Gió sáng sớm mang theo hơi lạnh.
Ánh mặt trời nhỏ vụn sáng trên đầu vai.
Lộ Tinh Minh mặc một bộ đồ thể thao màu đen, tai nghe nhạc rock’n roll, anh chạy bộ không nhanh không chậm, tóc đen trên đầu theo từng bước chạy mà nhảy dựng.
Hiện tại đã hơn 6 giờ, hầu hết mọi người còn đang ngủ say, một mình anh tận hưởng không khí tĩnh lặng.
“Lộ thí chủ, buổi sáng tốt lành.”
Một giọng nói nho nhỏ xuyên qua tai nghe đi thẳng vào lỗ tai anh.
Lộ Tinh Minh nhắm mắt, cho rằng mình nghe nhầm.
Giây sau, một thân hình lọt vào tầm mắt anh.
— Đúng thật là Vân Tri.
Cô không đội tóc giả mà chỉ đội mũ, mặc đồ thể thao màu xanh lá.
Thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt tỏa sáng, lông mi chớp chớp dưới ánh nắng mặt trời, đồ thể thao càng làm làn da của cô thêm trắng hồng, gương mặt trẻ con như một quả đào căng mọng, làm Lộ Tinh Minh phải nhìn thật lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó Lộ Tinh Minh thu hồi tầm mắt, chỉnh âm lượng to hơn rồi tăng tốc độ chạy bộ.
Thấy Lộ Tinh Minh đã chạy đi xa, Vân Tri nghiêng đầu chạy theo.
Lộ Tinh Minh quay lại nhìn cô, lại lần nữa chạy nhanh hơn.
Vân Tri chớp mắt, lại chạy theo.
Lộ Tinh Minh chạy nhanh.
Vân Tri đuổi kịp.
Lộ Tinh Minh chạy nhanh hơn.
Vân Tri cũng nhanh chóng đuổi kịp.
Lộ Tinh Minh: “…?”
Phiền phức.
Lộ Tinh Minh nghiến răng, đơn giản dùng hết sức để chạy xa khỏi Vân Tri.
Năm nay anh còn chưa đủ 18 nhưng đã cao 1m85, dưới eo đều là chân, vừa dài vừa mạnh, hơn nữa bởi vì mỗi ngày đều luyện tập nên thể lực vẫn luôn mạnh khỏe.
Vậy mà cái bóng đèn nhỏ với hai chân ngắn kia còn muốn đuổi kịp theo anh?
Có thể đuổi theo sao?
Nếu cái bóng đèn nhỏ kia có thể theo kịp.
Thì anh nhất quyết sẽ trồng cây chuối nuốt tai nghe!
Nhưng đương nhiên là không có khả năng.
“Lộ thí chủ.”
Con mẹ nó.
Dưới chân Lộ Tinh Minh lảo đảo bị chuột rút, đau đến mức làm nhịp tim Lộ Tinh Minh đập nhanh hơn, mồ hôi đầy người.
Vân Tri cứ luôn đứng ở trước mặt anh không nói lời nào, mắt to không che giấu nỗi lo lắng, “Cậu chạy như vậy sẽ bị thương đó.”
Lộ Tinh Minh: “…”
Ít nhiều gì cũng nhờ phúc của bóng đèn nhỏ này mà anh đã bị thương thân thể.
Lộ Tinh Minh thờ phì phò, hô hấp mất tiết tấu. Khó chịu nhất vẫn là bắp chân, vừa đau vừa nhói.
Anh bực bội tháo tai nghe, ánh mắt sáng rực: “Cậu…”
Vân Tri mở to hai mắt.
“Cậu…” Cổ họng Lộ Tinh Minh như bị mắc cái gì, nói một chữ xong phải ngừng lại một lát.
“Cậu ngồi nghỉ ngơi đi, để mình đi mua nước cho.” Thấy Lộ Tinh Minh đã mệt, lời nói còn không lưu loát.
Vân Tri kéo Lộ Tinh Minh đến ngồi trên một chiếc ghế đá, không cho anh cơ hội trả lời liền chạy nhanh như chớp đến quầy bán đồ vặt phía đối diện.
Nhìn Vân Tri chạy vụt đi, Lộ Tinh Minh không thể bình tĩnh được.
Này mẹ nó là con thỏ à?
“Này!”
Cô gái nhỏ nhanh chóng mua một ly sữa đậu nành nóng trở về, cô đưa cho Lộ Tinh Minh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Cậu uống chậm chút.”
Lộ Tinh Minh tiếp nhận ly sữa đậu nành nhưng không động đậy.
Vân Tri nắm chặt góc áo, nho nhỏ giải thích: “Người ta chỉ bán toàn là nước lạnh thôi, mới sáng sớm uống đồ lạnh là không tốt nên mình mua sữa đậu nành nóng bên cạnh…”
Sữa đậu nành còn nóng hổi, độ ấm tỏa ra từ ly giấy truyền đến lòng bàn tay, làm trong lòng anh cũng nóng bỏng không ít.
Lộ Tinh Minh không thích ăn uống thứ gì làm từ đậu, càng ghét đồ ngọt cho nên sữa đậu nành là thứ anh không thích nhất.
Anh cụp mắt, trực tiếp trả lại: “Không cần.” Giọng nói anh hơi trầm khàn lại lạnh lẽo, “Tôi không thích uống cái này.”
Bả vai của Vân Tri lập tức rụt xuống, cô mất mát “Ồ” một tiếng, tay nhỏ nhận lấy ly sữa đậu nành cầm trước ngực, cẩn thận trộm nhìn Lộ Tinh Minh, thấy anh lại gắn tai nghe chuẩn bị đi.
Vân Tri cũng không nói gì, chỉ bước nhỏ đi theo sau.
Nghĩ nghĩ lại nói: “Cậu… Nếu ngày mai cậu không muốn thấy mình thì ngày mai mình sẽ dậy sớm hơn, như vậy là khỏi gặp rồi.”
Cứ 5 giờ sáng là Vân Tri rời giường, bởi vì cô hay lên núi đốn củi, hái thuốc còn chăm sóc bà cụ bị ốm dưới chân núi. Bây giờ tới thành phố rồi nhưng thói quen này vẫn chưa thay đổi.
Vân Tri cảm giác Lộ Tinh Minh không thích cô, thậm chí là còn thấy cô phiền phức.
Lộ Tinh Minh là người đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô không muốn để anh chán ghét. Cẩn thận ngẫm lại dậy sớm 4 giờ thì cũng không có gì khó khăn, lúc trước sư phụ cũng luôn dậy 4 giờ.
Hạ quyết tâm xong Vân Tri chạy đi, một tay nhét ly sữa đậu nành còn ấm vào lòng ngực Lộ Tinh Minh, “Cái này cậu cứ giữ đi, chạy bộ xong mà không bổ sung hơi nước là không tốt.” Cô lại nói, “À, cảm ơn cái nồi của cậu nhé.”
Nói xong, Vân Tri chạy về ký túc xá, trong chốc lát liền biến mất ở tầm mắt.
Lộ Tinh Minh bị chuột rút đang cầm ly sữa đậu nành: “…”
Đây thực sự là một con thỏ đúng không?
**
7 giờ, toàn học sinh đã tập trung ở tường.
Hôm nay là lễ khai giảng, có học sinh lớp 10 và lớp 9 xảy ra xung đột, học sinh hai lớp đều bị Chủ Nhiệm Giáo Dục phạt chạy 3 vòng sân trường.
Ba vòng chỉ là một vấn đề nhỏ đối với các cậu thanh thiếu niên.
Nhưng lại là vấn đề lớn đối với Lộ Tinh Minh.
Một tay anh đỡ hông kêu đau, chạy còn chậm hơn đi bộ.
Anh em bạn bè trong hội chơi cùng chạy đến bên người anh trêu ghẹo: “Lộ ca hôm nay chạy không nổi à.”
Ánh mắt Lộ Tinh Minh sắc bén như viên đạn bay ra: “Cút.”
Lúc nói chuyện, bên má xẹt qua một tiếng gió, đồng thời còn có một thân hình màu trắng.
Lưu Bưu Hổ chậc hai tiếng, “Bạn học mới vậy mà khỏe nha.”
Lộ Tinh Minh hừ nhẹ, “Con thỏ ấy thì nói làm gì.”
Lưu Bưu Hổ kinh ngạc nhìn anh: “Gì cơ?”
Lộ Tinh Minh không nói gì, thở gấp đi ra đường chạy, ngồi một bên dưới tán cây nghỉ ngơi.
Trong chốc lát, những người khác cũng đều vây quanh lại đây.
Chủ Nhiệm Giáo Dục đã sớm lên phòng hiệu trưởng để họp, các giáo viên khác cũng không ở đây, cho nên mọi người quang minh chính đại nghỉ ngơi không sợ hãi.
Hiện giờ chỉ có một mình Vân Tri là thành thật chạy phạt.
Tuy rằng Thành Nam đã tuyển nữ sinh nhưng tỷ lệ nhập học lại không như bọn họ trông đợi. Lớp 10 còn có vài gương mặt nữ sinh, tới lớp 11 chỉ có một mình Vân Tri.
Vân Tri có ngoại hình không kém, dung mạo dáng người có thể là thượng thừa, tự nhiên hấp dẫn mọi chú ý của nam sinh.
Lưu Bưu Hổ ngồi xổm trước mặt của Lộ Tinh Minh, đôi mắt nhìn theo chân của Vân Tri, thoáng nhìn phía trước người cô xóc nảy thì nuốt nước miếng:
“Ê, nếu tao theo đuổi học sinh mới thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu?”
“Mới ban ngày mà nằm mơ cái gì đó?” Võ Hiểu Tùng trừng mắt, “Nếu đoán không sai thì cô em này là bạn gái của Hàn Lệ rồi đó.”
“Con mẹ nó.” Lưu Bưu Hổ cả kinh trừng mắt, “Phải không đó?”
Võ Hiểu Tùng nói: “Sao lại không phải được, ngày hôm qua Hàn Lệ dẫn người ta đến báo danh, buổi tối đi đánh lộn tận mắt tao nhìn thấy Hàn Lệ mua xiên cá nướng cho người ta nữa, chậc, thằng Hàn Lệ coi vậy mà cũng dịu dàng quá ta.”
Kích thích.
Thật kích thích.
Lưu Bưu Hổ hít mũi: “Thì ra Hàn Lệ thích kiểu người như vậy…”
Nghe đồn không phải Hàn Lệ thích các chị gái chân dài sao? Còn có nhiều nữ sinh không xứng để tìm cậu nói chuyện, hiện giờ ngẫm lại, đúng là đồn đãi hại người.
“Đi thôi.”
Lộ Tinh Minh vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên đứng lên, đạp vào mông hai người, đôi tay bỏ vào túi quần đi ra sân tập thể dục.
Lễ khai giảng là hai khu cùng tổ chức, địa điểm là ở bên khu Đông.
Sau nghi lễ chào cờ thì hiệu trưởng lên đọc diễn văn, chỉ nói đơn giản hai câu còn lại để giáo viên khác nói. Đại diện học sinh mới lên phát biểu, cuối cùng là đại diện học sinh cuối cấp.
Vân Tri vừa mới chuyển đến nên chưa từng tham gia lễ khai giảng, khi còn đi học ở thị trấn, các giáo viên cũng sẽ phát biểu nhưng lại không nói nhiều như vậy.
Có hơi phiền nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghiêm túc nghe.
Trong một đám người, hai chân Vân Tri thẳng tắp, lưng không có một chút gù xuống, cần cổ trắng ngần nổi bật trong mắt người khác.
Các nam sinh phía sau lưng cô còn có rảnh để nghe đọc diễn văn đâu, toàn bộ đều ngây ngốc nhìn cô.
Lễ khai giảng mãi đến 10 giờ mới kết thúc, bọn học sinh mệt mỏi nguyên cả một buổi sáng, bắt đầu tản ra trở về từng lớp.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, trời không gió, ánh nắng vừa đủ ấm áp.
“Này, Hàn Vân Tri.”
Vân Tri nghe được có người kêu cô nhưng nhìn xung quanh không thấy ai cả, đang định bước đi lại kêu một tiếng.
“Gọi cô đó.”
Hàn Lệ ở phía sau mặc đồ cà lơ phất phơ, đứng nghiêng ngả ở đó.
Vân Tri nhìn cậu hai giây, sau đó lựa chọn làm lơ.
….!!!
Hàn Lệ chạy nhanh lại, bắt lấy cổ tay của cô: “Ông… Tôi gọi cô đó! Sao cô không để ý?” Cậu bất mãn mở miệng.
Vân Tri nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải cậu nói rằng ở trường thì phải làm bộ không quen biết nhau sao…”
“Cho nên cậu kêu cô thì cô phải làm bộ không nghe thấy chứ.” Cô thấy rất là hợp lý.
Hô hấp Hàn Lệ ngừng lại, nghẹn nửa ngày không nói.
Đúng là cậu có nói vậy nhưng mà…
Hàn Lệ bực bội vò đầu, không thèm nghĩ nhiều mà kéo Vân Tri đi đến một gốc cây, từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ nhét vào áo cô: “Này, cầm đi.”
Vân Tri khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Nhân lúc mọi người không chú ý, Hàn Lệ cố nén bực bội nói: “Phiếu cơm.”
Đôi mắt cô gái nhỏ trong suốt: “Cậu cho cô phiếu cơm hả?”
“Cái này có thể dùng ở hai khu luôn, cô dùng trước đi, hai ngày sau tôi làm cái mới cho cô rồi trả lại cũng được.
“Vậy…” Vân Tri nhíu mày, “Vậy cho cô rồi thì cậu làm sao?”
“Có thì cứ dùng đi, hỏi tới hỏi lui có phiền không!” Hàn Lệ quay đầu, thấy có người chú ý thì nói lẹ, “Được rồi, có phiếu cơm rồi đừng có tìm tôi đó, có gì thì nhắn tin gọi điện.”
Một chữ cuối chưa nói xong cậu liền xoay người rời đi.
“Chờ một chút.”
Bỗng chốc, góc áo của Hàn Lệ bị túm chặt.
Giây tiếp theo, Vân Trì quỳ xuống bên chân cậu.
“Không cột dây giày lại thì sẽ bị vấp ngã đó.” Ngón tay mảnh khảnh của cô cột lại dây giày thể thao, trong chốc lát liền buộc lại một cái nơ xinh xắn.
“Được rồi.”
Cô ngẩng đầu lên, một tay vén tóc sau tai, đối mặt Hàn Lệ cười ôn nhu lại… từ ái.
Sống đến tận tuổi này rồi nhưng chưa được ai cột dây giày cho, đột nhiên tâm tình Hàn Lệ trở nên phức tạp.
Được người lớn trong nhà yêu thương là như thế nào?
Sao lại cảm thấy quái quái?
“Ở trường cậu phải biết theo nội quy đấy, không được đánh nhau.” Vân Tri đứng dậy, sửa sang lại đồng phục nghiêm chỉnh cho cậu.
Hàn Lệ nhíu mày, càng thấy quái dị nên hất tay Vân Tri, hùng hổ đi xa.
Bóng dáng cậu đi thật nhanh.
Vân Tri nghiêng đầu có chút buồn rầu, cháu trai không thích cô đến như vậy sao?
Thở dài, cô thấy một người đi đến từ phía sau.
Vân Tri quay đầu nhìn lại, dưới ánh nắng mặt trời, tư thế của thiếu niên cao lớn lười biếng, mắt sâu thăm thẳm, gương mặt đen tối không rõ.
Vân Tri cảm thấy…
Hình như Lộ thí chủ có chút không vui.