lâm Vô Ý, bốn người kiêu ngạo kia sao có thể cho phép như vậy.
Lâm Vô Ý không xem mấy tạp chí bát quái và báo chí nên không biết việc này. Xuống lầu ăn chút gì đó, nói chuyện với chị gái một giờ rồi cậu ra ngoài. Lâm Vô Ý không biết lái xe, Lâm Chiếu Trinh để tài xế của nhà đưa cậu ra ngoài. Vốn dĩ Lâm Chiếu Trinh muốn đi cùng em trai, Lâm Vô Ý nói muốn đến chỗ Vu Hồng, Lâm Chiếu Trinh liền an tâm để cậu đi.
Bảo tài xế đưa mình đến Tân Giới, Lâm Vô Ý nói cậu muốn đi dạo một chút, để tài xế trở về. Khi tài xế đã rời đi, cậu nhìn địa chỉ ở trong di động, đi vào một khu nhà cao tầng phía trước.
…
Khu nhà không phải mới lắm, Lâm Vô Ý đứng trước một cánh cửa bình thường, ấn chuông cửa mà có hơi khẩn trương. Rất nhanh cửa đã mở, nhìn thấy người mở cửa, Lâm Vô Ý thở nhẹ ra một hơi, cười chào hỏi: “Dung luật sư.” Quả nhiên là Dung luật sư, không phải bọn bắt cóc nào cả.
“Vô Ý thiếu gia.” Dung Trung lập tức mở cửa, Lâm Vô Ý đi vào, cách trang trí trong căn phòng rất thoải mái, khác hẳn với những căn nhà bình thường. Thay giày rồi đi vào phòng khách, trong phòng khách còn có một người khác, Lâm Vô Ý sửng sốt, sau đó chủ động vươn tay: “Chào anh.”
Đối phương khá kinh ngạc khi thấy Lâm Vô Ý chủ động, cười cười, vươn tay: “Chào cậu. Tôi là Ôn Mộc Vân.” Nói xong, anh lấy một tấm danh thiếp từ trong túi. Lâm Vô Ý đưa hai tay nhận danh thiếp, nhìn thấy thân phận đối phương, cậu sửng sốt, giám đốc bộ phận hoạt động của “Nghĩa Chính”? Lâm Vô Ý không quen thuộc giới làm ăn ở Hongkong, nhưng cậu có biết “Nghĩa Chính”. Khi ba và Ân lão tiên sinh đều còn sống, cậu đã cùng ăn cơm với Ân lão tiên sinh, có biết “Nghĩa Chính” làm việc gì. Mà hai ngày nay xảy ra chuyện liên quan đến công ty “Diều”, cậu cũng hiểu biết hơn về “Nghĩa Chính”.
Giám đốc bộ phận hoạt động của “Nghĩa Chính”? Sao lại trùng hợp như vậy? Lâm Vô Ý có một cảm giác khác thường về mục đích Dung luật sư tìm cậu. Ngẩng đầu, Lâm Vô Ý thấy hơi thất lễ: “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp.”
Ôn Mộc Vân cười nhẹ: “Không sao, tôi biết Lâm tiên sinh là ai.”
Có những câu vui đùa này, Lâm Vô Ý cũng thả lỏng hơn, ngồi xuống ghế. Trên bàn là một bộ dụng cụ uống trà, hiển nhiên Dung Trung là chủ nhân, rót một chén trà cho cậu và Ôn Mộc Vân.
Dung Trung giải thích: “Đây là nhà ba mẹ tôi, họ đi Australia nghỉ mát, gần đây tôi đều ở chỗ này.”
Lâm Vô Ý cười nói: “Thảo nào. Khi tới tôi còn nghĩ có phải Dung luật sư muốn bán tôi không, nên mới chọn chỗ này. Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Dung luật sư bị đùa nên bật cười, trong mắt Ôn Mộc Vân hiện lên chút ánh sáng, một vẻ hiếu kỳ sâu sắc.
Uống hai chén trà, Dung luật sư nói: “Vô Ý thiếu gia, vốn là tôi muốn bàn chuyện này với cậu ở bên ngoài, nhưng hiện tại truyền thông rất chú ý đến cậu. Vì không muốn mang phiền toái đến cho cậu, cho nên tôi chọn chỗ này.”
“Truyền thông chú ý đến tôi?” Lâm Vô Ý không cười nữa, theo bản năng hỏi: “Tôi cũng không phải minh tinh, tại sao truyền thông lại chú ý đến tôi?” Chẳng lẽ họ biết thân phận của cậu? Không phải chứ?
Dung Trung bất đắc dĩ nói: “Cậu không phải minh tinh, nhưng cậu là người của Lâm gia, lại nhiều năm ở nước ngoài như vậy. Bây giờ về Hongkong, tất nhiên sẽ khiến truyền thông chú ý. Ở Hongkong, truyền thông chú ý đến không chỉ có minh tinh, nhà giàu cũng vậy.”
Lâm Vô Ý nhíu mi: “Vậy sau này không phải tôi sẽ không còn tự do sao? Vậy thì không ổn.”
Dung Trung nói: “Cậu vừa trở về, đương nhiên truyền thông sẽ chú ý quá mức đến cậu, tôi nghĩ qua một thời gian là ổn. Hơn nữa mấy người Lâm Chiếu Đông tiên sinh chắc là sẽ có hành động với truyền thông. Mấy vị Lâm tiên sinh cũng đều không thích truyền thông chú ý đến cậu và Lâm gia.”
Mấy người anh cả, anh hai sẽ ra mặt? Lâm Vô Ý lại nhanh chóng nghĩ đến mấy người Vu Chi và Vu Hồng. Nghĩ như vậy, Lâm Vô Ý yên tâm hơn nhiều, gật đầu: “Uhm, cũng đúng. Cứ tùy theo họ là được rồi, còn nếu không chịu nổi tôi sẽ xuất ngoại trốn tránh một chút.” Cậu không quản được chuyện của đám truyền thông, cũng không muốn dính dáng đến, Lâm Vô Ý mặc kệ luôn, hỏi tiếp: “Hôm nay Dung luật sư tìm tôi có việc gì vậy?”
Dung Trung nhìn sang Ôn Mộc Vân một cái, nói: “Lâm lão tiên sinh để lại cho Lâm Vu Chu thiếu gia 40% cổ phần của một công ty truyền thông, chuyện này cậu biết không?”
Vẻ mặt Lâm Vô Ý trỏ nên nghiêm túc, gật đầu: “Tôi biết. Vu Chu có nói với tôi. Bất quá hình như phó đổng của công ty muốn có được cổ phần khống chế công ty đó, 15% cổ phần nằm trong tay một vị cổ đông thần bí, Vu Chu và phó đổng kia đều đang tìm người đó.” Nói xong, Lâm Vô Ý trừng lớn hai mắt, trái tim như nhảy dựng lên.
“Vị cổ đông kia…”
Dung Trung mỉm cười: “Vị cổ đông kia, chính là cậu, Vô Ý thiếu gia.”
“Tôi?” Lâm Vô Ý lờ mờ, sao lại là cậu? “Sao tôi không biết?”
Ôn Mộc Vân vẫn luôn duy trì trạng thái quan sát trầm mặc lúc này lên tiếng: “Lâm lão tiên sinh dùng danh nghĩa của cậu để đầu tư 15% cổ phần vàoDiều. Trong hiệp nghị đầu tư giữa Lâm lão tiên sinh vàNghĩa Chính,Nghĩa Chínhkhông được tiết lộ thân phận của cậu, cho nên ngoại trừ tôi, Dung luật sư và Ân lão tiên sinh quá cố, không có ai biết vị cổ đông kia là cậu.”
Lâm Vô Ý á khẩu không trả lời được, sao lại là cậu?
Dung luật sư nói tiếp: “Trước kia, những lúc Vô Ý thiếu gia trở về Hongkong, Lâm lão tiên sinh đều để cậu ký một ít văn kiện, trong đó có một văn kiện đầu tư dưới danh nghĩa của cậu. Cậu không muốn gia sản khổng lồ của Lâm gia, nhưng Lâm lão tiên sinh lại lo lắng cuộc sống sau này của cậu xảy ra vấn đề, cho nên từ lâu đã bắt đầu sắp xếp chuyện này. Số gia sản và chuyện đầu tư của cậu không thể so sánh được với sản nghiệp của Lâm gia, nhưng để cậu sau này có một cuộc sống cơm áo không lo là tuyệt đối không có vấn đề. Lâm lão tiên sinh có ơn tri ngộ với tôi và Mộc Vân, cho nên Lâm lão tiên sinh giao việc này cho chúng tôi xử lý.”
Khóe mắt Lâm Vô Ý đỏ lên. Cậu đứng nhanh dậy: “Toilet ở đâu?”
Dung luật sư chỉ tay, trước khi không khống chế được cảm xúc, Lâm Vô Ý vọt nhanh vào toilet, khóa lại. Dung Trung thở dài một tiếng, nói nhỏ với Ôn Mộc Vân: “Nếu không phải chuyện cổ phần củaDiều, tôi cũng không định nói cho cậu ấy biết, ít nhất không phải là hiện tại.”
Ôn Mộc Vân nhìn theo hướng đi vào toilet, hơi nhíu mi: “Lão gia tử biết được cậu ấy ở chung với người nhà không tồi, chắc là sẽ yên tâm. Bất quá nếu để chuyên này cho người của Lâm gia biết, liệu họ có bất mãn với Vô Ý thiếu gia không? Rõ ràng lão gia tử vô cùng thiên vị Vô Ý thiếu gia.”
Dung Trung thản nhiên nói: “Có gì phải bất mãn? Di chúc viết rất rõ ràng, lão gia tử phân chia gần như toàn bộ tài sản “trên danh nghĩa của mình” cho họ. Trên tay Vô Ý thiếu gia đều là tài sản với danh nghĩa của Vô Ý thiếu gia, chỉ là lão gia tử tìm người kinh doanh giúp cậu ấy mà thôi. Nếu ngay cả chuyện này họ cũng bất mãn, tôi sẽ dùng đến bản di chúc thứ hai của lão gia tử.”
Ôn Mộc Vân nói ra một câu không rõ ràng: “Có một người cha yêu thương mình như vậy, cho dù không có gì cả, cũng có thể là một chuyện hạnh phúc.”
Dung Trung nói với giọng cảm hoài: “’Vô Ý thiếu gia rất hiếu thuận với Lâm lão tiên sinh, nếu cậu nhìn thấy sẽ biết tại sao Lâm lão tiên sinh lại yêu thương cậu ấy như vậy.”
“Đáng tiếc tôi không nhìn thấy.”
Dung Trung lắc đầu: “Cậu sẽ biết thôi.”