• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy hôm không gặp, sắc mặt Phúc ma ma vàng vọt hẳn đi, quầng mắt thâm đen. Trước mặt phúc tấn mặc dù bà ta không dám nói theo hướng quá nghiêm trọng, song điệu bộ bất an đã nói lên tất cả. Vốn hành vi bất thường của Lý cách cách đã làm phúc tấn sinh nghi trong bụng. Nay thêm ảnh hưởng từ Phúc ma ma, cũng khó tránh việc càng nhìn càng thấy Lý Vi như đang mưu đồ ý xấu gì.

Nếu Lý thị như thế thật, vậy thì thực là phải nói hai mắt nàng mọc ra chỉ được cái nước trang trí rồi. Để một người con gái mới mười mấy tuổi xoay như chong chóng, tưởng người ta chỉ là hạng nhát gan, an phận, ai ngờ lại là một kẻ giấu giếm dã tâm?

Chẳng đợi phúc tấn và Phúc ma ma tìm ra biện pháp ứng phó với Lý cách cách nhe nanh múa vuốt, Bồ Đào ở chung một buồng với Thạch Lựu bỗng dưng âm thầm nói với họ rằng Thạch Lựu bị Lý cách cách mua chuộc mất rồi.

Phút chốc, cả phúc tấn lẫn Phúc ma ma đều chưa tiêu hóa kịp. Bồ Đào sợ quá sắp khóc đến nơi, nàng ta và Thạch Lựu lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân thiết như chị em, vậy mà Thạch Lựu lại phản bội phúc tấn? Thêm chuyện này chẳng phải nàng ta phát hiện ra, mà là nghe thấy người ta xầm xì bàn tán.

Ban đầu không ai nhắc tên Thạch Lựu, chỉ bảo có người ở chính viện mật báo cho Lý cách cách.

Nói tới đây, phúc tấn bỗng hiểu ra tại vì sao Lý cách cách tự dưng cho Võ thị lên chung thuyền. Ắt hẳn nàng ta đã biết chuyện nàng và Phúc ma ma bàn nhau ẵm Nhị cách cách sang chính viện. Như thế, mọi sự đã thông cả.

Chuyện báo tin là thật. Nhưng có thật là Thạch Lựu làm hay không?

Phúc tấn và Phúc ma ma cũng không tin, Bồ Đào quỳ thưa: gần đây nàng ta để ý Thạch Lựu thường hay lén xem thứ đồ gì sau lưng mình, bèn thừa lúc Thạch Lựu không có trong buồng, mới lật đệm chăn của Thạch Lựu lên xem, thấy có một cặp khuyên tai mã não. Hạt mã não màu muối tiêu to cỡ đầu ngón tay, chất lượng tuy không cao, song độ tinh tế và chất hạt lại là hàng hiếm gặp. Hạt mã não càng to càng hiếm có, kể gì một hạt được mài nhẵn bóng và tròn trịa đến thế này? Chân khuyên được làm bằng đồng thau mới đánh trộn cùng vàng, xét độ bóng thì chắc là vừa làm năm nay, vẫn chưa có ai đeo.

Ngay từ khi bé bọn a hoàn nàng ta đã ở chung với nhau, người này luôn biết chính xác người kia có những đồ gì. Huống chi ngày nào cũng cùng hầu phúc tấn, chủ tử ban thưởng, hầu như ai cũng được phần giống nhau.

Bồ Đào chưa từng thấy loại mã não ấy. Mà người bên cạnh Lý cách cách gần như đều có cho mình một, hai loại mã não. Chính Lý cách cách cũng thích nhất là mã não, quanh năm thường đeo những chuỗi mã não trắng trên tay. Nghe nói vì biết Lý cách cách thích thứ ấy, Tứ a ca đã cố ý tìm một khối hạt hoàn chỉnh và đẹp chất, đánh hết thành những hạt nhỏ cho nàng đeo chơi.

Biết Thạch Lựu là người tuồn tin cho Lý cách cách, khi đó Bồ Đào sợ choáng cả người, đầu óc dại ra. Gặp phúc tấn và Phúc ma ma, bèn kể tất một hơi, kể xong ngồi phịch dưới đất.

Phúc ma ma cũng nhũn cả chân, chống bàn gượng không sụp ngồi xuống, bà ta ngơ ngác nhìn phúc tấn, người nhà bội phản làm tinh thần bà ta sắp sửa tan tác cả rồi.

Mà phúc tấn vẫn rất trấn định, nàng không tin Thạch Lựu lại phản bội mình.

"Gọi Thạch Lựu vào đây." Phúc tấn nói. Đích thân nàng sẽ hỏi. Có lẽ khuyên tai kia là đồ Lý cách cách thưởng, cũng có lẽ do Lý cách cách cố tình thưởng cho Thạch Lựu chỉ để có giờ phút này. Nàng không thể vì một kẻ ngoài, cùng đôi ba lời đồn, mà tự cắt đứt cánh tay.

Thấy phúc tấn vững dạ như thế, Phúc ma ma lẫn Bồ Đào đều bình tĩnh lại, lòng được tiếp thêm sức mạnh. Bồ Đào gạt lệ, chỉnh trang vẻ người, làm như không có chuyện gì, ra ngoài gọi Thạch Lựu vào. Khi nàng ta đi ra, phúc tấn vươn tay đỡ Phúc ma ma ngồi xuống, mỉm cười bảo: "Ma ma hấp tấp quá, ta và đám Thạch Lựu bên nhau từ bé tới nay, tính cách của họ, ta tin tưởng tuyệt đối. Nay chỉ e ở đây có kẻ giở trò, chúng ta không thể rối loạn trước được. Ấy sẽ khiến người thân đau, kẻ thù sung sướng."

Phúc ma ma thở hắt một hơi: "Lúc nãy Bồ Đào nói thế, nô tỳ sợ quá. Giờ ngẫm lại, Thạch Lựu sẽ không đâm sau lưng phúc tấn chỉ vì một cặp khuyên tai. Khéo do mấy bữa nay cô ta sang chỗ Lý cách cách rồi được thưởng thôi." Sau đó sắc mặt lại biến đổi, "Lý cách cách làm vậy, vì muốn hủy hoại cái tiếng của Thạch Lựu ư?"

E rằng đây mới là điểm mấu chốt. Một khi lời đồn Thạch Lựu ăn cánh với bên Lý cách cách lan đi rầm rộ hơn, thì phúc tấn buộc phải đưa ra lựa chọn. Nàng không thể nhắm mắt làm ngơ được, người khác sẽ nghĩ đến cả a hoàn của mình mà nàng cũng không chấn chỉnh nổi. Mọi người sẽ chỉ nghĩ sự việc theo hướng tiêu cực, chứ không nghĩ rằng Thạch Lựu vô tội.

Quyền uy mà nàng vừa thành lập nên sẽ đổ sập hoàn toàn.

Song xử trí Lý cách cách rõ là một việc phi thực tế, vậy chỉ còn cách cô lập Thạch Lựu. Nhưng đứng trong đám hạ nhân, Thạch Lựu cũng cần có thể diện, sự cô lập hay trừng phạt của nàng cũng sẽ khiến Thạch Lựu không thể vững chân trước đám Bồ Đào, Hồ Lô được, và cũng sẽ đánh mất uy tín của đại a hoàn. Huống hồ Thạch Lựu vô tội, nàng ta cũng biết oan ức, bất bình. Để nàng ta gánh tiếng xấu trên lưng suốt đời ư? Hay là cứ giương mắt nhìn nàng ta căm hờn kẻ khác?

Trong căn buồng nhỏ, Thạch Lựu đương ngồi bần thần bên mép giường lò. Tay nàng ta nắm chặt cặp khuyên tai mã não, chân khuyên nhọn hoắt đâm vào lòng bàn tay đau nhói.

Những người từ nhỏ đã học làm a hoàn hầu người, đến lúc gấp chăn dọn đồ, đều có thói quen riêng mình. Mỗi khi gấp chăn trải đệm, nàng ta sẽ đặt một cuốn sổ con trên đường gấp, làm thế đệm chăn trông sẽ phẳng phiu hơn.

Hôm nay về buồng, trong tiềm thức nàng ta bỗng thấy chỗ đệm chăn ấy cứ bất thường kiểu gì. Thò tay sờ thử thì biết ngay là có ai đụng vào rồi. Nhưng bạc và trang sức giấu ở dưới không thiếu đi thứ nào, vẫn nằm nguyên chỗ cũ.

Nhưng có một số chuyện, trực giác nàng ta mách bảo người ta đã phát hiện rồi.

Thạch Lựu lôi cặp khuyên tai kia ra, hạt mã não này đẹp thực, tuy nàng ta không dám đeo, nhưng đêm xuống khi mọi người đã ngủ cả, lại không kìm được cầm ra ngắm.

Chỉ là một phần thưởng thôi mà, Tống cách cách từng thưởng cho nàng ta chiếc vòng tay, Võ cách cách thì thưởng trâm cài, nàng ta cũng đều nhận rồi để đấy không dùng. Vốn dĩ có việc gì đâu. Song lần này, nàng ta lại thấy sự tình chẳng còn đơn giản tới vậy.

Ngồi trong gian phòng dần chìm vào bóng tối, bất thình lình cửa kêu lên kẽo kẹt, Bồ Đào khẽ khàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Thạch Lựu, cả hai đều sững ra. Thạch Lựu biết rồi, biết người lục chăn chính là Bồ Đào. Chăn đệm của hai người xếp cạnh nhau, có lẽ lúc tối đã bị Bồ Đào bắt gặp.

Bồ Đào tránh né ánh mắt Thạch Lựu, nói: "Thạch Lựu, phúc tấn gọi cô sang kia."

Cái nhìn của Thạch Lựu khiến Bồ Đào đâm hoảng, nàng ta không nhịn được lùi nửa bước về sau. Mãi khi Thạch Lựu ra ngoài, cũng chẳng dám đi theo.

Vài hôm sau, nghe nói người nhà của a hoàn Thạch Lựu bên chính viện phúc tấn đến chuộc nàng ta, phúc tấn đồng ý thả nàng ta đi, xóa số bạc bán mình của nàng ta, còn thưởng thêm cho hai xấp gấm đỏ làm đồ cưới.

Các a hoàn ở hậu viện từng qua lại với Thạch Lựu đều đến chúc mừng nàng ta. Thạch Lựu mặt mày tươi hồng, mừng vui khấp khởi, gặp ai cũng nói "Không ngờ người nhà vẫn còn", "Cứ tưởng chết cả ở Đông Bắc rồi", "Anh trai cưới vợ rồi, cha mẹ hẵng còn đây", "Bảo tìm tôi mười năm ròng rồi".

Thạch Lựu một mặt cười cười, mặt khác lại nghĩ tới lời phúc tấn nói với mình hôm ấy.

Hôm ấy, vừa vào nàng ta đã quỳ xuống, đặt khuyên tay mã não trong tay dâng cho phúc tấn xem, thật thà rằng đây là phần thưởng của Lý cách cách, không dám đeo lên người.

Nào ngờ phúc tấn vốn chưa từng hoài nghi nàng ta, ngược lại chỉ nói với nàng ta những lời tự trong lòng. Trên đời sợ nhất là tiếng đồn nhảm giết chết người, phúc tấn không muốn để nàng ta gánh mối hàm oan. Nàng ta vừa định nói mình không sợ, chỉ cần được chủ tử tin là đủ.

Phúc tấn lại nói: "Ta dĩ nhiên tin ngươi. Nhưng từ khi ngươi mang tiếng oan, trong viện này còn ai coi ngươi ra gì nữa? Chẳng lẽ gặp người nào, là lại phải đi biện minh với người ấy rằng mình trong sạch ư?"

Ấy hiển nhiên là không được. Thạch Lựu nghĩ tới đây, lòng cũng rối bời. Chủ tử tin mình vẫn chưa đủ hay sao?

Phúc tấn nói: "Sự đến nước này, chi bằng thả ngươi ra ngoài thay ta coi việc khác, còn hơn giữ ngươi ở lại làm lỡ dở cả đời. Nay đã dựng phủ, ta không biết phải bắt đầu từ đâu. Nội vụ phủ có chia cho phủ ta điền trang, nhưng chỉ dựa vào mỗi thứ ấy thôi thì không nuôi được miệng ăn cả nhà này. Ta còn muốn làm thêm vài vụ buôn bán, nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được. Ngươi ra ngoài trước, nhân cơ hội làm thân với người nhà. Đợi bên ta dàn xếp ổn thỏa, sẽ gọi ngươi vào lại."

Phúc tấn sắp đặt chu toàn như thế, nàng ta không thể tỏ ra không biết điều. Thêm là, nàng ta không chỉ không cách nào nhìn mặt người ngoài, mà cũng không còn biết đối mặt với Bồ Đào đã bán đứng mình kiểu gì nữa. Từ khi chuyện xảy ra, Bồ Đào đã đổi luôn buồng với người khác.

Tình nghĩa chị em từ bé cứ thế chôn vùi.

Trong tiểu viện, tận khi Thạch Lựu được đón ra thực, Triệu Toàn Bảo mới yên bụng. Ha ha, đây là lần đầu tiên từ lúc ra cung mà hắn phải hao hết tâm sức thế này. Lần cuối cùng là lần vắt óc nghĩ cách làm sao để được lộ diện trước mặt cách cách.

Phúc tấn có đội ngũ nòng cốt riêng của mình, không thích dùng người của Nội vụ phủ. Nhưng người do Nội vụ phủ đưa tới sao chịu cảnh mãi mãi không được phúc tấn trọng dụng cơ chứ. Nếu phúc tấn thích người bên cạnh mình như thế, vậy cứ xóa sổ đi chẳng được rồi hay sao?

Triệu Toàn Bảo chỉ việc đổ thêm dầu vào lửa, vì kẻ mang lòng này nhiều vô số kể. Nạn nhân mở đường bị trúng chiêu là Thạch Lựu, về sau sẽ càng ngày càng nhiều hơn. Loại bỏ Thạch Lựu rồi, người lên thay sẽ chỉ có một; nếu diệt hết toàn bộ người của phúc tấn đi, vậy mọi người chẳng đều được vươn lên cả hay sao?

Phúc tấn cũng coi như người trọng tình nghĩa, chẳng thể nào nhìn người mình bị hại mà không vươn tay ra kéo. Đến khi người trong chính viện tự sát tự diệt, đoán chừng sẽ chẳng còn hơi đâu gây rắc rối cho cách cách nữa.

Hôm đó, cách cách vừa mới chuyển tiểu cách cách vào phòng mình, đã có người truyền tin phúc tấn muốn ôm tiểu cách cách sang phòng chính. Ngọc Bình và Triệu Toàn Bảo nhìn vẻ mặt cách cách lúc ấy phải gọi là mới thấy lần đầu. Qua hôm sau, cách cách bèn nhờ người đi gọi Võ cách cách.

Triệu Toàn Bảo thầm nghĩ: cách cách gặp nạn rồi, hắn không xử cho cách cách thì còn trông đợi vào ai nữa?

Sau khi Thạch Lựu rời khỏi, hắn lại nhớ ra, tự hỏi kẻ truyền tin đó là ai trong chính viện? Rõ ràng là hướng về cách cách, rồi lại ngấm ngầm toan tính, không biết là thực lòng hay giả ý? Nên nói là biết thời biết thế hay tạo sóng làm gió đây?

Trong chính viện, Trương Bảo và đại ma ma ngồi uống rượu với nhau, trước mặt là thức ăn do thiện phòng cố ý biếu tặng. Hai người họ một người là đại ma ma trong cung, một người là thái giám của Tứ a ca, không biết bao nhiêu người muốn nịnh nọt móc nối.

Trương Bảo rót đầy một chén cho đại ma ma, đại ma ma hớp một ngụm, gắp miếng măng khô, nói: "Cái thằng này độc đấy. Chiêu này làm rộn cả lên." Nói xong hếch hếch cằm, trỏ về phía phòng phúc tấn: "Hãy nhìn những trò anh bày ra mà hành chủ tử của chúng ta đi kìa."

Trương Bảo cười khà khà, lắc đầu nói: "Đại ma ma nói vậy oan cho tôi quá. Tôi chỉ nghe lỏm một tí, rồi truyền tin đi thôi." Hắn đánh mắt sang hướng tiểu viện của Lý cách cách, "Tôi có bán tin cho vị chủ tử kia đâu, ấy chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi. Gắng đến khi a ca về, chúng ta sẽ thành công rút lui. Ai còn quan tâm kẻ nào làm nữa? Dù sao chúng ta chỉ nhận một chủ tử thôi, ấy là a ca đấy."

Trương Bảo ở chính viện như cá gặp nước. Hắn xuất thân từ Nội vụ phủ, lại là tâm phúc của Tứ a ca. Trước lúc đi Tứ a ca phái hắn tới chính viện, người ở đây chẳng như hóa Thiên Lôi, hắn sai đâu là đánh đấy? Thái giám chỗ phúc tấn đều là những hạng ăn không ngồi chờ, chẳng có đường ra. Thường bảo con người ai cũng hướng đến nơi cao, phúc tấn không cần họ, thì còn Tứ a ca, được dốc sức phục vụ cho Tứ a ca là phúc phần phải tu luyện mấy đời mới có đấy.

Ngày ấy, khi Phúc ma ma và phúc tấn nói chuyện trong phòng, Trương Bảo ngồi chồm chỗm ngay dưới cửa sổ, nghe xong liền viện cớ về thư phòng, đứng dưới cửa sổ buồng Triệu Toàn Bảo thầm thì một câu "Phúc tấn muốn ôm Nhị cách cách đi".

Hắn nhắc nhở xong, ngay hôm sau đã thấy Lý cách cách và Võ cách cách kết thành một bè. Hắn còn lấy làm mừng lòng, chủ tử này trông thế chứ đâu có ngốc. Nhìn đi, thông minh phết đấy chứ. Nếu chỉ biết khóc lóc thôi, lại còn muốn hắn nghĩ cách nữa, thì mới thực là gay go.

Ai ngờ sau đó vụ việc đã thành ra thế này.

Uống rượu xong, Trương Bảo nhẩn nha quay về tiền viện. Đạp bước trên bóng trăng, trông thấy thấp thoáng dáng hình tiểu viện của Lý cách cách ở đằng trước, bụng nghĩ: Rút cục là cao nhân nào, mà cao tay đến thế?

(còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK