Thứ sáu, sau khi tan học được nghỉ liền hai ngày, người trên tàu điện ngầm đông hơn bình thường. Mặc dù trên tàu điện ngầm có khí lạnh nhưng dưới dòng người chen chúc vẫn cứ cảm giác được chút khô nóng phiền muộn.
Vi Như Hạ dựa vào cửa tàu điện ngầm và tay vịn, Lạc Đường đứng trước mặt, hai tay chống đỡ ở bên người cô, tạo thành một khoảng nhỏ cách biệt trên tàu điện ngầm chật chội.
Phía sau lưng dựa vào tàu điện ngầm, man mát cưng cứng, chút cảm xúc nóng nảy vì bị chen chúc của Vi Như Hạ dần dần tan ra.
Lạc Đường nhìn qua cửa kính của tàu điện ngầm, trước mắt quét qua một biển quảng cáo sáng lên, ở đáy mắt đen nhánh của cậu chiếu ra một mảnh lộng lẫy biển sao.
“Thứ bảy cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.” Người có đôi mắt chứa ‘biển sao’ đột nhiên nói một câu. Những lời này có ý gì, Vi Như Hạ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, gật gật đầu đồng ý: “Được. Trùng hợp tôi có hẹn Hồ Ngâm Ngâm chiều thứ bảy gặp mặt ở Kim Đình.”
Cuối tháng chín, câu lạc bộ Hán phục chuẩn bị diễn kịch trong buổi triển lãm tổ chức muộn của trung tâm hoạt động Minh Hồng.
Mấy ngày nay thời gian gấp gáp, người của câu lạc bộ đều gia tăng thời gian tập luyện. Hai nhân vật nam, giao cho Vi Như Hạ và bạn trai Hồ Ngâm Ngâm – Hứa Hiền.
Hứa Hiền là học sinh Tứ Trung An Thành, những lần trước mọi người tập kịch cậu vẫn luôn không tham gia. Nhưng trước kia cậu đã từng diễn kịch này rồi, hơn nữa còn xuất thân là cosplay, là khách quen của triển lãm, cho nên dù không tập luyện cũng có thể biểu diễn tốt.
Lần này Hồ Ngâm Ngâm đưa Vi Như Hạ đi gặp Hứa Hiền, một là Vi Như Hạ chưa từng biểu diễn lần nào, muốn tìm Hứa Hiền tham khảo kịch bản. Hai là nàng muốn cuối tuần ở bên cạnh bạn trai, thuận tiện tìm cái cớ như vậy.
Vi Như Hạ hẹn gặp họ sau bữa trưa, không ảnh hưởng tới lịch ăn cơm với Lạc Đường.
“Không phải ăn ở Kim Đình.” Lạc Đường nói.
Vi Như Hạ nhấc mắt, nhìn Lạc Đường trước mặt, cười hỏi: “Vậy ở đâu?”
Quán cơm đồ ăn phương Bắc Hàn Tuấn Tùng đề cử tên là “Ẩm thực Nhã Huệ quê nhà”, là cửa hiệu lâu đời trên phố mỹ thực đường Minh Hoàng của An Thành. Lạc Đường đưa Vi Như Hạ đi vào cửa chính của phố chính trên Minh Hoàng, sau lại ngoặt ở cuối phố, không chút lúng túng tìm được quán cơm phương Bắc này.
Hôm nay trời đầy mây, từ buổi sáng đã có chút oi bức, lại chen vai chen chân trên đường Minh Hoàng, nâng độ oi bức lên một tầng cao mới. Sau khi đi vào quán cơm, khí lạnh ập tới trước mặt mới làm Vi Như Hạ sống lại lần nữa.
Quán cơm không lớn, nhìn qua được sắp xếp sáu cái bàn. Thời điểm hiện tại đi ăn cơm, số bàn đầy khách cũng chỉ có ba. Thấy có người tiến vào, bác chủ tiệm nhanh chóng bước tới. Người vừa mở miệng, Vi Như Hạ liền nghe được khẩu âm phương Bắc quen thuộc.
“Qúy khách ăn gì?” Bà chủ khung xương rất lớn, nhìn hơi cường tráng, nói chuyện tự tin mười phần.
Đáy lòng Vi Như Hạ lúc này như dây đàn, vừa bị nhẹ nhàng gẩy một chút, cô cười nhìn thoáng qua Lạc Đường. Lạc Đường đưa thực đơn cho cô, ngước mắt nhìn cô nói, ngữ khí vẫn bình đạm.
“Tôi chưa từng ăn qua, cậu gọi món.”
“Ẩm thực Nhã Huệ quê nhà”. Hai chữ ‘quê nhà’ làm Vi Như Hạ nếm chút loại hương vị nói không nên lời. Quán ăn sáng kiểu này ở huyện thành Đông Trấn có rất nhiều, trang trí cơ bản đều có những đặc điểm lớn giống nhau, lại khác nhau ở chi tiết. Nhưng quán cơm đem theo thanh âm đón tiếp nhiệt tình cùng với hương vị tràn ngập, làm người ta nhiều lần cảm thấy thân thiết.
Vi Như Hạ ăn một bữa cơm thỏa mãn nhất cô từng ăn qua từ khi tới An Thành, hỏi Lạc Đường: “Cậu biết quán cơm này thế nào?”
Vi Như Hạ uống nước, tầm mắt dừng lại ở quầy thu ngân của quán cơm, phía trên có đặt một tủ bát màu trắng đã cũ, hỏi Lạc Đường một câu.
Không trả lời câu hỏi của Vi Như Hạ, Lạc Đường hỏi: “Chính tông sao?”
“Chính tông.” Vi Như Hạ gật đầu.
Cũng là bởi vì chính tông, khẩu vị quá mặn quá nặng, không hợp khẩu vị người An Thành, cho nên dù ở trên đường Minh Hoàng phồn hoa náo nhiệt, khách quán cơm này lại ít ỏi không có mấy.
Vi Như Hạ rũ mi, quét mắt qua bát cơm sạch sẽ trước mặt Lạc Đường. Cậu gần như không ăn, còn ăn không hết một chén cơm. Xem ra Lạc Đường giống Vi Tử Thiện, hoàn toàn không nuốt trôi đồ ăn phương Bắc.
Dịch cái ly bên cạnh một chút, Vi Như Hạ nói với Lạc Đường: “Lần sau vẫn là đi ăn đặc sản An Thành đi.”
Lạc Đường nhìn bàn ăn gần như trống trơn trước mặt, hỏi: “Không thích món ăn phương Bắc?”
“Thích.” Vi như Hạ cười nói, “Nhưng về sau tôi ở An Thành, dù sao cũng cần thích nghi với khẩu vị đồ ăn nơi đây.”
Hôm nay Vi Như Hạ đeo một chiếc thắt lưng màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo voan mỏng chống nắng màu trắng, cả người cô dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái, giọng nói nhẹ nhàng.
Tính cách của Vi Như Hạ rất hiền, hiền như Phật. Cô như một người đến từ không gian đa diện, hoàn toàn xa lạ với An Thành. Nhưng cô vẫn chưa phản kháng, cũng chưa giữ bản tính của mình, ngược lại luôn mài dũa các khía cạnh của bản thân, để bản thân có thể hòa nhập với môi trường mới ở An Thành.
Lạc Đường nhìn vào đôi mắt nâu của cô gái và khóe miệng cười như có như không, cậu nhấp nhẹ môi dưới, nói: “Nếu cậu thích, tôi sẽ dẫn cậu đi”
Trong lòng Vi Như Hạ vẫn luôn muốn bản thân thích ứng với khẩu vị ở An Thành, nhưng nghe Lạc Đường nói, vẫn cảm thấy rất ấm áp. Ở An Thành có thể quen biết cậu, đồng thời làm bạn với cậu, Vi Như Hạ rất vui.
Nụ cười của Vi Như Hạ càng sâu hơn, vô cùng chân thành nói một tiếng.
“Cảm ơn cậu, Lạc Đường.”
Sau khi hai người ăn cơm xong, cùng nhau đi đến trạm tàu điện ngầm. Vi Như Hạ muốn đi Thương Hạ Kim Đình, nơi Lạc Đường muốn đi thì phải qua Thương Hạ Kim Đình hai trạm. Lúc tàu điện ngầm đến trạm Thương Hạ Kim Đình, Vi Như Hạ tạm biệt Lạc Đường rồi xuống tàu.
Mặc dù đã đi qua một lần, nhưng Vi Như Hạ đối với Thương Hạ to lớn như này vẫn có chút mơ hồ khó phân phương hướng. May mà Hồ Ngâm Ngâm lo cô không tìm thấy, trực tiếp ở cửa trạm tàu ngầm đợi cô.
Vi Như Hạ vừa lên thang cuốn liền nghe thấy Hồ Ngâm Ngâm gọi cô.
“Hạ Hạ~”
Vi Như Hạ ngẩng đầu, thang cuốn đã lên trên cùng, Hồ Ngâm Ngâm mặc một chiếc áo ngắn hán phục màu trắng, nhìn về phía cô vẫy tay cười hưng phấn. Cửa tàu điện ngầm cũng có khí lạnh tỏa ra, nhưng trong thời tiết nóng bức thế này, tác dụng lại cực kỳ nhỏ bé, giữa mũi thấm ra chút mồ hôi, tóc cắt ngang có chút ướt.
Mặc dù như thế, nhưng Vi Như Hạ vẫn cảm thấy Hồ Ngâm Ngâm thật dễ thương. Da của cô ấy vốn đã trắng, lại có chút mũm mĩm, có chút giống phong cách mỹ nữ thời Đường.
Hồ Ngâm Ngâm mặc Hán phục, người trên tàu ngầm đi ra, hầu như mọi ánh mắt đều lướt qua người cô ấy, vậy mà cô ấy không hề để ý, sau khi Vi Như Hạ đi ra, khoác tay lên cô nói: “Đi thôi, Hứa Hiền đang đợi chúng ta đó.”
“Nóng hử?” Vi Như Hạ cầm khăn giấy, đưa cho Hồ Ngâm Ngâm lau mồ hôi.
Hồ Ngâm Ngâm không để ý cười một cái, trên mặt lộ ra chút phấn: “Không sao.”
Vào cuối tuần các bạn nhỏ ngồi đầy ở đây để ăn kem, Hứa Hiền ngồi trên cái ghế dài ở góc khuất, đang cúi đầu chơi game. Lúc Hồ Ngâm Ngâm dẫn Vi Như Hạ đến đó, cậu ta vừa gõ chữ vừa cười, Hồ Ngâm Ngâm đi đến gọi cậu ta một tiếng, đùa một câu: “Nói chuyện với ai mà vui như vậy.”
Hứa Hiền ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Hồ Ngâm Ngâm, đưa điện thoại cho cô, nói: “Ở ga có một clip hài.”
Hồ Ngâm Ngâm không nhận điện thoại của cậu ta, chỉ hừ hừ hai tiếng, kéo Vi Như Hạ đến, cười hì hì giới thiệu: “Đây là bạn cùng bàn của mình, Vi Như Hạ ~ Hạ Hạ, đây là Hứa Hiền, Hứa Tiên của mình.”
Trước kia, Hồ Ngâm Ngâm đã đưa cho Vi Như Hạ xem hình của Hứa Hiền, hình ảnh đều là ảnh trên weibo của Hứa Hiền đăng lên, nhìn thấy người thật, Vi Như Hạ nhất thời không nhận ra.
Bộ dạng cậu ta khá nghiêm chỉnh, thân hình gầy nhom, đeo chiếc gọng kính tròn đen không có mắt kính. Sau gọng kính, mang theo đồng tử đẹp có chút màu xanh. Sau khi nhìn thấy Vi Như Hạ, đáy mắt hiện lên một tia sáng.
Sau khi hai người chào hỏi xong, Hồ Ngâm Ngâm đi qua ngồi kế bên Hứa Hiền, Vi Như Hạ cũng ngồi xuống một bên.
Khi Hồ Ngâm Ngâm vào cửa, tầm mắt của mấy người trong quán liền đặt trên người cô. Cô ngồi xuống, vẫn có người từ bên kia nhìn sang, Hứa Hiền quay đầu nhìn Hán phục trên người Hồ Ngâm Ngâm, nói: “Thật ra hôm nay không cần mặc Hán phục.”
“Hả?” Hồ Ngâm Ngâm nhìn Hứa Hiền, không hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”
Biểu cảm của cô đầy khó hiểu và không quan tâm, hỏi ngược lại Hứa Hiền. Cậu ta nhìn xung quanh, chỉ nói: “Mọi người xung quanh đều đang nhìn cậu đó.”
“Nhìn thì cứ nhìn.” Hồ Ngâm Ngâm cười rộ lên, “Nếu mọi người đều sợ ánh nhìn của người khác mà không mặc Hán phục, vậy làm sao có thể đem Hán phục mở rộng ra ngoài được?”
Hứa Hiền dường như muốn nói gì đó, Hồ Ngâm Ngâm chống lại ánh mắt của cậu ta, hỏi: “Mình mặc không đẹp sao?”
Câu hỏi vừa được đưa ra, Hứa Hiền cười khanh khách, thu hồi ánh mắt, nói: “Đẹp, trong mắt mình thì cậu mặc gì cũng đẹp.”
“Vậy thì không được rồi.” Hồ Ngâm Ngâm rất vui với đáp án này, đứng dậy hỏi Vi Như Hạ: “Như Hạ, cậu muốn ăn hương vị gì trong dung nham bão tuyết?”
Vi Như Hạ chưa từng ăn qua, hỏi: “Có vị quả đào mật không?”
“Không có.” Hồ Ngâm Ngâm cười rộ lên, nói: “Chúng mình không hổ là bạn bè, mình cũng thích ăn đào, có điều là đào vàng, nhưng không có vị đào vàng.”
Vi Như Hạ cười, nói: “Vậy cậu tùy ý mua cho mình một cái đi.”
Sau khi Hồ Ngâm Ngâm đáp ứng, liền ẩn vào trong đoàn xếp hàng. Vi Như Hạ xem cậu ấy đang đứng ở đâu, vừa muốn đứng dậy đi cùng cậu ấy xếp hàng, Hứa Hiền ở phía đối diện hỏi một câu.
“Ngâm Ngâm nói hai cậu là bạn cùng bàn.”
Vi Như Hạ nhìn Hứa Hiền, trả lời: “Trước kia là vậy, thứ 6 vừa chuyển chỗ rồi.”
“ Vậy cậu ấy dẫn cậu gia nhập hội Hán phục.” Hứa hiền nói, “Cậu ấy từng có rất nhiều bạn cùng bàn, cậu là người đầu tiên bị cậu ấy lôi kéo vào đó, mình cũng là lần đầu tiên gặp bạn cùng bàn của cậu ấy.”
“Ừ.” Vi Như Hạ nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Cậu có bạn trai chưa?” Hứa Hiền hỏi.
Vi Như Hạ nhấc mí mắt lên, cảm xúc trong đôi mắt nâu không rõ.
“Đừng hiểu lầm.” Hứa Hiền cười phì, cậu nhìn biểu cảm của Vi Như Hạ, giải thích: “Bởi vì lần tập kịch này của chúng ta, bên trong có hành động khá là mờ ám, mình sợ bạn trai của cậu,…”
“Cắt đoạn đó đi là được rồi.” Vi Như Hạ cắt ngang lời cậu ta, đứng dậy đi tìm Hồ Ngâm Ngâm.
Đám người Lạc Đường cùng Tứ Trung hẹn nhau ở một cái hẻm nhỏ gần phía sau phố ăn vặt, trong hẻm dựng một cái lều, bên trên dùng tôn che đậy, nhìn rất cũ nát, trong lều để một ít đồ sắt thép bỏ đi, bọn Hoàng Duy ngồi đó đợi đối phương xuất hiện.
Ngay từ đầu Hoàng Duy nói là 15v15, nhưng hắn lại làm càn, nhìn người trong lều, ít nhất cũng 25 người rồi. Ngoài những người ở đó không về nhà, có không ít học sinh trong nội thành cũng bị Hoàng Duy gọi đến.
Khi bọn Lạc Đường đến nơi, Hoàng Duy đang nghe một cậu con trai béo lùn nói gì đó, Hoàng Duy cười có chút tà khí, khi Lạc Đường vào vừa đúng lúc nghe hắn nói một câu.
“Ở trên tàu điện ngầm?”
Tên béo lùn đó gật gật đầu, quay đầu lại thấy Lạc Đường, ánh mắt khiếp sợ, nhanh chóng lẩn trốn vào trong đám người.
Mà Hoàng Duy không sợ Lạc Đường.
Hắn ta năm nay lên lớp 12, lớn hơn Lạc Đường một tuổi, hắn luyện quyền anh, ở đằng sau là một đám học sinh, có vẻ đặc biệt khỏe mạnh.
Thấy bọn Lạc Đường đã đến, Hoàng Duy từ trên tấm tôn nhảy xuống, đi đến bên cạnh Lạc Đường, mắt đảo qua phía sau, cười mỉa mai.
“Mỹ nữ ngồi tàu điện ngầm với Lạc ca đâu rồi? Nghe nói chân mỹ nữ đó không tồi nha…”
Lời của Hoàng Duy vẫn chưa nói hết, chỉ nghe thấy bên tai có chút gió, Lạc Đường đá một cước, Hoàng Duy lảo đảo ngã xuống đất.
Lạc Đường thu chân lại, hai mắt thiếu niên tối đen, giọng nói trầm thấp.
“Chân của tao thì sao?”
Khi Lạc Đường đi tìm Vi Như Hạ, đã là 3 giờ chiều, sau khi Vi Như Hạ và Hồ Ngâm Ngâm tạm biệt xong, vào trạm tàu ngầm, Lạc Đường đã đứng cửa tàu điệm ngầm đợi cô.
Vi Như Hạ chạy đến đó, vì chạy nên trên mặt có chút đỏ, thở nhẹ hai cái rồi nói: “Đi thôi.”
Lạc Đường quẹt thẻ tàu điện ngầm, nhìn tay cô cầm sách, hỏi: “Sách dạy nấu các món ăn đặc sản An Thành?”
“Ừ.” Vi Như Hạ cười giơ quyển sách hướng dẫn nấu ăn trong tay nói: “Mình muốn học làm món ăn ở vùng này.”
Lạc Đường vẫn chưa hỏi nhiều, tàu ngầm đến trạm, hai người theo dòng người trên tàu điện ngầm.
Vừa vặn 3 giờ là lúc mọi người chơi ở bên ngoài xong về nhà cho nên trên tàu điện ngầm có chút chen lấn. Vi Như Hạ theo Lạc Đường lên tàu điện ngầm, liền bị cậu dùng hai tay vòng qua chống đỡ tạo không gian bên trong.
Thương Hạ Kim Đình là trạm xe, sau khi bọn họ lên tàu điện ngầm, vẫn có người ở sau tấp nập đi lên phía trên, lúc đó bởi vì quá đông, có người bị chen đến mức lùi về phía sau, khuỷu tay đập vào sườn eo của Lạc Đường.
Lông mày của Lạc Đường nhăn lại.
Đằng sau Vi Như Hạ dựa vào cạnh cửa, nhìn thấy vẻ mặt thay đổi nhỏ của Lạc Đường, cô giương mắt tỉ mỉ nhìn thì phát hiện mặt Lạc Đường có chút trắng xanh. Rồi sau đó màu mắt âm u nhìn về phía sườn eo của cậu, không lộ ra chút cảm xúc gì.
“Cậu bị thương?”
Sau khi bị đụng vào sườn eo, Lạc Đường theo bản năng né đi, mà người kia chỉ huých một cái, cậu không đau đến mức phải nhíu mày.
Lông mày giãn ra, vẻ mặt bình tĩnh.
“Không có.”
Trong nháy mắt cậu nói xong, Vi Như Hạ tay nắm thành quyền, đánh về phía eo của cậu. Còn chưa chạm vào, lạc Đường đã né theo bản năng.
Lạc Đường vừa né, Vi Như Hạ liền từ chỗ lúc nãy đứng dậy. Vừa đứng dậy, cô bám chặt vào cánh tay Lạc Đường, dùng lực kéo Lạc Đường theo bên người cô, đem cậu kéo đến chỗ cô vừa dựa vào. Phía sau lưng chạm vào thành tàu, cảm xúc mát lạnh rất nhanh xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh, Lạc Đường cúi mắt xuống nhìn Vi Như Hạ.
Lúc này, Vi Như Hạ thật giống cậu lúc trước, hai tay chống đỡ ở eo cậu, chống cho cậu một không gian độc lập, trong không gian đó, không ai có thể động vào vết thương của cậu.
Thân thể vừa mới đứng vững, Vi Như Hạ ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt của Lạc Đường, dung mạo khí chất, mang theo một chút nghiêm túc và chăm chú.
“Tôi có thể giúp cậu nói dối gạt dì Dương, nhưng cậu cũng phải đáp ứng tôi, không để bị thương.”***Hứa Tiên