• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Tiếu Nhan nói xong câu nói làm hai đại suất ca biến sắc xong, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, kết quả làm Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ muốn chết vì bất ngờ.

Cuộc thi nhảy cao không cần phải nói, tất nhiên là ngừng lại, hai người kia vội vội vàng vàng đi theo cáng vào bệnh viện trường, sau khi bị phu nhân của hiệu trưởng đại nhân khiển trách một lúc, thành thành thật thật ngồi ở băng ghế ngoài hành lang chờ tin, cả đám y tá háo sắc đều thò đầu ra đánh giá bọn họ, dù sao loại trường hợp này thật sự rất ít gặp a, người như Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ cư nhiên cũng tới bệnh viện trường a! Thật sự quá ngạc nhiên!

Qua tầm một khắc, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó, mái tóc vàng của Nhạc Húc Phong xuất hiện trên hành lang, vẻ mặt y phi thường khẩn trương, lo lắng bước nhanh đến bên cạnh Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ.

“Thế nào rồi?” Nhúc Húc Phong cố gắng đè nén âu lo trong lòng.

“Không tốt lắm, nhưng bây giờ không biết có phải là tổn thương đến xương cốt hay không, vết thương có lúc y đập mình vào xà ngang, người bình thường đều không làm sao.” Đỗ Linh Vũ khá khách quan đơn giản nói, nhưng sắc mặt hắn lại hoàn toàn bán đứng hắn.

Sâm Bân không nói được một lời, trong lòng gã vô cùng hối hận, đều là lỗi của gã, nếu gã không có thái độ trêu tức kia, tiểu quỷ sẽ không gặp chuyện, rõ ràng nên đặt cậu trong lòng bàn tay nâng niu che chở, nhưng bản thân đã làm gì vậy? Cư nhiên để Kỷ Tiếu Nhan bị thương ngay trước mắt mình? Tuyệt đối không thể tha thứ!

Nói đến áy náy trong lòng, Nhạc Húc Phong khó chịu nhất, y dọc đường nghe được tin tức, đầu óc toàn bộ rối loạn, hiện tại muốn ba người bọn họ ở hành lang chờ, so với treo cổ còn khó mà chịu đựng hơn.

Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy phần eo nhức nhối đau đớn, cậu như đang trôi nổi giữa những gợn sóng, lúc nào cũng có nguy hiểm bị chìm xuống, nhưng từ từ, nước rút mất, cậu lại có thể thuận lợi hít thở.

Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy là trần nhà trắng xóa, cùng mùi thuốc nồng nặc, Kỷ Tiếu Nhan điều chỉnh tiêu cự rất lâu, mới có thể nhìn rõ.

Cậu vừa mới tỉnh, chợt nghe thấy chất giọng lảnh lót như chuông bạc của y tá: “Tỉnh tỉnh!”

Sau đó cửa ‘bang’ một tiếng bị đạp ra, một đám người rầm rập tiến vào, Kỷ Tiếu Nhan còn chưa kịp phản ứng, đã bị hung hăng đập mạnh vào đầu, đòn này rất mạnh, trước mắt Kỷ Tiếu Nhan một mảnh đen kịt điểm bông tuyết trắng, chút nữa là chập mạch.

“Ai nha nha nha Sao tự nhiên lại đánh tôi?! Tự nhiên….. Ách….. Chỉ? Chị?! Sao chị lại ở đây?”

Kỷ Tiếu Nhan trợn mắt há mồn nhìn Kỷ Tiếu Nhạn tức sủi bọt mép đứng bên giường cậu, khuôn mặt có điểm tương tương tự mình kia lại có thể biểu hiện ra vẻ phẫn nộ như thể…..

Thật khủng bố…..

“Ách…… Chị……. Chị sao lại ở đây?”

Kỷ Tiếu Nhan xoa xoa đầu mình, thuận tiện nhìn Sâm Bân, Đỗ Linh Vũ ở hai bên thân thiết nhìn mình.

“Em còn dám hỏi?”

Kỷ Tiếu Nhạn trừng mắt, bộ dạng thực dọa người rống: “Tiếu Tiếu! Em xem em rốt cục đã làm ra cái chuyện gì! Cư nhiên chạy đi thi nhảy cao? Sức khỏe mình ở tình trạng nào em không biết sao? Nghe nói em bị thương, ba mẹ đều sợ vô cùng, chị còn phải giúp em nói dối để cho ba mẹ yên lòng!”

Kỷ Tiếu Nhan bị rống đến ngây người, chị gái mình rất ít khi phát hỏa như vậy, nàng cơ bản không khác mình là mấy, thái độ làm người thực thiện lương, nhưng lúc này có vẻ là thực tức giận, vẻ mặt nghiêm khắc, như hổ rình mồi mà nhìn cậu.

Phụ nữ không thể trêu vào, nhất là phụ nữ đang tức giận càng không thể trêu!

Biết rõ chị gái mình là Hoa Mộc Lan tái thế, cho nên Kỷ Tiếu Nhan chỉ có thể cố gắng đem mình thu nhỏ thu nhỏ lại thu nhỏ….. Tội nghiệp nhìn nàng, Đỗ Linh Vũ ở bên cạnh cười hòa giải: “Ai nha, cô đừng lo, Tiếu Nhan không phải không có chuyện gì sao, cũng làm bọn tôi sợ hãi, việc này nên oán bọn tôi, không nên trách cậu ấy…..”

Sâm Bân ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác, hỏi Kỷ Tiếu Nhan: “Cậu bây giờ cảm thấy thế nào? Rất đau sao?”

Kỷ Tiếu Nhan vừa nghe Sâm Bân hỏi vậy, đảo hai mắt, sau đó liều mạng gật đầu: “Đau a đau a, đau muốn chết!”

Nghe cậu nói đau, chị gái Kỷ Tiếu Nhan cuối cùng cũng bình tĩnh không mắng cậu nữa, nhưng nhãn thần hai người bên cạnh lại trở nên càng xót lòng, quả thực không chút nào che dấu biểu hiện tâm tình mình, đang ở trước mặt chị gái Kỷ Tiếu Nhan, liền hỏi trái hỏi phải, đối đãi với Kỷ Tiếu Nhan như quốc bảo.

“Nghe bác sĩ nói là bong gân, không có thương nặng, nằm một chút là được, cậu phải hảo hảo dưỡng thương, muốn gì thì nói cho bọn tôi.” Đỗ Linh Vũ vừa gọt hoa quả, vừa giảng giải.

Hừ….. Rất không vừa lòng cách nói của hắn, Kỷ Tiếu Nhan không vui kêu to: “Đau a đau a…..”

Sâm Bân lập tức dỗ cậu: “Đau đau đâu, rất đau rất đau, ngoan, có tôi ở đây a, tôi đau thay cậu…..” Nói xong, còn ôm Kỷ Tiếu Nhan nhẹ nhàng vỗ về, giống như đối với trẻ con vậy.

Kỷ Tiếu Nhạn nhìn khung cảnh này, nửa ngày không nói gì, thở dài một hơi, nghĩ thầm: Tiếu Tiếu bị mấy người vây quanh, cũng không biết là tốt hay là xấu a.

Hôm nay nàng nhận được điện thoại của Nhạc Húc Phong, biết Tiếu Nhan bị thương liền vội vàng tới đây, lúc tới bệnh viện liền thấy ở trên hành lang ba đại suất ca đều một vẻ không muốn sống.

Mà bốn người bọn họ ở bên ngoài chờ hơn 1 tiếng, Kỷ Tiếu Nhạn nói chung với tình hình cơ bản cũng có chút hiểu biết, xem ra em trai mình thật sự giống như lời nữ sinh ma quỷ kia, bị một đám sói theo đuôi a.

Đây cũng phải là chuyện đáng ngạc nhiên, Kỷ Tiếu Nhan biết em trai mình luôn được nam sinh yêu thích, nhưng lần này nhìn qua cũng không phải dễ chọc như vậy.

Bất quá mấy tên này, có vẻ đối với Tiếu Tiếu rất tốt, tạm thời theo dõi tình hình đã….. Kỷ Tiếu Nhạn nghĩ vậy, cửa lại mở ra, Nhạc Húc Phong mang theo khay đồ ăn bước vào, nhìn Kỷ Tiếu Nhan sau khi tỉnh lại tinh thần rất tốt, ánh mắt cũng tỏa sáng.

Kỷ Tiếu Nhan thấy Nhạc Húc Phong tiến vào, còn chưa kịp mở miệng gọi, chỉ thấy chị mình xông lên cho Nhạc Húc Phong một đấm, nửa mặt bị đánh của y nhanh chóng sưng lên, làm mọi người trong phòng đều hoảng sợ.

Giây tiếp theo Kỷ Tiếu Nhạn bắt đầu chừi ầm lên: “Nhạc Húc Phong! Tên hỗn đản anh! Bây giờ tôi tính sổ với anh! Nó bị thương tất cả đều do anh! Còn nói với tôi rằng muốn mãi mãi bảo vệ nó, anh bảo vệ nó thế nào? Đây là kết quả bảo vệ nó của anh sao?”

Nhạc Húc Phong không nói được một lời, liền cứ như vậy bị Kỷ Tiếu Nhạn hung hăng mắng, Kỷ Tiếu Nhan lần đầu tiên thấy Nhạc Húc Phong cao ngạo có vẻ mặt kinh ngạc như vậy, ban đầu là giật mình, sau đó liền thấy buồn cười, trước mặt chị, quả nhiên tất cả nam nhân đều biến thành giống nữ nhân, chỉ biến im lặng ăn mắng!

Song Đỗ Linh Vũ cùng Sâm Bân cũng từ đó nghe ra được cái gì, hỏi Kỷ Tiếu Nhan: “Chị cậu hóa ra quen Nhạc Húc Phong? Nghe bọn họ nói, nhìn như trước kia đã quen biết rồi a.”

Kỷ Tiếu Nhan lúc này mời nhớ hồi mới nhập học, Nhạc Húc Phong nói với cậu mấy câu kiểu hỏi chị gì đó, nhưng bản thân không hiểu, nên liền quên mất, bây giờ xem ra, hai người bọn họ quả nhiên có quen biết.

“Uhm, hình như vậy, tôi có nghe Nhạc Húc Phong nhắc tới một lần.”

Sâm Bân vuốt cằm không nói gì, Đỗ Linh Vũ thì cười cười, trong đầu hai người này nghĩ y hệt nhau: bị Nhạc Húc Phong giành trước rồi, phải lập tức có quan hệ tốt với chị của Kỷ Tiếu Nhan mới được……

Kỷ Tiếu Nhan đáng thương không biết một con hồ ly một con sói này có tâm địa lớn tới mức nào, cậu thấy Nhạc Húc Phong bị chị mắng dữ như vậy, một câu phản bác cũng không có, nhãn thần trong cặp mắt xinh đẹp của y trở nên ảm đạm, lòng minfhh cũng không hiểu sao cảm thấy khổ sở.

“Chị, chị đừng giận a, thầy Nhạc là chủ nhiệm của em, y xếp em tham gia nhảy cao cũng không có gfi không đúng, ngã thương đều là do em không tốt.” Kỷ Tiếu Nhan tốt bụng nói đỡ cho Nhạc Húc Phong.

“Tên này? Chủ nhiệm? Coi như hết rồi, người như anh ta, mười năm trước chị liền biết mà! Phó thác em cho anh ta một chút cũng không yên lòng!” Kỷ Tiếu Nhạn rõ ràng vẫn đang giận Nhạc Húc Phong.

Nhạc Húc Phong trầm mặc, chỉ bê khay thức ăn lại, ai cũng thấy được, trong lòng y cũng phi thường khổ sở, tuy y vẫn một vẻ lạnh lùng, Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên trong lòng cảm thấy không chịu được y tự trách mình như vậy, thật sự không muốn nhìn thấy y chật vật như vậy.

Nhìn Sâm Bân ở bên cạnh từ bỏ sự kiêu ngạo mặc mình hồ nháo, một người bá đạo như vậy, bây giờ dỗ dành cậu như bảo bối, lúc nắm tay Sâm Bân, phát hiện lòng bàn tay gã đều là mồ hôi, gã phỏng chừng chưa từng lo lắng như vậy đi?

Học trưởng nữa, tuy vẫn tươi cười như trước, nhưng nụ cười cùng lời nói của hắn, Kỷ Tiếu Nhan có thể từ đó cảm thấy được sự thành tâm của hắn, không phải là loại mặt nạ ôn nhu, mà là nụ cười thật lòng, cười với mình, quan tâm mình.

Còn có vì mình bị thường, chị gái hiền lành cư nhiên lại nổi giận như vạy, còn động thủ đánh người……

Kỳ thật mình có rất nhiều người quan tâm, bảo vệ a!

Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy trong lòng ấm áp, cảm giác được người thân cận che chở này mãnh liệt như vậy, thỏa mãn như vậy, tuy lưng vẫn còn rất đau, nhưng so với điều này, thật sự không là cái gì…..

“Ha ha, tôi cái gì cũng không sao, đều là lừa mọi người đó, thực sự! Vừa rồi học trưởng không phải đã nói sao, chỉ là bong gân, bong gân, nằm một chút là được, đừng lo lắng!”

Kỷ Tiếu Nhan lớn tiếng nói, cố nén xúc động vì cảm động mà muốn khóc lên, giả bộ không làm sao, ngây ngốc cười, cậu không muối những người này vì cậu mà lo lắng!

Nhạc Húc Phong sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn mặt cậu, không nói gì.

Sâm Bân vẫn chưa yên tâm hỏi: “Thật sao? Thật sự không sao?”

Đỗ Linh Vũ đặt hoa quả xuống, nói: “Đau thì cứ nói ra, Tiếu Nhan cậu thật sự không sao?”

“Uhm, uhm! Thật sự không sao! Anh xem tôi không phải rất có tinh thần sao!” Kỷ Tiếu Nhan vỗ vỗ ngực mình, “Được rồi, được rồi, ăn cơm ăn côm, oa! Thịt kho tàu! Tôi thích nhất món này đó!”

Nói xong liền dồn dập ăn, nhìn bộ dạng sinh long hoạt hổ của cậu như vậy, ánh nắng trong phòng cũng chở nên long lanh và sáng lạn. Ba người nam nhân đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên lặng nhìn bộ dạng ăn thịt kho tàu đến khoái hoạt của cậu.

Hôm nay, bọn họ cảm nhận được, hóa ra bất cứ thứ đồ quý giá nào trên thế gian này, cũng không bằng một nụ cười của Kỷ Tiếu Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK