• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Nên biết tự trọng


“Anh hai. . . . . . Anh hai?” Lan Khê nhẹ giọng gọi.


Mộ Yến Thần rốt cuộc hồi hồn, ánh mắt rơi trên gương mặt cô rồi hoảng hốt hạ xuống, nhỏ giọng hỏi: “Việc gì?”


“Anh giúp em làm bài tập này với, tí nữa em đi học phải nộp bài cho giáo viên.” Cô chán nản nhíu chặt lông mày, vừa đem bài tập giao cho anh vừa nhỏ giọng năn nỉ.


—— Trở về nhà đã hơn nửa tháng, thời gian cứ chầm chậm trôi đi, không một chút phòng bị, cô và anh dần trở nên thân thiết, quen thuộc hơn.


“Anh hai thả hồn đi đâu vậy? Em gọi liên vài tiếng cũng không nghe luôn” Lan Khê tay thì viết công thức, miệng thì liên tục nói.


Mộ Yến Thần dừng một chút, ánh mắt nhìn vào bài tập của cô, cầm lên xem, đôi môi phát ra thanh âm từ tính: “Em dùng dầu gội đầu hiệu gì? Có mùi vị gì?”


Lan Khê không ngẩng đầu: “Hải Phi Ti. Em cũng không biết nó có mùi gì.” ( cái nhãn hiệu dâu gội này mình cũng không biết edit sao cho thuần việt nữa =.=)


“Còn son môi?”


“Trái cây . Hình như là có mùi vị của dưa hấu.”


Nói xong câu này cô đột ngột dừng bút làm đầu bút quệt một đường đen trên mặt giấy trắng nõn, cô vội vàng nhấc bút lên. Ánh mắt hoang mang khẽ liếc sang anh, chỉ thấy một bên mặt đang nghiêm túc nhìn bài tập của cô.


—— Cảm giác. . . . . . vô cùng kỳ quái.


—— Ai đâu rãnh rỗi lại thắc mắc mùi vị son môi của con gái? Anh có sở thích ngửi son môi hoặc là thích…… ăn son môi?? ( con bé này nghĩ gì vậy trời =.=)


Lan Khê nghiêng đầu, răng khẽ cắn vào môi để lại một đường lằn, cúi đầu nhỏ giọng bổ sung: “Em bình thường. . . . . . không thoa son.”


Không khí trở nên trầm mặc.


Đang lúc Lan Khê cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng dán chặt sau lưng mình, thì âm thanh trầm ấm vang lên đi cùng một tia khắc nghiệt, kèm theo vở bài tập bay xuống trước mặt cô: “34 chứ không phải 35, nhìn cho cẩn thận một chút, em làm toán kiểu này đó hả?”


Da đầu cô tê dại đi.


Cô cắn môi, nhanh tay chụp lấy bài tập sửa lại, cô biết mỗi khi anh nổi giận như thế thì nhất định cô đã phạm phải những lỗi không đáng rồi.


Sửa xong cô nghiêng đầu thấy Mộ Yến Thần đang dựa vào cửa sổ trả lời điện thoại. Khung cảnh có anh thì trở nên bừng sáng, bóng dáng anh to lớn, anh tuấn bất phàm, khí chất lại cao sang, sự mị hoặc lan tràn khắp bốn phương tám hướng.


“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên.


Lan Khê hồi hồn, mặt đỏ bừng, vội vàng chỉnh lí lại tâm tình đang treo ngược cành cây: “Vào đi.”


Người đến là Mạc Như Khanh.


Phía sau bà còn người giúp việc, trên tay người giúp việc đang bưng hai chén canh mát.


Mạc Như Khanh bước vào cửa, theo phản xạ liền lướt nhìn bóng dáng đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt tràn đầy tự hào cùng thương yêu, tiếp sau bà mới quay nhìn về chỗ Lan Khê, thấy cô nhóc cũng vừa quay đầu cười gượng gạo,: “Dì Mạc.” cũng không đứng dậy.


Mạc Như Khanh cũng không tức giận, cười cười cầm lấy một chén canh đi tới: “Bận không? Dì có nấu canh, là canh hạt sen nấm tuyết, ăn thử xem —— Dì thấy Yến Thần cứ ở trong phòng con suốt ngày cũng không muốn quấy rầy, nhưng sợ hai đứa mệt nên nấu chút đồ bổ mang đến cho hai đứa, con mau ăn đi cho nóng.”


Mặt Lan Khê trắng bệch giống như vừa nuốt phải một quả táo xanh..


—— Gì mà Mộ yến thần suốt ngày ở trong phòng cô? Anh là ngại cô có nhiều vấn đề thắc mắc, liên tục chạy đi chạy lại sẽ tốn thời gian nên ngày nghỉ mới mang công việc qua phòng cô làm thuận tiện kèm cô học.


Cô nâng chén canh lên, cắn môi, không nói lời nào.


Mạc Như Khanh vẫn ra vẻ tự nhiên, mỉm cười ngồi xuống vị trí khi nãy của Mộ Yến Thần, nhẹ giọng nói: “Nhắc mới nhớ……. Lan Khê của chúng ta sắp 18 tuổi rổi nhỉ? Mấy năm trước dì không biết sinh nhật con tổ chức thế nào nhưng năm nay ba con đã giao cho dì chuẩn bị mọi thứ, con yên tâm, dì nhất định sẽ tận lực. Haizz…….Con cuối cùng cũng đã trưởng thành, sau này cũng nên bớt tùy hứng, làm việc gì cũng nên đặt lòng tự trọng của bản thân lên hàng đầu, biết phân biệt giữa việc nên làm và không nên làm. Lại nói, con gái trưởng thành cũng có những việc thầm kín riêng tư, nên biêt giữ ý tứ, không thể lúc nào cũng quấn lấy anh hai, con nói có phải không?”





Chương 36: Vì em thích anh hai


Lan Khê cảm thấy quả táo đang ngậm trong họng to thêm gấp 10 lần, ép tới cổ họng hít thở không thông


—— Dì Mạc nói như vậy là có ý gì? Đang muốn nhắc nhở cô chuyện nam nữ luôn luôn có sự khác biệt? Tuy là hai anh em ruột nhưng nếu quá thân thiết sẽ bị hàng xóm láng giềng dị nghị, chê trách hai người làm suy đồi thuần phong mỹ tục?


Hàng lông mi dài rũ xuống thật thấp, miệng nhỏ cắn chặt chiếc muỗng, cô cố gắng không tranh luận với bà, nhưng Mạc Như Khanh lại cố tình được voi đòi tiên ——


“Đúng rồi Lan Khê, ba con muốn dì hỏi con về chuyện kết bạn kết bè trong trường, đặc biệt là bạn khác phái. Con cũng biết đó, năm sau con sẽ thi tốt nghiệp rồi phải thi lên đại học, một năm quan trọng như vậy thì phải cố tập trung vào chuyện học hành, đừng để những việc “tạp thất tạp bát” làm ảnh hưởng, trễ nãi tương lai của mình nha con . . . . .” ( tạp thất tạp bát: những việc tạp nhan, hồ đồ).


“Dì Mạc.”Cô lạnh giọng nói, cắt đứt lời bà.


Đáy mắt lắng đọng trong suốt, Lan Khê quay mặt nhìn thẳng bà, gằn từng câu từng chữ: “Dì Mạc, mẹ con nuôi con gần hai mươi năm trời chưa từng nói con là người không biết tự trọng, con cũng tự cảm thấy bản thân mình tuy chưa được tốt nhưng cũng không tệ hại đến mức ấy. Còn về phần kết giao với bạn học nam, tự con biết lựa bạn tốt để chơi——”


“Con không hiếm lạ bạn bè đến mức chó mèo gì cũng kết bạn được đâu ạ .” Cô cắn môi, cố nhấn mạnh từng lời.


Mỗi một câu cô nói đều cố tình phản kích lại lời Mạc Như Khanh làm bà ta tức muốn bể lồng ngực! !


“. . . . . .” Mặt bà khi trắng khi đỏ, vò nát bét chiếc khăn trong tay.


Mộ Yến Thần lúc này vừa nghe điện thoại xong, thân hình cao to tiến về phía hai người. Ánh mắt khi nhìn thấy Mạc Như Khanh vẫn đạm mạc như cũ, tĩnh lặng không chút gợn sóng


Có con trai ở đây, Mạc Như Khanh cũng ngại tiếp tục đề tài nhạy cảm, bà đành đứng dây, hít thật sâu cố nén giận, dặn dò: “Yến Thần con nên quan tâm đến sức khóe của bản thân chứ, việc trong công ty đã làm cạn hết sức lực của con mà về nhà cũng không thể thanh thản nghỉ ngơi. Người khác không biết thông cảm cho con, nhưng mẹ nhìn thấy con vất vả thì sẽ đau lòng lắm, con hiểu không?”


Vừa châm chích vừa trào phúng, những câu nói như dao găm ghim thẳng vào cô nhóc nhỏ nhắn có mái tóc dài đen tuyền thật đẹp


Lan Khê cũng có ngạo khí của riêng mình, cô đem chén canh đẩy ra xa, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.


Mộ Yến Thần dừng mắt tại làn da trắng nõn đang lộ ra sau lưng cô, đáy mắt bắt đầu gợn sóng, hai tay nắm chặt trên lưng ghế dựa đến mức nổi lên gân xanh, môi mỏng cất giọng lạnh lùng “Con hiểu rồi, mẹ cứ yên tâm đi.”


Lúc này Mạc Như Khanh mới cảm thấy lấy được chút mặt mũi, gương mặt liền tươi tỉnh trở lại, tiếp tục hất hàm sai khiến người giúp việc dọn dẹp đi ra ngoài.


Lan Khê tiếp tục trầm lặng, cúi đầu làm tiếp bài tập.


Mộ Yến Thần cũng không nói gì, chỉ đi đến ngồi xuống cạnh cô, cầm một quyển sách của cô lên xem.


Lan Khê lòng buồn bực, mắt ngân ngấn nước. Cô cố tập trung vào bài tập nhưng đầu không thể nhét vào một chữ. Mà người đàn ông đáng ghét bên cạnh vẫn giữ trạng thái ngồi thiền không chút động tĩnh, cô càng thêm uất ức, cắn chặt môi cố ý lật mạnh vở bài tập, phát ra tiếng kêu “xoành xoạc” chói tai


“. . . . . . Tức giận?” Giọng nói trầm thấp tràn đầy sự từ tính vang lên, anh từng bước thăm dò tâm tình cô.


Lan Khê gục xuống bàn, giọng lành lạnh nói: “Mẹ anh ghét bỏ em, chê em liên lụy anh, không thích em hay làm phiền anh, càng không muốn anh vào phòng em. Dì ấy cứ làm như anh là đứa trẻ lên ba, lúc nào cũng cần sự bảo hộ của mẹ.”


Sự so sánh ngây thơ của cô làm anh cảm thấy rất buồn cười.


Anh vẫn tiếp tục xem sách nhưng hai khóe miệng đã cong lên rất nhiều.


“Nhưng anh nhớ lúc nãy em đã làm cho bà tức giận đến trắng mặt đó.” Giọng nói dễ nghe vẫn tiếp tục truyền đến như cố tình đối chọi với giọng điệu bất mãn của cô.


Lan Khê thẹn quá hóa giận, tính tình ngỗ ngược lại bị anh kích thích bùng phát ra.


Cô lập tức thẳng lưng lên, ánh mắt mang theo sự kiên quyết, nghiêng đầu mạnh mẽ hướng anh tuyên bố: “Em không làm chuyện gì sai, tại sao dì ấy cứ suốt ngày giáo huấn em? Anh là con ruột dì ấy nhưng cũng là anh hai của em. Em rất thích anh hai mình, muốn đeo theo anh hai thì có gì sai trái? !”


Khuôn mặt cô lúc này trắng hồng trong suốt như ẩn hiện một tia lửa nhỏ, giọng nói mềm mại nhưng đầy khí phách vang dội khắp căn phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK