Có thể tưởng tượng được Hàn Lệ nổi khùng đến mức nào.
Tờ giấy trên tay cậu bị xé thành trăm mảnh, Hàn Lệ đang muốn ngồi dậy đánh cho Lộ Tinh Minh mấy hiệp thì cửa bị kéo ra một cái khe nhỏ.
Hai người đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Đôi tay Vân Tri lay lay khung cửa, chỉ thò vào nửa đầu, ánh mắt to tròn, nhìn quanh qua lại, không che giấu được vẻ tò mò, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại, sau khi thấy Hàn lệ còn mặc đồng phục y tá thì lại chậm rãi khoan thai, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà đóng cửa lại.
Động tác nhỏ này làm Hàn Lệ không biết phải làm sao để lên tiếng, “Cô muốn vào thì vào đi, lén lút ở bên ngoài làm gì.”
Vân Tri khổ não lôi mái tóc giả, bước nhỏ đẩy cửa đi vào.
Từ đầu đến cuối cô tránh tiếp xúc với Hàn Lệ, biểu tình nhỏ này khiến Hàn Lệ vô cùng khó chịu.
“Cô muốn nhìn thì cứ thoải mái, cũng không phải là không được nhìn đến nỗi như vậy!”
Làm như nhìn kẻ biến thái vậy.
Hàn Lệ liếc mắt, nằm ngang lại cam chịu.
Nghe thấy tiếng, Vân Tri lấy dũng khí nhìn sang.
Hàn Lệ nằm trên giường như một chữ X, lộ ra bắp thịt và quần áo không bình thường, lần đầu tiên nhìn thì khó chịu nhưng càng nhìn lâu thì càng thấy đáng yêu một cách lạ kỳ.
Sau một hồi giằng co, môi Vân tri ngập ngừng, “Rất, rất hợp với cậu.”
Hàn Lệ im lặng.
Lộ Tinh Minh không kiêng dè mà nhẹ cười ra tiếng: “Chúc mừng, tiểu Lệ đã tìm được phong cách thời trang mới.”
Hàn Lệ không khách khí mà phản bác lại: “Cảm ơn, là do mày dạy tốt.”
Lộ Tinh Minh trầm mặc, không ngẩng đầu lên.
Vân Tri ngượng đến đỏ mặt, cố gắng làm lơ bộ dáng chật vật của Lộ Tinh Minh đêm đó, cô để túi xách xuống, lấy ra mẩy quyển bài tập dày cộm.
“Đây là của Lộ thí chủ, còn đây là của Hàn Lệ.” Vân Tri chia ra cho hai người.
Hàn Lệ đau đầu: “Chúng tôi bị đến nông nỗi này mà còn phải làm bài tập á?”
Cô gái nhỏ cố chấp: “Không được, nằm viện cũng phải học theo mọi người, nếu không thành tích mà tụt xuống thì rất khó khăn khi trở về. Hơn nữa, cô còn đi tìm đến bạn học của cậu để nhờ giúp đỡ, rất cực khổ.”
Hàn Lệ xem thường lật ra vài tờ, bỗng nhiên cảm thấy thế giới tái nhợt, đời người vô vọng.
Lộ Tinh Minh không làm càn như Hàn Lệ, anh lấy bàn dùng cơm nhỏ để lên giường bệnh, tay phải khó khăn cầm bút, chăm chỉ giải bài. Thấy anh nghiêm túc, Vân Tri cũng không dám lơ là, gục xuống bàn hoàn thành số bài tập còn lại của mình.
Mọi người đều có công việc của chính mình, dù Hàn Lệ không có tâm tư để học tập nhưng thấy hai người nghiêm túc như vậy cũng không lười biếng nữa, bất đắc dĩ mở quyển bài tập ra –
Ừ, cũng chỉ là một bài thôi mà.
Hàn Lệ bấm bút, kéo cổ dài nhìn quanh Vân Tri.
Cô gái nhỏ không có viết, nét chữ liền mạch thanh tú, khác với lớp 11-10 bọn họ, ngay cả bài tập cũng khác. Hàn Lệ liếm môi, bắt đầu chép theo.
Vân Tri nghiêm túc, không hề nhận ra, nhanh chóng bay qua trang thứ hai.
Lúc đối mặt với một bài khó, đầu bút ngừng lại, nhìn về phía Lộ Tinh Minh, giọng nói mềm mại: “Thí chủ, cái này em không biết ~”
“Ừ?” Lộ Tinh Minh giương mắt, con người trong như ngọc.
Anh kéo quyển bài tập qua, đang muốn chỉ thì Hàn Lệ bên cạnh châm chọc: “Cô hỏi một đứa đội sổ như nó làm gì.”
Lộ Tin Minh nhìn cậu hai giây, chậm rãi mở miệng: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ nít không được chen miệng vào.”
Hàn Lệ: “…”
Lộ Tinh Minh thu hồi tầm mắt, nghiêm túc giải bài trên giấy nháp.
Anh sợ Vân Tri không hiểu niên tận lực nói chậm lại, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm vờn quanh ở bên tai, làm cho cô mơ màng buồn ngủ khó hiểu.
Vân Tri chống cằm, không tự chủ được mà toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Lộ Tinh Minh.
Mi mắt dài của thiếu niên rũ thấp, giữa hai lông mày có phần lạnh lùng, môi đẹp lúc đóng lúc mở, Vân Tri nhìn đến phát ngốc, đáy lòng lại có một tia không thể kiềm chế được.
Trong lúc cô đang si ngốc, Lộ Tinh Minh như phát hiện ra, nhìn lại, con ngươi trầm thấp.
“Đẹp trai không?”
Vân Tri gật đầu, ngơ ngác đáp: “Đẹp trai.”
Khóe môi anh ẩn ý nụ cười.
Vân Tri bừng tỉnh, phút chốc mới cúi đầu xuống, tóc giả che lấp đôi tai đang đỏ bừng.
Lộ Tinh Minh cười càng sâu, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Học tập cho giỏi, không được mê trai.”
Vân Tri úp mặt xuống bàn, cô không còn mặt mũi nào nữa.
Bên cạnh là Hàn Lệ cũng đang giễu cợt: “Tuổi trẻ mà bị mù mắt.”
Lộ Tinh Minh đạp chân cậu.
Lộ Tin Minh thì có chỗ nào đẹp hơn cậu!
Cậu anh tuấn đẹp trai như vậy mà không có người nào thưởng thức.
A.
Không ai thưởng thức, trời xanh ghen tị.
*
Lại qua hai ngày, bệnh nhân số 3 trong phòng bệnh cũng đã được xuất viện, thoát khỏi biển lửa. Hôm nay trong phòng bệnh chỉ có hai người Lộ Tinh Minh và Hàn lệ.
Hai người nằm viện cũng không báo cho người nhà, với cả ba mẹ ai cũng bận bịu, ngay cả điện thoại cũng ít khi gọi, cho nên so với những phòng bệnh náo nhiệt khác thì chỗ này lạnh tanh, mỗi ngày chỉ có Vân Tri chạy qua chạy lại.
Hôm nay cô nấu cháo, lúc mới tới thì y tá thuận miệng nói: “Lại tới thăm bạn trai nhỏ đấy à ~”
Hai chữ bạn trai khiến Vân Tri vô cùng ngượng.
“Cực khổ như vậy coi chừng bị bệnh nhé.”
“Chị cũng chú ý thân thể ạ.” Vân Tri nhìn trái phải, thấy bốn phía vắng lặng, cô lén lút lấy quà vặt nhỏ trong túi xách ra để trên bàn, cuối cùng chạy ra khỏi phòng bệnh như một làn khói.
Chị y tá nói đúng.
Mấy ngày nay Vân Tri chạy tới chạy lui suốt ba giờ trong một ngày, thời gian nghỉ ngơi của cô rất ngắn ngủi, hôm nay chăm sóc Hàn Lệ và Lộ Tinh Minh càng phải ngủ ít, mặc dù ngoài miệng không nói nhưng thân thể dần dần có biểu hiện kháng cự.
Nhưng chỉ còn hai ba ngày là hai người kia có thể xuất viện rồi, đến lúc đó thì Vân Tri cũng có thể gắng gượng một chút.
Lúc chỉ còn mấy bước nữa là tới phòng bệnh, y tá đẩy xe lăn chậm rãi xuất hiện ở khúc cua, Vân Tri nhường đường, tình cờ đưa mắt nhìn, xuất thần nhìn người con gái ngồi trên xe lăn mất mấy giây.
Người đó rất xinh đẹp.
Tóc đen da trắng, tính khí mềm mại, ngũ quan xinh đẹp nhưng không khoe khoang,
Vân Tri không nhịn được mà nhìn thêm lúc nữa.
“Em gái nhỏ nhìn chị làm gì?”
Cô gái nọ nâng mắt phượng, cười như không cười, lười biếng hỏi.
Vân Tri nhanh chóng cụp mắt, dán tường nhìn về phía nơi khác.
Cô gái cười một tiếng, sau đó y tá đẩy cô vào phòng bệnh.
Vân Tri nhìn, còn không phải là phòng 712 của hai người kia sao.
Cô lúng túng cắn môi dưới, đi vào.
Lộ Tinh Minh và Hàn Lệ không ở đây, chắc là đang đi kiểm tra, cô tháo cặp xách, lấy đồ của mỗi người ra, cẩn thận sắp xếp lên bàn.
Cô gái kia nằm trên giường bệnh, tầm mắt vẫn theo dõi Vân Tri, quan sát rõ ràng.
Vân Tri bị nhìn đến mức tay nóng lên, không nhịn được mà ti hí mắt nhìn, hai mắt nhìn nhau, cô đỏ mặt.
Cô gái mỉm cười, hứng thú nhìn Vân Tri.
Cuối cùng hỏi: “Tới đây chăm sóc ba mẹ hay anh em?”
Vân Tri ngoan ngoãn trả lời: “Chăm sóc cháu trai ạ.”
“Ồ ~” Cô gái nhìn đồng phục học sinh trên người Vân Tri, “Học trung học sao?”
“Cấp ba rồi ạ!” Vân Tri nhấn mạnh, “Em sắp 18 rồi.”
Nhưng cô không cao, vóc dáng lại bé nhỏ.
Nghĩ đến bản thân mình cao 1m59 chưa lên được 1m60, Vân Tri quyết định về nhà phải ăn thêm mấy chén cơm.
Lúc này có người đi vào, không thấy Vân Tri, đi thẳng đến trước giường bệnh, “Cậu phải nằm viện mấy ngày tới, thầy giáo nói cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần lo công việc.”
Cô nàng gật đầu.
“Mình cũng nói với y tá rồi, khi nào có phòng đơn thì sẽ đổi cho cậu.”
“Ừ.” Cô nhắm mắt lại, gương mặt tái nhợt.
“Vậy chúng ta đi trước, sau này gặp lại, Nhan Sắt.”
Mấy người vừa rời đi, phía sau là Hàn Lệ được Lộ Tinh Minh đẩy vào.
“Con mẹ nó Lộ Tinh Minh, mày có thể nhìn đường cẩn thận không?”
“Bánh xe đâm tường!”
“Mày âm mưu giết tao để thoải mái với cô tao đúng không?”
“Ông đây nói cho mày nghe, mày không được phép!”
Hàn Lệ hô to từ ngoài vào cửa, Lộ Tinh Minh đẩy xe lăn bằng một tay, im lặng không nói lời nào, bao dung cháu trai.
“Hàn Lệ, có người ở đây.” Vân Tri liếc mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhỏ giọng nhắc nhở.
Hàn Lệ khinh thường hừ lạnh, lầm bầm một câu “Không phải chuyện ông đây phải quản”, nhưng sau đó vẫn nhìn qua, kết quả làm cho cậu nói không nên lời.
Ánh mặt trời dịu dàng, Hàn Lệ nhìn thấy hoa tươi nở ở sau lưng người ấy, ngũ quan xinh đẹp, động lòng, người như lửa đốt, ngực của Hàn Lệ nóng cháy, mất hết ý thức.
Hàn Lệ kinh ngạc đến mức nhìn không chớp mắt, tim đập loạn nhịp, chỉ có thể lung lay trước gương mặt của đối phương.
Bỗng nhiên, Lộ Tinh Minh nhấc chân đạp một cái, xe lăn lăn về phía trước, đụng giường.
Hàn Lệ bị đụng đến giật mình, trợn mắt bắt đầu chửi mắng, “Tao…”
Nhăn Sắt mở mắt ra nhìn.
Hàn Lệ căng thẳng trong lòng, cắn răng đổi lời nói: “Tao mong mày làm như vậy ngày ngày lẫn đêm.”
Lộ Tinh Minh nhăn mặt: “… Mày bị bệnh à?”
Hàn Lệ không nói, hai cánh tay ấn vào giường, tự lực cánh sinh leo lên, giả vờ dửng dưng, nhưng thật ra thì đang âm thầm quan sát chị đẹp.
“Hàn… Hàn Vân Tri, hôm nay thầy giáo giao bài tập gì? Nhanh lên, tấm lòng khát vọng đam mê kiến thức của tôi đã ngo ngoe rục rịch rồi.” Hàn Lệ ngồi thẳng lưng, nghiêm trang.
Vân Tri nghi hoặc, “Cậu không thích làm bài tập mà?”
Mỗi lần Vân Tri cầm bài tập tới, cậu lúc nào cũng tìm đường chết, thậm chí còn mặt dày trộm đổi vở bài tập của Lộ Tinh Minh, nhưng đều bị cô phát hiện.
Bên tai Hàn Lệ đốt đỏ: “Nói bậy, tôi thích nhất là làm bài tập đấy!”
Vân Tri không lên tiếng, móc quyển bài tập ra đưa cho cậu.
Lộ Tinh Minh nhìn sang bệnh cạnh, chớp mắt, nhìn thấu hết nhưng không nói ra.
Hàn Lệ làm bộ làm tịch làm bài tập, nhìn Vân tri bên cạnh, tận lực nhỏ giọng: “Cô ~”
Vân Tri nghe cậu gọi như vậy cũng biết là không có chuyện gì tốt.
Vì vậy cô nghiêng người, để lại cho cậu một bóng lưng kiêu ngạo.
“Cô giúp tôi lấy danh thiếp của người ta đi.” Hàn Lệ tiếp tục dây dưa, “Số điện thoại cũng được.”
Vân Tri cúi đầu: “Của ai?”
Hàn Lệ hất cằm về phía bên kia.
Vân Tri dừng lại, nói: “Tại sao?”
Hàn Lệ phiền não cau mày, “Tại sao cái gì, rốt cuộc cô có giúp hay không?”
Vân Tri nhìn quanh, đột nhiên nhận ra, trên mặt cười lộ ra hai lúm đồng tiền, “Sao cậu không tự mình xin đi.”
Hàn Lệ hừ nhẹ: “Nếu tôi mà đáng yêu như cô thì chắc chắn tự mình đi rồi, làm gì phải nhờ cô.”
Vừa dứt lời, Vân Tri đáng yêu đi lại giường bên cạnh, bước chân không hề do dự.
Hàn Lệ lén nhìn.
Cô nhỏ của cậu có phải đang đắc ý vì lời khen hay không?
“Chị ơi, có thể cho em một tấm danh thiếp được không ạ?”
Gương mặt bụ bẫm của Vân Tri rất có lực, đôi mắt ướt át, lúc nói thì nghiêm trang, thần thái mềm mại. Bất kể trai gái đều sẽ thích một gái như vậy.
Nhan Sắt cũng không ngoại lệ.
Mặc dù cô biết là Vân Tri muốn hay người khác muốn.
“Chị có thể cho em.”
Ánh mắt Vân Tri sáng lên.
Lại nghe nói: “Nhưng mà em phải nói cho chị biết tên và số WeChat của em.”
Vân Tri do dự quay đầu lại nhìn.
Hàn Lệ gật đầu.
Lộ Tinh Minh thì lắc đầu, trong mắt viết đầy chữ không đồng ý.
Suy nghĩ một chút, Vân Tri viết số WeChat của Hàn Lệ trên tờ giấy đưa cho chị: “Đây là của em.”
Lần này thì chị đẹp không lo ngại, rút ra một tấm danh thiếp mỏng từ trong túi đưa tới.
Trên tấm thiếp trắng là dòng chữ xếp hàng đơn giản, in mấy chữ: [ Tổng trợ lý thiết kế viện nghiên cứu thiết kế phi cơ thành phố Thượng Kinh, Nhan Sắt. ]
Vân Tri đột nhiên cảm thấy… tấm danh thiếp trên tay cô nặng trĩu.