Đúng rồi! Tuổi anh lớn hơn chị, chẳng lẽ…
Y thích chị cậu? Nhân cơ hội này nịnh bợ em vợ?
Không không không, ngẫm lại thì không thể….. Chị cậu thuộc dạng tomboy, không thể khiến Nhạc Húc Phong thích…..
Vậy đó là ý gì?
Không phải chứ! Không nên là chị thiếu tiền y….. Y muốn đến đòi cậu???
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Tiếu Nhan đến ngay cả khả năng Nhạc Húc Phong là người của Cục Bảo mật Trung Quốc cũng nghĩ tới, trải qua giày vò như vậy, cả đêm đều không thể ngủ ngon.
=. =. =. =. =
Sáng hôm sau, Kỷ Tiếu Nhan dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt thâm đen, động tác chậm chạp như gấu trúc.
Bất quá lần đầu tiên cậu đến phòng học, phát hiện học sinh Hệ Hậu Cần đều thực không bình thường, giống Trương Hiểu Ba, Ngoại Tinh Nhân, không có gì để ngạc nhiên.
Nói về nữ giới, cả lớp có 25 bạn học nữ, trong đó có 20 người đang vây quanh Trương Hiểu Ba nghe nói linh tinh, bộ dạng cực kỳ sùng bái, còn lại năm người, bỏ qua 2 người đang soi gương, 2 người đang nghịch máy ảnh chuẩn bị chụp hình thầy, cư nhiên còn có một người khủng bố đến cực điểm, cầm trong tay quyển《 Lực vạn vật hấp dẫn 》cười tủm tỉm hướng Kỷ Tiếu Nhan chào hỏi khiến cậu suýt nữa bị hù chết.
Tại sao trong lớp lại có thứ nữ nhân khủng bố đó……Trời ạ!
………..
Vì chuông báo vẫn chưa vang lên, bạn học Trương Hiểu Ba bên cạnh Kỷ Tiếu Nhan vẫn thao thao bất tuyệt giảng giải: “Các bạn! Vào đại học, mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là nịnh bợ thầy giáo, bởi vì chỉ có thầy giáo mới có thể cho chúng ta một cuộc sống đại học thật happy, mục tiêu thứ hai là nịnh bợ lãnh đạo Hội học sinh, họ sẽ giúp cuộc sống đại học của bạn khá là tươi mát!”
Nữ sinh bên cạnh y tò mò hỏi: “Nếu không làm được cả hai thứ này? Không phải ai cũng có bản lĩnh đó a.”
Trương Hiểu Ba tiếp tục nói: “Nếu không nịnh bợ được thầy giáo, vậy bạn liền nịnh bợ lớp trưởng, ít nhất cũng sẽ làm cuộc sống đại học của bạn tương đối happy!”
Kỷ Tiếu Nhan bởi vì mệt mỏi không chịu được, vừa ngồi xuống liền buồn ngủ, nên vươn tay chộp lấy Cường ca, sờ sờ, cảm thấy khá cứng, sau đó xoay người dựa vào Trương Hiểu Ba, thuận tiện đem tên bạn không ngừng kêu gào trở thành gối ôm rồi nhắm hai mắt lại.
“Nếu bạn ngay cả lớp trưởng cũng không nịnh bợ được, hội học sinh cũng không có người bảo vệ, vậy tốt nhất là ít gây sự, tỷ như đừng để thầy giáo nhớ kĩ tên mình, đừng khiến lão Đại của trường nhìn không thuận mắt…….”
Kỷ Tiếu Nhan đang mơ mơ màng màng đột nhiên im lặng tựa như vừa phát hiện ra thế giới, di? Trương Hiểu Ba sao không nói tiếp? Kỳ quái, y không lải nhải, mình ngược lại ngủ không thoải mái…….
Nghĩ thế, Kỷ Tiếu Nhan lầu bầu một tiếng, giống như con kaola ôm chặt lấy Trương Hiểu Ba, “Tiếp tục nào tiếp tục nào……”
…………
Trương Hiểu Ba cảm thấy mình hiện tại như đang ở núi đao biển lửa, lên không được xuống không xong a! Cả lớp đều thấy rõ rõ ràng ràng a, mình lập tức sẽ bị cẩu đầu trảm a!
“Nhan Tử Nhan Tử! Thiếu gia ta van cầu cậu, buông tôi ra đi a!” Trương Hiểu Ba gấp gáp thấp giọng nói.
Kỷ Tiếu Nhan vẫn trì độn, Trương Hiểu Ba liền đẩy cậu ra, cậu lại tiếp tục dính vào, kết quả nghe thấy một thanh âm lạnh như băng.
“Em Kỷ Tiếu Nhan, lúc lên lớp em làm tư thế này là muốn biểu diễn cho chúng tôi xem nghệ thuật cơ thể sao?”
Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên ngẩng đầu, ngây dại, bởi vì Nhạc Húc Phong mặc một thân tây trang giáo sư, chậm rãi bước vào, lúc này đang nghiêm khắc nhìn chằm chằm cậu.
Ngoại Tinh Nhân sau này phân tích qua, vì nguyên nhân não bộ Kỷ Tiếu Nhan vốn đã hỏng, thế nên phản ứng đầu tiên của cậu vĩnh viễn khác với người thường, giống như thú mỏ vịt không phải sinh bằng bào thai thì đẻ trứng đều không bình thường.
Ngoại Tinh Nhân vĩnh viễn đúng.
Kết quả phản ứng đầu tiên của Kỷ Tiếu Nhan chính là, đứng thẳng dậy, sau đó chỉ ngón trỏ vào Nhạc Húc Phong, lớn tiếng kinh hô: “Y cư nhiên là dạy lớp chúng ta sao?”
Cả lớp đều biến thành đá.
…………
Chuông tan học vang lên, một tiết học Cao Số cuối cùng cũng qua.
“Cậu sao lại hoa mắt như vậy a! Nhạc Húc Phong là thầy giáo của chúng ta a!”
Cường ca đột nhiên mắng cậu một trận, mở ra tờ thông báo ngay ngày đầu tiên đi học đã nhận được, mặt trên in rành rành to đùng chứ: “Thầy giáo – Nhạc Húc Phong”.
Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy chính mình thật ngốc không chịu được! Tất cả bất hạnh cậu đều dính vào, không có quan hệ tốt với thầy giáo, không có người quen trong Hội học sinh, bị Sâm Bân đánh, bị Nhạc Húc Phong thoa mạ, cậu nếu không tìm đươc lớp trưởng để dựa vào, chẳng phải cuộc đời đại học sẽ hoàn toàn đi tong sao?
C, qua tiết Cao Số này, Kỷ Tiểu Nhan phát hiện ra rằng, tình trạng học tập trong lớp tuyệt đối là ít người nghe, nhiều người nhìn, đại bộ phận đều đem lực chú ý tập trung lên mặt Nhạc Húc Phong, ngay cả nam sinh cũng thế, Cường ca thích ngắm gái đẹp như vậy, cũng chằm chằm nhìn Nhạc Húc Phong ngắm a ngắm, sách cũng không mở ra…… Nam sinh như vậy thành đem chú ý, trên cơ bản ngoại trừ Ngoại Tinh Nhân, Trương Hiểu Ba cùng cậu, đều mê đắm như thế.
Nhạc Húc Phong cho dù thực sự rất tuấn tú, nhưng đến mức khiến người khác mê mị như vậy sao, thiết! Không biết tại sao, trong lòng Kỷ Tiếu Nhan có chút cảm giác khó chịu……
Nữ sình thì càng khoa trương, mỗi người trong tay đều cầm di động có khả năng chụp hình, đèn flash nhấp nháy không ngừng, Nhạc Húc Phong cư nhiên một chút biểu tình cũng không thay đổi, bộ dạng quen thuộc với tình cảnh này, bài giảng vẫn tiếp tục, bất quá Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy anh trở về nước một là lãng phí tài năng, hai là làm hại các thiếu nam thiếu nữ, bởi vì căn bản không ai nghe giảng cả !
Lúc tan học càng khoa trương, toàn bộ nữ sình đuổi theo Nhạc Húc Phong xin chữ ký, kết quả bị hắn lạnh lùng nói một câu “Nếu muốn bị đuổi học thì cứ tiếp tục”, thành thành thật thật ngồi trên chỗ bục giảng.
Nhạc Húc Phong thông báo cho mọi người chuyện bầu cán bộ lớp, tuần tới sẽ bầu cử, Kỷ Tiếu Nhan lập tức phục hồi lại tinh thần, trong đầu bắt đầu tính toán dù thế nào mình cũng phải có quan hệ tối với lớp trưởng, tròng mắt lượn quanh một vòng, biểu tình kia phỏng chừng quá mức rõ ràng, ngay cả Trương Hiểu Ba trì độn cũng nhìn ra.
“Uy ! Bạn thân, cậu muốn tranh cử chức lớp trưởng sao ?” Trưởng Hiểu Ba thấp giọng nói.
“A ? Không, tôi không tranh cử.” Kỷ Tiếu Nhan sửng sốt, lắc đầu, nghĩ thầm rằng, tôi là muốn đi nịnh bợ lớp trưởng a, chính mình tranh cử cái đầu a !
Hai người bọn cậu cứ như vậy châu đầu ghé tai, ánh mắt sắc bén của Nhạc Húc Phong lập tức đảo tới, “Kỷ Tiếu Nhan và Trương Hiểu Ba, chốc lát ở lại.”
Điều không hay ho lại như vậy mà tới…
=. =. =. =. =
Không đến một ngày, Kỷ Tiếu Nhan lại một lần nữa đứng trong văn phòng Nhạc Húc Phong, trong lòng trắm mối cảm xúc ngổn ngang, ta Hồ Hán Tam đã trở lại!(Hồ Hán Tam là một tên địa chủ chuyên chế trong bộ phim <> của TQ vào những năm 70. Khi các phong trào nông dân nổ ra mạnh mẽ, hắn liền chạy trốn lấy mạng nhưng đến khi các phong trào nông dân đi xuống, hắn lại trở về quê nhà, đàn áp nông dân. Trong lúc tự hào đã hét lên “Ta Hồ Hán Tam đã trở lại” -> Câu nói mang tính mỉa mai, trào phúng)
Nhạc Húc Phong đối với Trương Hiểu Ba cũng là lạnh như băng, bất quá sau khi nói với y vài câu, liền cho y rời đi, chỉ để lại mình Kỉ Tiếu Nhan, Trương Hiểu Ba lúc gần rời đi đành cười khổ không nhìn Kỷ Tiếu Nhan hướng y biểu tình, đáy lòng cảm thán, anh em, xem ra cậu có số đào hoa, tôi không giúp nổi cậu!
“Kỷ Tiếu Nhan, nếu không cẩn thận ngôn ngữ cử chỉ của mình, tôi sẽ hảo hảo trừng phạt cậu.” Nhạc Húc Phong ngồi sau bàn làm việc, âm trầm nói.
Kỷ Tiếu Nhan vội vàng đáp ứng: “Vâng, vâng, em về sau lên lớp tuyệt đối không tựa vào người bạn học ngủ.”
Cậu nói như vậy, Nhạc Húc Phong tựa hồ lại tức giận, nghiêm khắc răn đe: “ Cái gì mà sau này lên lớp? Vô luận khi nào, cũng không thể tùy tiện như vậy cùng người khác thân thế tiếp xúc, có hiểu không!”
Kỷ Tiếu Nhan mạc danh kỳ diệu, “Nhưng, cái này không có quan hệ…..”
“Đương nhiên là có quan hệ!”
“A?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Kỷ Tiếu Nhan, Nhạc Húc Phong cảm giác mình càng khó thở, đơn giản không nhìn cậu, độc tài ra lệnh: “Không cần hỏi nhiều như vậy, tóm lại, phải biết chú ý bảo hộ chính mình, không cần cùng bạn nam đó qua lại thân thiết.”
Ai biết y nói xong câu đó, Kỷ Tiếu Nhan lại phì cười một tiếng, cong cong khóe mắt, khóe miệng hơi nhếch, đều khiến người ta luyến tiếc giây phút này.
“Thầy à! Em cũng không là nữ sinh, thầy lầm rồi!” Kỷ Tiếu Nhan cười nói, không thể nào, nguyên lai Nhạc Húc Phong cư nhiên biến cậu thành nữ sinh? Cái gì không cần cùng bạn nam qua lại thân thiết, lời này không thích hợp a!
Nhìn không ra biểu tình của Nhạc Húc Phong đang nhìn chằm chằm mình, Kỷ Tiếu Nhan còn nghĩ anh không tin, tiếp tục giải thích: “Ôi, lúc em học cao trung cũng có người nhầm, thế nhưng đại học thì thầy là đầu tiên, đừng có nhìn em như vậy, thầy! Em thật sự là nam sinh!”
Nói thế, Kỷ Tiếu Nhan chỉ cảm thấy mình gặp phải một chuyện không thể tưởng tượng, có chút dở khóc dở cười, “Nếu không em cùng thầy đi WC kiểm ỷa, như giả bao hoàn(mang ý nghĩa “nhất định là sự thật”)!
Nói xong câu đó, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy không thích hợp, bởi vì ánh mắt Nhạc Húc Phong trở nên thực đáng sợ, rất nguy hiểm, bất quá sau một giây, lúc Kỷ Tiếu Nhan nhìn lại, Nhạc Húc Phong đã trở lại thái độ lạnh lùng kia, làm cho cậu hoài nghi mình có phải gặp ảo giác không.
“Thật không? Vậy cũng được.” Nhạc Húc Phong với tay lấy một chiếc điều khiển từ xa ấn một nút, nhất thời cả phòng tối lại, tất cả màn che bằng thủy tinh trong suốt đều được buông xuống, ánh nắng đều bị đuổi đi không còn lấy một tia.
“Thầy?”
Nhạc Húc Phong đi tới, Kỷ Tiếu Nhan vẫn không phản ứng, trên vai bị nắm thật mạnh, chính mình an vị trên ghế sofa.
Nhạc Húc Phong nhìn cậu, ánh mắt đằng sau cặp kính như biến mất, không thấy rõ có dụng ý gì.
Lúc này, thanh âm lạnh như băng lại vang lên.
“Cởi quần ra.”