Sau khi về nhà Lạc Đường liền đi tắm rửa một chút, sau đó cùng A Mang ở bên cạnh, một người một chó đi đến trước cửa sổ. Đỉnh đầu bị gió thổi khí lạnh, tóc của cậu vẫn chưa khô, đang trùm khăn lông trắng trên đầu, nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa sổ Lâm Linh một mình đi ra từ nhà Vi Như Hạ. Mỗi lần cô ta xuất hiện đều ảnh hướng đến cảm xúc của Vi Như Hạ, từ góc độ của Lạc Đường cậu cực kì không thích cô ta đến.
Lau khô tóc xong cũng không thấy Vi Như Hạ đến nhà, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Lạc Đường bỏ khăn xuống, dẫn A Mang xuống lầu.
Cậu vừa đến cửa nhà cô thì đúng lúc Vi Như Hạ từ trong nhà đi ra. Nét mặt cô ấy không tốt, môi có chút trắng, nhìn không ổn chút nào. Vi Như Hạ ngẩng đầu nhìn Lạc Đường, kéo môi cười nói: “Dì Lâm vừa đi rồi.”
Lạc Đường nhìn khóe môi Vi Như Hạ, hỏi: “Chú Vi xảy ra chuyện gì à?”
“A” Vi Như Hạ căng thẳng, cô nhìn Lạc Đường, sờ mồ hôi trên trán, nói: “Không có chuyện gì, trong nhà vẫn lạnh mà em lại thấy có chút nóng, có lẽ bị cảm nắng rồi.”
Bây giờ đầu óc cô có chút loạn, có một số chuyện nói ra sẽ như bát nước hắt đi, không thu lại được. Cô không biết nói ra là tốt hay xấu, cho nên trước tiên không định nói với Lạc Đường.
Lạc Đường trước nay vẫn tôn trọng cô, chìa tay ra nói: “Đến nhà anh, nhà anh có kem.”
Nhắc đến kem khiến khổ sở trong lòng Vi Như Hạ có chút giảm bớt, cô đi đến bên cạnh Lạc Đường, kéo tay cậu nói: “Ừm.”
Trong lòng có chuyện, Vi Như Hạ cả ngày đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Sau khi cô ăn kem xong, về phòng tắm rửa, nước lạnh khiến tâm tình cô dần tỉnh lại. Tắm rửa xong, cô cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho bố.
Lâm Linh là ở sau lưng bố đến tìm cô. Nếu đã đến tìm liền muốn cô đưa ra lựa chọn.
Vi Như Hạ ngây ngốc một lúc, nhìn màn hình điện thoại sáng lên rồi tối đi, cuối cùng cô không thực hiện cuộc gọi này, nằm xuống giường đi ngủ.
Vi Như Hạ ngủ không sâu, ý thức vẫn mông lung, cô mơ thấy mẹ trước lúc mất, nói bà mắc nợ bố, nhờ cô bù đắp. Một lúc cô lại mơ thấy bà nội trước lúc mất, nói muốn quan hệ của bố con trở nên tốt, bảo cô giúp bà chăm sóc bố, cuối cùng, cô mơ thấy bố mất…. Vi Như Hạ mở mắt, cả căn phòng tràn ngập màu đen, Vi Như Hạ ra mồ hôi lạnh.
Đến tối trong nhà đã làm xong cơm, hôm nay hai đứa vừa trở về cho nên Dương Thư Nhữ không tính để Vi Như Hạ về nhà ăn cơm, liền dặn dì giúp việc làm bốn món phương bắc cho Vi Như Hạ.
Vi Như Hạ vừa mở cửa thì thấy Dương Thư Nhữ từ trên lầu đi xuống, thân thiết hỏi: “Sao lại ngủ lâu như vậy, trong người không thoải mái sao?”
Sức khỏe Vi Như Hạ rất tốt, rất ít khi xuất hiện chuyện không thoải mái.
Cô rửa mặt xong mới đi ra nên nhìn sắc mặt cũng không xấu như vậy. Lúc Dương Thư Nhữ nói, A Mang và Lạc Đường cũng nhìn, tuy rằng đang chơi nhưng trong lòng Lạc Đường cũng có chuyện. Vi Như Hạ là sau khi Lâm Linh đi tâm tình mới không đúng, phiền não của cô rất có khả năng có liên quan đến bố cô.
“Không có chuyện gì.” Vi Như Hạ cười đi ra, xoa xoa mi tâm nói: “Chắc là cảm nắng rồi.”
“Vậy chút nữa ăn cơm xong phải uống thuốc.” Dương Thư Nhữ nói, kéo tay cô cười híp mắt: “Ăn cơm thôi.”
Bố của Lạc Đường tối nay phải họp ở công ty cho nên không về ăn, trên bàn ăn không có người đứng đầu gia đình, bầu không khí cũng sống động hơn rất nhiều. Dương Thư Nhữ vừa dặn dò Vi Như Hạ ăn, vừa lặng lẽ hỏi thăm Lạc Đường ngày mai sẽ tổ chức sinh nhật cho cô như thế nào.
“Sau khi đón xong sinh nhật, ngày tiếp theo sẽ tụ tập bạn bè phải không?” Dương Thư Nhữ nói.
Chuyện này vẫn là sau khi về Lạc Đường nói với cô, Vi Như Hạ vừa nghe, ngẩng đầu nhìn Lạc Đường, cười nói: “Anh muốn đi không?”
Trước nay cậu không thích tụ tập náo nhiệt, lúc Hồ Ngâm Ngâm gọi điện thoại cho cô, thật ra cũng muốn bảo cô dẫn Lạc Đường đi, bởi vì trong lớp không ai dám thông báo cho cậu.
“Ừm.” Lạc Đường uống một muôi canh, ngẩng đầu nhìn Vi Như Hạ, hỏi: “Em không đi?”
Đôi mắt Vi Như Hạ khẽ động, mấp máy môi cười nói: “Đi chứ.”
Lúc trời sáng, cô cùng lúc nhận được lời chúc mừng sinh nhật của ba người. Một người là Hồ Ngâm Ngâm, một người là Lạc Đường, người còn lại là bố.
Biết trong nước đang là buổi sáng, bố liền gửi qua Wechat, lời chúc cũng rất đơn giản, chỉ có tám chữ.
“Sinh nhật vui vẻ, con gái của bố”
Sau khi Lâm Linh nói hết tất cả mọi chuyện, cô vẫn chưa liên lạc với bố. Vi Như Hạ nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình cả ngày, cuối cùng bấm gọi điện cho bố.
Ngày thứ hai cô dậy rất sớm, ngồi trên bàn Vi Như Hạ vừa ăn bữa sáng vừa nhìn Lạc Đường ngồi đối diện uống sữa tươi. Vẻ mặt thiếu niên trầm tĩnh, sáng sớm mặt trời chiếu xuống vừa trắng trẻo lại nhã nhặn.
“Anh đặt đồng hồ báo thức à?” Vi Như Hạ cười hỏi.
Rạng sáng Lạc Đường đã gửi lời chúc cho cô, nhưng vì Vi Như Hạ vẫn chưa thức dậy cho nên đến tận bảy giờ mới trả lời lại. Lúc đó, cậu đã dẫn A Mang chạy bộ buổi sáng về rồi.
Lạc Đường ngẩng đầu nhìn Vi Như Hạ, thiếu nữ cười vui vẻ mà tùy ý, luôn có dáng vẻ vô tư vô lự, nhưng cậu lại thích dáng vẻ này của cô. Vốn dĩ cô không lo ngại gì bởi vì cậu rất hiểu tâm ý của cô.
“Không, vẫn luôn không ngủ.” Lạc Đường nói.
“A..” Trong mắt Vi Như Hạ hiện lên chút có lỗi, cười càng thêm sâu, nói: “Vậy sau này em không ngủ lâu như vậy nữa.”
Lạc Đường nhìn ánh mắt và biểu cảm của cô, không giống với ngày hôm qua nữa rồi. Nhìn tâm tình cô tốt hơn, Lạc Đường rũ mí mắt, uống một ngụm sữa nói: “Lần sau em vẫn sẽ ngủ như vậy thôi.”
Bị Lạc Đường chọc phá, Vi Như Hạ cũng không ngượng ngùng, cô lại nhỏ tiếng cười.
Hai người ăn xong thì Vi Như Hạ liền bị Lạc Đường dẫn đi. Sinh nhật thứ mười tám của cô, cậu so với cô càng coi trọng hơn.
Trái ngược với quà sinh nhật lúc Vi Như Hạ tặng Lạc Đường, món quà lần này cậu rất để ý. Quà của cậu không phải đi mua, mà là do cậu tự tay làm.
Lạc Đường tìm chỗ tổ chức đầu tiên là tại một phòng làm gốm sứ nghệ thuật. Máy kéo xoay tròn, trên tay ướt sũng bùn làm gốm, Vi Như Hạ say mê nhìn Lạc Đường ngồi bên cạnh.
Thiếu niên mặc một chiếc tạp dề màu nâu nhạt, ngón tay thon dài bị bùn nâu bao chùm. Cậu cúi nhẹ đầu, đường nét cạnh mặt tinh xảo đẹp đẽ, lông mi nhỏ chớp, hai mắt đen bóng. Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Lạc Đường làm, thủ pháp rất thành thạo, lại thêm vẻ ngoài xuất chúng, mọi người xung quanh ít nhiều đều để mắt nhìn cậu.
Đến đây chơi đa số đều là học sinh, nhìn thấy Lạc Đường đều nhỏ tiếng thảo luận.
“Cậu bạn kia đẹp trai quá, cậu xem cậu ta làm cũng rất tốt.”
“Ngón tay thật đẹp, thật muốn được nắm một lần.”
“Cô gái ngồi cạnh cậu ta là bạn gái sao? Nhìn rất hợp, quả nhiên người đẹp đều chơi với người đẹp.”
Vi Như Hạ cười nghe bọn họ thảo luận, say mê nhìn Lạc Đường. Khi cô đang nhìn, Lạc Đường bỗng khẽ quay đầu, hai người đối mắt nhìn nhau, tim Vi Như Hạ chợt trật một nhịp, tay cũng động theo, bùn làm gốm trong tay biến dạng.
“Ây, lại hỏng rồi.” Vi Như Hạ nhìn tác phẩm trong tay tan tác, cô không biết mình đã làm hỏng bao nhiêu lần rồi.
Cúi mắt nhìn bùn gốm của Vi Như Hạ, Lạc Đường mím môi, động tác trong tay không dừng, hỏi “Nhìn cái gì vậy?”
Vừa nặn lại lần nữa, Vi Như Hạ vừa vô tư trả lời: “Nhìn anh.”