• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ ngồi xe Sâm Bân trở lại trường, lớp 1 hệ Hậu Cân cũng đã bắt đầu tiết hai, đơn giản bùng tiết đi, đem Sâm lão đại hăm hở đuổi đi, Kỷ Tiếu Nhan tự mình gian nan leo lên tầng khu ký túc vắng vẻ.

Đại học HB có một truyền thống, thứ Hai là học trọn tiết, thứ khác tính sau, mà Kỷ Tiếu Nhan hôm nay chuẩn bị định trốn học cả ngày, không nói khác được, bộ dạng khập khiễng của cậu lúc này, thế nào cũng không nguyện ý đến lớp, Trương Hiểu Ba khẳng định sẽ hô to gọi nhỏ hỏi han ân cần, khiến cậu phiền toán, đương nhiên, nguyên nhân chính là không thể để Liêm Tử Toàn thấy, bằng không sẽ bị báo lên Nhạc Húc Phong, bản thân phỏng chừng chết rồi cũng không biết chữ ‘thảm’ viết thế nào.

Ở đó trăn trọc suy nghĩ, Kỷ Tiếu Nhan đứng giữa cầu thang, thở dài một hơi, tuy Sâm Bân nói người gã thích là mình, khổ sở thương tâm trong lòng thoáng chốc tiêu thất, nhưng một cảm giác tội lỗi khác lại trỗi dậy, giống như có tật giật mình.

Kỷ Tiếu Nhan cũng không biết mình nên làm gì, cứ cảm thấy có lỗi với Đỗ Linh Vũ, bởi vì Đỗ Linh Vũ cũng tỏ tình với cậu, hơn nữa hắn luôn không thúc ép mình trả lời, còn phi thường ôn nhu chăm sóc cậu, hắn càng ôn nhu như vậy, Kỷ Tiếu Nhan càng không thể chống đỡ nổi, cơ hồ muốn chìm trong phong độ dịu dàng của học trưởng….

Nhưng… như vậy là không đúng….

Kỷ Tiếu Nhan biết, thích một người, nên là song phương ngang hàng a, cậu cũng hiểu tình yêu là một lòng một dạ, chưa từng nghĩ bản thân là một người đa tình, nhưng, nếu bảo cậu cự tuyệt một ai giữa Sâm Bân và Đỗ Linh Vũ, vì sao cậu liền cảm thấy đau lòng?

Hỗn loạn hỗn loạn….

Mình nhất định là không bình thường rồi….

Kỷ Tiếu Nhan vỗ mạnh vào gáy, mình đây là làm sao vậy, đồng tính luyến ái?! Hay là quan hệ tay ba?! Trời ơi! Sao lại phức tạp vậy! Ai giúp tôi với!

Kỷ Tiếu Nhan cứ như vậy biểu tình phiền muộn đứng giữa cầu thang thở dài, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nói lạnh như băng: “Cậu đứng đây làm gì?”

“A a a a a a a a a!”

Kỷ Tiếu Nhan kêu to liên tục, lúc quay đầu thấy thân hình quen thuộc kia, ngốc lăng vài giây, mặt mũi trắng bệch, sau đó không nói gì, khập kiễng phi lên lầu, tư thế quả thực là di sản văn hóa phi vật chất vĩ đại, xin hãy nhìn người què chạy bộ như thế nào…..

Vừa chạm tới cửa, còn chưa kịp lấy chìa khóa ra, cổ áo sau đã bị người hung hăng giữ lại, tiếp đó chìa khóa bị lấy đi, cửa mở, xách cậu bước vào, đóng cửa lại, rồi ném cậu lên giường.

Kỷ Tiếu Nhan nằm úp sấp trên giường mình, mặt chôn trong chăn, vừa định giả vờ làm đà điểu, bỗng nhiên nghĩ thế này giống tư thế tối qua cùng Sâm Bân làm chuyện hoang đường, nhất thời mặt đỏ bừng, xoay người lại, đối diện với cặp mắt băng lãnh của Nhạc Húc Phong.

“Em em em em….”

“Gì?”

“Em em em em….”

“Nói.”

“Em hôm qua cùng Sâm Bân ra ngoài chơi.” Kỷ Tiếu Nhan nhanh chóng nói xong câu đó, con mắt đảo quanh, thân sắc phi thường khẩn trương.

“Tôi biết.”

“Ách…. Bọn em tới quán bar… Kết quả em bị một đống người vây quanh rồi sợ ngất đi… Vì vậy… Vì vậy chờ tới lúc em tỉnh dậy đã ở trong khách sạn rồi…..” Giọng Kỷ Tiếu Nhan càng ngày càng nhỏ, thuận tiện lược bỏ chuyện Sâm Bân tỏ tình với cậu, nhưng cậu là người không biết nói dối nhất, Nhạc Húc Phong không nhìn cũng biết.

“Sau đó cậu liền ngủ cùng y có phải không?” Lúc Nhạc Húc Phong hỏi câu này biểu tình phi thường bình thản, giống như không thèm để ý, trên thực tế, nếu như Kỷ Tiếu Nhan chú ý kỹ, có thể phát hiện, tay y đã nắm chặt lại.

“Vâng…” Kỷ Tiếu Nhan không thể làm gì hơn là trả lời, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Nhạc Húc Phong nhắm mắt lại, nỗ lực trấn tĩnh bản thân, sau đó y mở mắt ra, nhìn Kỷ Tiếu Nhan một lúc, chỉ nhìn khuôn mặt ửng lên kia, liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Húc Phong không muốn nghĩ tiếp, vô pháp khống chế cơn tức giận đã thấm vào tứ chi bách hải(chân tay xương cốt) y, không thể nói là giận Sâm Bân, là y giận bản thân mình, hơn nữa không cách nào phát tiết,

“Cậu tự nguyện sao?” Nhạc Húc Phong để bản thân bình tĩnh, bây giờ không phải lúc tính toán với bản thân, bảo hộ Kỷ Tiếu Nhan là điều quan trọng nhất, y muốn xác định Sâm Bân có làm tổn thương bảo bối của y hay không.

Kỷ Tiếu Nhan bối rối nhìn y, lắc đầu cũng không phải, gật đầu cũng không phải, cuối cùng chỉ có thể nói rõ: “Kỳ thật là y tỏ tình với em, nói thích em.”

Nói xong, lục lục túi áo, lôi chiếc nhẫn kim cương to đến dọa người Sâm Bân ép nhét vào túi cậu ra, đưa cho Nhạc Húc Phong xem: “Là cái này.”

Nhạc Húc Phong nhìn nhìn, ‘thiết’ một tiếng, nhẫn thực thô tục…

Bất quá Sâm Bân là thật tâm sao? Có phải là đang lừa gạt Tiếu Tiếu hay không? Y cũng không thể để Tiếu Tiếu bị tổn thương.

“Vậy còn cậu, định thế nào?”

“Em… Em…. Hỗn loạn a….”

Kỷ Tiếu Nhan nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà đờ ra, “Kỳ thật học trưởng cũng tỏ tình với em, hiện tai trong đầu em đều muốn rối lại, em có sức hấp dẫn như vậy sao?”

“Em vẫn đều hấp dẫn như vậy.” Nhạc Húc Phong thấp giọng nói.

Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ sao? Hanh, tổ hợp thảm hại, y sớm đã nhìn ra.

“Cái gì?”

“Không được nói sang chuyện khác, dáng đi của cậu có chuyện gì vậy? Sâm Bân làm cậu bị thương sao?” Nhạc Húc Phong khôi phục vẻ mặt giải quyết việc chung.

Kỷ Tiếu Nhan làm một vẻ mặt cổ quái, Nhạc Húc Phong không có kiên trì, đơn giản vươn tay trực tiếp cưởi quần cậu kiểm tra, phần thịt bên má đùi sưng đỏ, nhưng cũng đã thoa thuốc mỡ, hẳn là không làm sao, chuyện tối qua của bọn họ cơ bản đều hiểu rõ, Nhạc Húc Phong rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.

“Cũng được….”

Cư nhiên có thể nhịn không làm, Sâm Bân hẳn là quan tâm Tiếu Tiếu a…

Kỷ Tiếu Nhan nhìn quần mình bị cởi ra, ban đầu có chút khó chịu, nhưng vẻ mặt lo lắng của Nhạc Húc Phong cậu vẫn nhận ra, vì vậy cũng không giãy dụa.

Cậu có chút uất ức nghĩ, đây là lần thứ mấy cởi quần trước mặt Nhạc Húc Phong rồi?

Ai, dù sao y cũng thấy rồi, thấy thêm một hai lần nữa cũng có khác gì? Tôi đại nhân đại lượng, anh xem thì xem đi!

Kỷ Tiếu Nhan biết, lúc ở cùng một chỗ với Nhạc Húc Phong, cậu luôn có một cảm giác thân cận khó hiểu, giống như Nhạc Húc Phong là anh trai cậu, là người thân của cậu, cái gì cũng có thể nói với y, chuyện gì cũng không lo bị y chê cười, hoàn toàn là loại cảm tình của trẻ con đối với người mình không muốn rời xa.

Đương nhiên, sợ y thì sợ muốn chết, nhưng có lúc cũng thích làm nũng với y, kể khổ với y, điều đó với cảm giác ở cùng Sâm Bân hay Đỗ Linh Vũ hoàn toàn khác biệt.

Nếu như nói tình cảm đối với Sâm Bân Bân cùng Đỗ Linh Vũ làm cậu mê hoặc, vậy tình cảm đối với Nhạc Húc Phong cậu lại chưa từng nhận ra, giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên.

Nhưng hiện tại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Kỷ Tiếu Nhan ít nhiều cũng mở được nút thắt, minh bạch Nhạc Húc Phong trên thực tế là rất quan tâm cậu.

Kỷ Tiếu Nhan ở trước mặt Nhạc Húc Phong trước giờ đều là nghĩ gì nói nấy, vì vậy cậu vừa nghĩ liền mở miệng hỏi: “Thầy Nhạc, thấy rất quan tâm em sao?”

Nhạc Húc Phong không lập tức trả lời, lẳng lặng nhìn cậu một lúc, hỏi: “Cậu cảm thấy vậy?”

Kỷ Tiếu Nhan mặt hơi đỏ, nhưng vẫn nghĩ gì là nói: “Em thấy thầy rất quan tâm tới em, nhưng em không rõ, vì sao thấy luôn lạnh như băng, hình như là cố ý muốn kéo giãn khoảng cách với em.”

Nhạc Húc Phong ngoài mặt tỏ vẻ gì cũng không có, trong lòng đột nhiên nhói một cái, ngay cả cậu ấy cũng nhìn ra sao? Quả nhiên là không thể gạt được a….

“Thầy Nhạc, lúc mới khai giảng, em hỏi thầy có phải quen em không, thầy bảo em đi hỏi chị, em hỏi chị, chị lại bảo em đi hỏi thầy, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Chúng ta trước đây quen nhau sau?” Kỷ Tiếu Nhan lộ ra biểu tình mê muội, cậu nghĩ không ra.

Tay Nhạc Húc Phong khẽ run, nhưng vẫn vựng vàng nắm lấy vai Kỷ Tiếu Nhan, nhìn vào mắt cậu, lời nói thành khẩn: “Không phải là tôi không muốn cho em biết, chỉ là có chút chuyện… Tôi cảm thấy em không nhớ lại vẫn tốt hơn, tuy điều này làm tôi đau lòng, nhưng tối không muốn em bị tổn thương.”

Nhìn ánh mắt không giải thích được của Kỷ Tiếu Nhan, Nhạc Húc Phong tiếp tục nói, mắt lại không nhìn mặt Kỷ Tiếu Nhan: “Em nói không sai, tôi rất quan tâm em, thế giới này không có thứ gì, đáng giá để tôi quan tâm như em, tôi quan tâm đến hạnh phúc của em còn hơn cả mạng sống của tôi.”

“Nhưng tôi không muốn nói cho em, không muốn để em biết.”

Kỷ Tiếu Nhan ngây người ra, lời Nhạc Húc Phong quá mức xúc động, làm cậu hoàn toàn không thể tiếp nhận, ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn bất pàm của y, môi run run: “Vì… Vì sao?”

“Bởi vì tôi không muốn cho em bất cứ gánh nặng nào cả. Tuy tôi quan tâm em, nhưng đây là chuyện của riêng mình tôi, em hoàn toàn không cần đáp lại.”

“Cái gì gọi là không cần đáp lại?” Kỷ Tiếu Nhan dò xét hỏi.

“Sâm Bân cũng được, Đỗ Linh Vũ cũng tốt, nếu như em thật sự thích, thật sự thấy hạnh phúc, thì hãy nhận lời tỏ tình của bọn họ, còn điều tôi muốn làm, là bảo vệ em, không để em bị tổn thương.”

“Nhưng… Nếu như em… em chấp nhận bọn họ rồi… Vậy…. Vậy thầy một chút cũng không thương tâm sao? Thầy không phải quan tâm em sao!”

Giọng Kỷ Tiếu Nhan đột nhiên cao lên, cậu nghĩ bản thân rất tùy hứng, nhìn người như từ trong tranh bước ra trước mắt, cậu nhất định muốn nhìn thấy tấm lòng của y, muốn y nói ra, nói ra cái gì, Kỷ Tiếu Nhan cũng không biết…

Ban đầu nghe được y hói quan tâm mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn và cảm động đến tốt đỉnh, nhưng mấy câu phía sau, lại khiến cậu nôn nóng khó hiểu.

“Tôi đương nhiên quan tâm em!”

Nhạc Húc Phong nhíu mày nhìn cậu, trong mắt Kỷ Tiếu Nhan có gì đó lóe lên, “Tôi chưa nói tôi muốn buông tay, nhưng tôi không thể vì ích kỷ của bản thân mà xua đuổi những người thích em, đây là công bằng đối với em! Bởi vì tôi không dám chắc tôi sẽ là người cho em thấy hạnh phúc nhất em hiểu không? Nếu như Sâm Bân cùng Đỗ Linh Vũ có thể khiến em hạnh phúc hơn tôi, tôi sẽ không thể chỉ nghĩ cho mình, Kỷ Tiếu Nhan, em căn bản không biết mình tồn tại trong lòng tôi như thế nào đâu!”

Cả phòng im ắng, Kỷ Tiếu Nhan ngồi đơ ra, Nhạc Húc PHong cùng trầm mặc, đột nhiên Kỷ Tiếu Nhan bật dậy khỏi giường, không phục hô to: “Nói xạo! Nói xạo! Thầy nói xạo! Thấy rõ ràng không muốn để em ở cùng nam nhân khác, mỗi lần đều tức giận rất lời, còn mở miệng ngập miệng nói thầy không quan tầm, thầy căn quản không giống như lời thầy nói!”

Vẻ mặt Nhạc Húc Phong có tia biến hóa, tựa hồ có chút khó coi, môi y run run, cuối cùng mím chặt lại.

Kỷ Tiếu Nhan thấy y không định giải thích, cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy cổ áo Nhạc Húc Phong, lay y: “Thầy nói đi! Thầy nói đi!”

Nhạc Húc Phong bị cậu làm cho nóng người, nắm chặt lấy tay Kỷ Tiếu Nhan, thanh âm đè thấp gằn từng chữ một: “Em rốt cuộc muốn tôi nói gì?”

Kỷ Tiếu Nhan sửng sốt, vô thức lui về sau, Nhạc Húc Phong lại gắt gao nắm lấy tay cậu: “Em muốn nghe tôi nói, em qua đêm cùng Sâm Bân khiến tôi đau khổ, tắm cùng Đỗ Linh Vũ khiến tôi giận dữ có phải không?”

“Không, không phải….” Kỷ Tiếu Nhan liều mạng lắc đầu, trốn về sau, Nhạc Húc Phong lại từng bước từng bước áp sát.

“Em là muốn ép tôi nói ra những lời này có phải không?”

“Không không….”

“Phải! Em là nghĩ như vậy! Kỷ Tiếu Nhan!”

Đầu óc Kỷ Tiếu Nhan bị Nhạc Húc Phong rống trở nên hỗn loại, cậu cũng không rõ bản thân đang nghĩ gì, cậu chỉ cảm thấy nôn nóng cùng bất an, bị Nhạc Húc Phong hỏi rõ ra như thế, cậu mới giật mình cảm thấy bản thân dường như đúng là nghĩ vậy, nhất thời hoảng loạn.

Chú ý tới vẻ mờ mịt cùng khiếp đảm của cậu, Nhạc Húc Phong không chỉ có chút hối hận, Kỷ Tiếu Nhan chỉ là một đứa bé, cho dù cậu có loại dục vọng độc chiếm này, nhưng bản thân sợ rằng cũng không hiểu rõ, chất vấn cậu như vậy, thật sự là có chút hà khắc.

Vì vậy bàn tay nắm lấy cổ tay cậu của Nhạc Húc Phong buông lỏng, vuốt dọc theo sống lưng cậu, biến thành tư thế ôm lấy cậu, Kỷ Tiếu Nhan cảm thấy được sự thay đổi thái độ của Nhạc Húc Phong, dừng lại một giây, liền nhào vào trong lòng y, đầu gắt gao chôn vào không chịu ngẩng lên.

“Được rồi, là do tôi thái độ không tốt.” Nhạc Húc Phong vuốt tóc cậu an ủi, “Kỳ thực em nghĩ như vậy, tôi rất vui, bởi vì em cuối cùng cũng đã có cảm giác với tình cảm.”

Kỷ Tiếu Nhan dựng thẳng tai, nghe y nói vậy, ngẩng đầu lên, “Thật sao? Thầy không tức giận? Con người em có phải rất đê tiện hay không?”

“Đối với tình cảm có dục vọng độc chiếm là rất bình thường, cái này không liên quan gì đến chuyện đê tiện.” Nhạc Húc Phong không còn giận dữ trả lời cậu.

Kỷ Tiếu Nhan rầu rĩ, cũng không chịu buông Nhạc Húc Phong ra, Nhạc Húc Phong đẩy cậu ra, cậu lại dựa vào, Nhạc Húc Phong nhìn bô dạng xấu xí này của cậu, có chút buồn cười, lại có chút yêu thương.

Qua một lúc lâu, Kỷ Tiếu Nhan cúi đầu nói: “Xin lỗi thầy Nhạc, em nói với thầy như vậy, em, em chỉ là cảm thấy rất rối loạn, một người sao có thể rõ ràng thấy trong ngực rất đau, nhưng vẫn ép bản thân đi làm chuyện không cần báo đáp, đây thật sự không công bằng!”

“Là rất không công bằng, nhưng có người cam tâm tình nguyện.”

Nhạc Húc Phong có điểm chần chừ không trả lời cậu, “Em không phải lo lắng mấy chuyện này, những người đó có thể ở cùng bên em là đã thỏa mãn, về phần khác đều không quan tâm, dù có quan tâm, cũng là chuyện của bọn họ, điều em cần phải làm là tiếp nhận tâm ý của người khác với mình, hiểu không.”

Kỷ Tiếu Nhan gật đầu, lại lắc đầu, Nhạc Húc Phong thở dài, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ vào ót cậu, khôi phục thái độ lạnh như băng, phi thường khinh bỉ phun ra một cậu: “Đồ ngu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK