• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Người đàn ông hại nước hại dân


Còn vài tiếng nữa mới tới thời điểm tan ca, Lan Khê vẫn chưa hoàn hồn sau khi bị hù dọa, khuôn mặt vẫn còn hơi xanh xao. Cô mệt mỏi đi về phòng nghỉ, thả mình trên chiếc ghế salon, cả người co rút lại trên ghế.


Cảm thấy hơi ngột ngạt, liếc nhìn xung quanh, thấy trên bàn có tờ tạp chí, cô khẽ với tay lấy tạp chí.


Là tạp chí quốc tế.


Quá chán . . . . . Toàn những sự kiện cũ, chán hơn nấu cháo điện thoại với Kỉ Diêu nhiều. Cô lười biếng liếc nhìn, may thay vẫn có vài hình ảnh của mấy anh người mẫu vớt vát lại, ngắm trai đẹp giết thời gian cũng tốt.


Lật sang một trang mới, Lan Khê ngừng tay, mắt mở lớn có chút kinh ngạc .


Trời ạ, sao ở đâu cô cũng đụng phải cái tên đáng ghét này?


Khuôn mặt cô nhỏ nhắn lộ vẻ khó tin, khẽ nhìn về phía căn phòng làm việc trang nghiêm của tổng giám đốc, sau tiếp tục cuối xuống tờ tạp chí đang nắm trong tay. Quả nhiên chụp rất đẹp, góc độ canh thật chuẩn xác, ánh sáng cũng rất phù hợp, tạo nên một tấm ảnh hoàn hảo. Mộ Yến Thần trong bức ảnh không còn vẻ lạnh lùng, mà thay vào đó là sự trầm ổn, khôi ngô, tuấn tú. Người chụp ảnh phải vô cùng tinh tế mới có thể nâng sự mị hoặc của anh ta đến cảnh giới cao nhất.


Tựa đề bài viết ——”DiglandY¬ork” – Tìm hiểu về CEO của công ty nổi tiếng.


Phía dưới kèm theo dòng ——”Những bí mật của anh chàng CEO tài giỏi, quyết đoán” !


Lan Khê thiếu chút nữa là phun hết đồ ăn trong dạ dày, “Pằng!” một tiếng đem tạp chí khép lại.


Cái tiêu đề thật ghê tởm, chắc chắn là nói quá sự thật! Lan Khê mặt đỏ lên, tim đập thình thịch. Cô không rõ DiglandY¬ork là công ty lợi hại đến cỡ nào, cũng chả thèm quan tâm xem cái tên tư bản Mộ Yến Thần ở nước ngoài thế lực lớn mạnh ra sao. Nhưng cái tạp chí này, mang tiếng là quốc tế mà toàn viết những tin giải trí vô bổ sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến những tâm hồn ngây thơ, thuần khiết như cô đó nha.


Nghĩ thì hay lắm, nhưng bàn tay nhỏ nhắn vẫn không chịu được cám dỗ, lại lật tạp chí đến trang vừa rồi, tiếp tục bình phẩm bức ảnh.


Hình ảnh chụp nghệ thật quá, nhiếp ảnh gia thật có tài nha, sao nó lại mê người đến thế nhở.


Còn người đàn ông trong bức ảnh. . . . . . Là đồ hại nước hại dân, không hơn không kém.


“Mộ tiểu thư, chocolate của cô nè, hiệu Dove’sa mà tiểu thư thích đó!” Một nhân viên đi ngang qua, đưa cho cô một thỏi chocolate.


Lan Khê vội vàng khép tạp chí lại, sao tự nhiên có cảm giác bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu. Quỷ thật! Cô nhận lấy chocolate, lúng ta lúng túng nói câu: “Cám ơn.”


Mang thỏi chocolate lột vỏ ra, màu nâu nhạt thật đẹp mắt, mùi vị thật hấp dẫn. Cô cắn một miếng, trong đầu lại thoáng hiện ra cảnh tượng trong phòng tắm . . . . . Lan Khê không chịu nổi, cảm thấy mình điên thật rồi, uốn éo cơ thể, vùi mặt sâu vào đệm ghế sô pha.


***


“Mấy chục năm không gặp nhau rồi, cậu còn không chịu xuất hiện cho bọn tớ chiêm ngưỡng dung nhan một chút à?” Thanh âm trong điện thoại chứa đầy ý cười.


Mộ Yến Thần đem phần văn kiện cuối cùng giao cho thư ký, con ngươi khẽ chớp, lúc sáng lúc tối.


“Gặp nhau ở chỗ nào?” Anh hỏi.


“Dạ Vạn Cương, lúc tám giờ, chờ cậu!”


Tắt di dộng, anh tiếp tục làm việc, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi thư ký: “Dạ Vạn Cương ở chỗ nào?”


Thư ký đang sửa sang lại tập văn bản, bàn tay hơi giật giật, mặt lại chuyển đỏ, run giọng đáp: “À, chỗ đó ở phía tây, cách công ty không xa lắm, là nơi giải trí nổi tiếng nhất của thành phố.”


Động tác Mộ Yến Thần hơi khựng lại.


Trong con ngươi ánh lên tia sáng khác thường, thái độ vẫn nhàn nhạt: “Cô ta đâu rồi?”


“Mộ tiểu thư chờ hơi lâu, nên đã ngủ quên trên ghế”


Mộ Yến Thần sắp xếp xong mọi việc, đi ra ngoài thì trong công ty không còn ai. Anh nhìn đồng hồ trên tay, mới phát hiện ra mình tan làm hơi trễ, đã 7h30p.


Anh vừa gọi điện cho Mộ Như Khanh, vừa đi tới ghế salon, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lan Khê: “Tỉnh dậy đi.”





Chương 10


Lan Khê mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy đói bụng quá, đói đến nỗi dạ dày cũng đau lên, cô bực bội nhíu chặt lông mày.


.”. . . . . . Buổi tối hôm nay con không về, mẹ không cần gấp gáp dọn dẹp lại phòng, tạm thời chưa cần thiết” Mộ Yến Thần giọng trầm thấp , rất có từ tính, lễ phép nhưng xa cách, không dễ dàng tiếp cận. Đôi mắt sâu hun hút nhìn về phía Lan Khê, nói thật nhỏ, “Về phần cô ta…. Con sẽ đưa cô ta trở về”


Lan Khê đứng lên khỏi ghế , giơ tay vuốt vuốt bụng, cau mày, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Anh cố tình ngược đãi tôi phải không?”


Đôi mắt Mộ Yến Thần sắc như dao, nhìn cô mấy giây, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi đứng dậy, nắm chặt chìa khóa: “. . . . . . Tôi đưa cô về nhà.”


Lan Khê sửa sang lại váy: “Ngày mai, tôi sẽ không đến đây nữa !”


Cô lúc này như một đứa bé đang hờn dỗi, cô uất ức lắm nha, cả ngày không làm gì hết, tựa như một đứa đầu gỗ, di động mang theo cũng hết pin. Còn phải chờ anh ta đằng đẵng suốt mấy tiếng đồng hồ, giờ thì hay rồi, dạ dày đau muốn ngất luôn!


Mộ Yến Thần dừng lại bước chân.


Khí thế cường tráng của anh lại xuất hiện, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu của cô, Lan Khê lập tức khẩn trương, cắn môi. Nhưng cô đâu nói gì sai, anh còn muốn nổi giận? Cô không được cảm thấy tủi thân sao?


“Tới công ty hay không là chuyện của cô, là tự cô muốn chờ đợi, cô có đủ hai tay hai chân, không lẽ còn muốn người khác hầu hạ.”


Giọng nói trần thấp bình tĩnh, tựa như mặt hồ yên ả, không chút nhấp nhô hay lăn tăn gợn sóng.


Lan Khê chỉ còn biết câm nín!


Khuôn mặt cô lúc này rất đặc sắc, hai màu trắng, đỏ liên tục thay nhau biến đổi. Ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Mộ Yến Thần. Cô giờ đã hiểu rõ, người đàn ông này không những là một tên tự cao tự đại mà còn là một kẻ máu lạnh, tên này quả thật không còn thuốc chữa!


Cô kéo thẳng nếp gấp trên váy, xong thẳng người tiến lên phía trước.


Khi hai người lướt qua nhau, hàng lông mi của Mộ Yến Thần khẽ rũ xuống, khí tức lãnh đạm cũng tan đi vài phần. Lan Khê có cảm giác cánh tay mình bị một khối lực lượng nắm chặt lại, cô lảo đảo suýt té ngã, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm tĩnh.


“Tôi một khi làm việc sẽ không để ý tới thời gian, để cho cô phải đợi lâu, tôi xin lỗi. Lần sau nếu tình huống này xảy ra, cô cứ lên tiếng nhắc nhở, không cần im lặng chờ đợi.”


Giọng nói anh mang theo sự thành khẩn, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng, thay thế bằng sự hiền hòa, thân thiện.


Không đợi Lan Khê phục hồi lại từ trong cơn chấn động vì sự thay đổi đột ngột của mình, Mộ Yến Thần đã buông tay cô ra.


“Ba cô đang chờ cô ở nhà, tôi đưa cô trở về.” Mộ Yến Thần thu hồi ánh mắt , cầm chìa khóa đi thẳng ra ngoài.


Lan Khê vẫn ngơ ngác, cho tới khi Mộ Yến Thần đã đi tới cửa chính, cô vẫn chưa tìm lại được phản ứng tự nhiên.


Mộ Yến Thần cau mày, quay đầu lại: “Còn sao nữa?”


—— Anh đã cố kiên nhẫn , nhẫn nại nói chuyện, giải thích cho cô hiểu, cô còn chưa hài lòng sao?


Lan Khê hơi hoảng hốt, chậm rãi đi tới cửa, bàn tay đặt trên nắm cửa, lúng túng nói: “Tôi không muốn về nhà.”


Có trời mới hiểu tại sao cô lại không muốn về ngôi nhà đó!.


Cô vốn có gia đình hạnh phúc, một nhà ba người trải qua cuộc sống ngọt ngào, vui vẻ, hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Một cuộc hôn nhân xa lạ đột ngột chen vào, phá hủy mọi thứ, ba cô vui vẻ với tình yêu mới. Tiểu tam phá hoại gia đình cô lại còn mang theo một đứa trai đến chiếm cứ ngôi nhà. Hạnh phúc gia đình ngày xưa cùng tình thương yêu của ba ngày càng rời xa, cô cái gì cũng chẳng còn.


Mộ Yến Thần dĩ nhiên hiểu được tâm trạng hiện giờ của cô, gương mặt lại dấy lên sự lạnh lùng.


Anh cố đè nén cỗ tức giận đang muốn cháy lên, đôi tay cắm vào túi quần, lạnh lùng xoay người: “Việc này không thể do cô quyết định.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK