Khoảng cách đến mục tiêu còn một đoạn ngắn, bỗng Hàn Lệ thấy cái gì đó không đúng.
Tại sao bọn lưu manh kia lại nhắm vào Lộ Tinh Minh.
Hàn Vân Tri như một lá chắn thịt che đằng trước là sao? Trên mặt còn viết sáu chữ — Có bản lĩnh thì tới đây!
Hàn Lệ cảm giác rợn mình, tập trung nhìn vào nhưng đúng thật là ánh mắt của mấy người đó đều nhìn về Lộ Tinh Minh.
Chẳng lẽ bọn đó muốn làm bậy với Lộ Tinh Minh?
Này mẹ nó đúng là trở nên thú vị.
Hàn Lệ hừ cười, đột nhiên không hoảng hốt nữa, thay vì xông lên đánh nhau thì cậu muốn xem việc tiếp theo như thế nào.
“Lệ thiếu, chúng ta không lên hả?” Phương Minh hoang mang.
“Đợi chút.” Hàn Lệ ngồi xổm xuống một góc, “Âm thầm quan sát cái đã.”
“…?”
Phương Minh không rõ ý Hàn Lệ là gì nhưng không hỏi nhiều, bảo mấy đứa em đằng sau ngồi xổm theo, mấy tầm mắt âm thầm quan sát.
Bọn họ ngồi không xa, mấy người đàn ông say rượu còn nói to giọng nên cái gì cũng nghe thấy rõ.
Hàn Lệ vãnh tai, yên lặng nhìn tình huống phía trước.
“Em trai ngoan nhé, tụi anh chỉ muốn chơi cùng em thôi, nhưng nếu em mà không chừa mặt mũi cho tụi anh thì mấy anh không khách khí đâu nhá.”
Người đàn ông say rượu ỷ đông hiếp yếu, trắng trợn mà táo bạo uy hiếp.
Lộ Tinh Minh im lặng đứng phía sau Vân Tri.
Anh vốn sinh đẹp trai xuất sắc, mặt vô cảm càng thêm vẻ đẹp lạnh lùng. Mấy người nọ si mê, cuối cùng kìm nén không được, đánh bạo vươn tay muốn chạm vào mặt anh.
Hàn Lệ phía sau xem đến vui vẻ, thậm chí còn lấy điện thoại ra quay video.
Thằng chó này rốt cuộc cũng có ngày hôm nay? Báo ứng! Đều là báo ứng! Làm nó không còn khả năng làm người, xứng đáng!
Hàn Lệ nhàn rỗi, nếu bọn họ nhìn trúng Lộ Tinh Minh vậy thì không cần lo lắng Hàn Vân Tri.
Kết quả giây tiếp theo, nụ cười tươi của Hàn Lệ cứng đờ trên mặt.
Chỉ thấy cô nhỏ của cậu vốn nhỏ bé đáng thương bất lực lại tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay người nọ, gương mặt đỏ bừng vặn một cái, mặt mũi của người kia vặn vẹo, kêu đau một tiếng rồi ngã xuống đất.
Vân Tri sử dụng hết sức lực, căn bản không nghĩ đến hậu quả.
Cô ngồi xuống nhìn người đàn ông đang che lại cánh tay nằm trên mặt đất, kinh ngạc rồi tự trấn an mình:
Là hắn tìm chuyện gây sự trước, cô phòng vệ chính đáng.
Nếu cảnh sát tới cũng sẽ khen cô làm việc nghĩa.
Cô không sai.
Vân Tri đúng lý hợp tình, một chút cũng không sai.
Đồng bọn bị thương, ba người còn lại đều không thể bình tĩnh nổi, tỉnh rượu hơn nửa, đôi mắt trừng lớn, đương nhiên là bị cô gái nhỏ dọa chết rồi.
“Mấy người không được bắt nạt Lộ thí chủ.” Vân Tri cố chấp che chắn Lộ Tinh Minh, “Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.”
Dưới màn đêm, giọng nói của cô gái nhỏ vừa mềm ấm lại kiên định.
Trong lòng Lộ Tinh Minh khẽ nhúc nhích, mí mắt cụp xuống, trong mắt u trầm.
Ở phía này, Lộ Tinh Minh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Vân Tri, lông mi nồng đậm chớp chớp, ra vẻ thong dong nhưng bên trong chắc chắn là đang bất an.
— Hẳn là cô rất sợ.
Hẳn là anh nên đứng ra nhanh giải quyết màn khôi hài vớ vẩn này.
Nhưng Lộ Tinh Minh lại vô cớ hưởng thụ cảm giác được người khác bảo vệ.
Thật ấm áp.
Anh chưa từng được trải qua bao giờ.
Lộ Tinh Minh tiếp tục ôm vai Vân Tri, chậm rãi nói: “Đúng vậy, mấy người đừng có bắt nạt tôi.” Anh nói, “Cô ấy sẽ bảo vệ tôi.”
Sau khi được Lộ Tinh Minh tin tưởng, Vân Tri thẹn thùng cúi đầu.
Hàn Lệ đang âm thầm quan sát khẽ cắn môi: “Thằng chó Lộ mặt dày đúng không? Sao nó không biết dị gì thế? Nếu là tao chắc tao xấu hổ đến chết mất!”
Phương Minh không dám nói.
Thấy Lộ Tinh Minh sao lại không biết xấu hổ thế này.
Hai người không coi ai ra gì làm bọn họ tức giận, ba người vén tay áo định vọt lại đây.
Lộ Tinh Minh đầu tiên là kéo Vân Tri ra phía sau, tiếp theo nhấc chân đá vào bụng của đối phương, người đàn ông kia nhỏ gầy, không chịu được nên trực tiếp ngã trên đường; lúc này có người khác giơ chai rượu tới đầu anh, Lộ Tinh Minh lạnh lùng liếc qua, nghiêng đầu né tránh, ngẩng đầu nắm lấy cánh tay của đối phương, đem cái chai giật lại, trực tiếp nện lên bả vai hắn.
Lộ Tinh Minh không dễ đụng.
Đánh người dứt khoát, đánh thẳng uy hiếp, căn bản không cho người khác có cơ hội bò dậy.
Lộ Tinh Minh đánh gục hai người, chỉ có người ngu còn lại mới đụng vào anh, ánh mắt người đàn ông ngó tới ngó lui, cuối cùng chú ý tới Vân Tri.
Cô gái nhỏ như là đang ngây người, đôi mắt chớp chớp.
Đây là cơ hội tốt!
Người đàn ông cười trầm một cái, hô to tiến tới Vân Tri.
Vân Tri bị tiếng hô làm cho sợ tới mức run run, thấy có người dữ tợn lại đây, ngẩn người, sau đó trong đầu nhớ tới sư phụ dặn dò:
[ Nếu có người bắt nạt con, phải tìm đúng cơ hội nhắm vào dưới mà đánh. ]
Ở phía dứoi…
Vân Tri nhắm mắt, nín thở, hướng tới phía dưới của đối phương hung hăng đạp một cái.
Một tiếng hét thảm thương, không có động tĩnh.
Thấy tên say rượu nằm trên mặt đất, tất cả các chàng trai ở đây đều cảm giác bụng thắt chặt, giờ phút này cùng thấy đồng cảm cho đối phương.
Phương Minh che dưới bụng, vẻ mặt trở nên khó đỡ: “Em, em gái của anh đỉnh quá.”
Hàn Lệ trắng bệch toàn thân.
Mẹ nó cậu cũng không nghĩ tới!
Hàn Lệ nhớ tới ngày đầu tiên Vân Tri đến nhà bọn họ.
Dáng vẻ quê mùa, cười thuần phác, nói với cậu: “Về sau công việc nặng nhọc cứ để cô làm, cô khỏe lắm.”
Sau lại quen thuộc.
Vân Tri nói với cậu, từ nhỏ cô đã chặt cây đốn củi, tuy rằng nhỏ gầy nhưng tập thể dục nhiều nên rất khỏe, người bình thường cũng không cường tráng bằng.
Đúng vậy, cô dùng từ cường tráng để hình dung chính mình.
Hàn Lệ lại nghĩ đến không lâu trước đây.
Giáo viên nói cô bẻ gãy tay người khác phải nhập viện.
Hóa ra…
Đấy không phải là nói đùa.
Những người say rượu đó thấy không đánh lại hai người, lại thấy Vân Tri lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát, sợ phải gặp tai họa nên bò dậy chạy trối chết.
Phiền phức đã được giải quyết.
Phương Minh kéo tay áo Hàn Lệ, cẩn thận hỏi: “Lệ thiếu, chúng ta đi nữa không?”
“…”
Không dám.
“Lệ thiếu…”
“Mày gọi hồn hả!” Hàn Lệ phiền não hét to, kết quả giọng nói của cậu lại hấp dẫn chú ý của Lộ Tinh Minh và Vân Tri.
Cậu sợ cô nhỏ đang giận lại nhân cơ hội lại đánh cậu một trận.
Thấy tránh không khỏi, Hàn Lệ trợn trắng mắt, kéo chân tê rần vì ngồi xổm đứng dậy đi qua.
“Đã lâu không gặp, Lộ ca.” Nếu không phải ngữ khí ngạo mạn thì người thường thật cho rằng Hàn Lệ đang chào hỏi người quen.
Lộ Tinh Minh hừ lạnh, không thèm để ý.
Hàn Lệ lại nhìn về phía Vân Tri.
Cô đứng trước mặt Lộ Tinh Minh, khuôn mặt nhỏ suy sụp, quay đầu giận dỗi không thèm nhìn cậu.
“Hàn Vân Tri, lại đây.” Hàn Lệ kêu cô.
Vân Tri bất động.
Cuối cùng cô lại làm trò trước mặt Hàn Lệ, kéo tay Lộ Tinh Minh, hừ cậu một tiếng thật mạnh, quay đầu rời đi, vô cùng thong thả.
Cánh tay của Hàn Lệ khó xử.
Cô thế nhưng —
Lại lại lại hừ cậu!!!
Còn kéo tay đối thủ của cậu hừ!
Nhìn tay nhỏ gắt gao kéo ống tay áo của mình, tâm tình Lộ Tinh Minh rất tốt, để khiêu khích Hàn Lệ, anh xua tay, “Vân Tri không chịu qua rồi, tôi sẽ thay Lệ ca đưa cô ấy về nhà nhé.”
Vân Tri….
Còn Lệ ca?
Hàn lệ ngốc ngốc.
Cho đến khi hai người đi xa, ánh mắt cậu dại ra một chỗ.
“Lệ thiếu, anh không sao chứ?”
Phương Minh kêu gọi làm đại não cậu phản ứng trở lại.
Hàn Lệ ngơ ngác hỏi: “Cô ấy đi với chó Lộ rồi hả?”
Phương Minh gật đầu.
“Mẹ nó!” Hàn Lệ dậm chân, chửi ầm lên, “Rốt cuộc thì ai mới là người thân của cô ấy! Biết tao với Lộ Tinh Minh bất hòa mà còn nắm tay đi cùng nhau, đúng là cố ý chọc giận tao đây mà!”
Phương Minh trấn an: “Anh bình tĩnh đi, em gái mới lớn nên phản nghịch cũng bình thường mà…”
“Cút!” Hàn Lệ mắng, “Thân là con gái có biết đi với người lạ là nguy hiểm không hả, rốt cuộc thì có biết ý thức an toàn không vậy?”
Nhớ lại hành vi lúc nãy của Vân Tri, Phương Minh gật đầu: “Người đi cùng em gái anh, hẳn là có biết ý thức an toàn.”
“…??”
“Ý gì? Em tao làm sao, mày âm dương quái khí có ý gì?”
Phương Minh bị dỗi đến sửng sốt: “Không, ý gì đâu.”
Mỗi khi Hàn Lệ giận lại vô cớ trút hết lên người Phương Minh.
Phương Minh bất đắc dĩ, “Ý em nói là em gái anh lợi hại, chứ có ý xấu gì đâu.”
Hàn Lệ hừ lạnh, không để tâm.
Tiếp theo, lại bị Vân Tri làm cho tức chết.
Cậu đã nhìn ra, Hàn Vân Tri là quyết tâm không để ý tới cậu, còn cố ý cùng Lộ Tinh Minh trả đũa.
Lòng dạ đàn bà như hổ, Vân Tri dễ thương vậy cũng không ngoại lệ.
Sau khi bình tĩnh, Hàn Lệ kêu đàn em mới thu thập tới trước mặt, trong ví móc ra một trăm đồng, “Mày đi đưa cái này cho Hàn Vân Tri, nói là tiền làm rớt, nếu cô ấy nói không thì phải một mực chắc chắn là làm rớt, đưa xong rồi thì về đây ngay lập tức.”
Phương Minh xem không hiểu.
Người này không phải vừa mới giận sao? Sao lại bắt đầu cho người ta tiền?
Hàn Lệ đúng là tức thật.
Nhưng việc nào ra việc đó, giận là giận nhưng không thể để người thân không một xu dính túi, tuy rằng ở trường học có cơm nhưng ở phương diện khác còn cần tới tiền.
Đặc biệt là con gái, phải tiêu tiền thật nhiều. Nếu Vân Tri không chừa lại mặt mũi cho cậu thì cậu phải dùng một cách khác vậy.
Một trăm đồng tiền không phải là quá nhiều, hiện tại là khuya khoắt, người thường tìm không thấy người mất của đều sẽ tự mình giữ.
Cậu muốn tìm cách đưa tiền tiêu vặt cho cô.
Đàn em nghe lời, cầm tiền chạy theo hướng Vân Tri.
Hàn Lệ thở phào, bật lửa châm điếu thuốc, ngồi ở bên đường chờ đợi kết quả.
Phương Minh thấy không được, không khỏi khuyên bảo: “Lệ thiếu, em thấy dựa theo tình tình em gái của anh chắc chắn sẽ không lấy tiền đâu, anh đi nhận sai là được rồi mà.”
Hàn Lệ phả khói, cười nhạt: “Vấn đề là cô ấy không muốn lấy tiền của tao thôi.”
Phương Minh không nhiều lời, chỉ cảm thấy Hàn Lệ ngu ngốc.
Nếu cô kiên trì đến tận bây giờ, trời sinh cố chấp, với hành vi bảo vệ Lộ Tinh Minh lúc nãy, nếu cô dũng cảm thiện lương, sao có thể lấy tiền không phải của mình, chẳng sợ là không nhận, cuối cùng khả năng sẽ là bất lực trở về.
“Nhưng mà nói thật.” Phương Minh gãi đầu, “Em gái anh đang hẹn hò với Lộ Tinh Minh à? Sao cứ thấy hai người đó kỳ lại sao đấy.”
Nói xong trộm nhìn sắc mặt Hàn Lệ.
Lần trước ở khách sạn giải trí, Phương Minh đã cảm thấy không đúng, Lộ Tinh Minh là người nào? Nữ sinh té trước mặt sẽ không quan tâm, sao có thể đưa một cô gái say rượu vào lòng ngực mình?
Nếu phỏng đoán không sai thì hai người rất có thể ở cùng nhau sau khi tan học, nói không chừng còn ăn tối cùng nhau, trên đường về nhà nói chuyện yêu đương, lại gặp lưu manh khiêu khích, sau đó Lộ Tinh Minh hóa anh hùng cứu mỹ nhân, Hàn Vân Tri hứa hẹn tương lai, theo đúng với cốt truyện!
Chỉ là bây giờ thân phận nam nữ tráo trộn, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì đến cốt truyện.
Phương Minh cảm thấy tư duy logic của mình đúng là đỉnh cao.
Hàn Lệ bất mãn: “Mày đừng có nói bậy! Em gái tao còn nhỏ, nói nữa lấy thuốc trĩ bôi lên miệng mày bây giờ!”
Phương Minh: “Em thấy khá tốt mà, nếu mà như vậy thì Lộ Tinh Minh sẽ phải gọi anh một tiếng anh, bắt đối thủ gọi mình một tiếng anh, đường nào cũng là anh kiếm lời, người vui vẻ là anh mới đúng!”
“…”
Kiếm cái rắm!
Nếu thật như vậy thì không những không được kêu một tiếng anh, mà ngược lại phải kêu dượng!
Đúng là vui, Lộ Tinh Minh vui đến chết.
Hàn Lệ đen mặt.
Làm cháu trai của Lộ Tinh Minh.
Còn không bằng làm chồng của một con heo nái.