• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Có bỏ đường không?


Lan Khê lạnh lùng ngoái lại: “Anh thì biết được bao nhiệu hả? Công ty trước giờ thuận buồm xuôi gió là vì mẹ tôi luôn cùng ba tôi gánh vác mọi việc, bà giao thiệp rộng rãi, giúp đỡ ông ta ngày càng tiến xa hơn trên con đường quan lộ. Hiện tại mẹ tôi qua đời chưa tới ba tháng, ông ta vội cưới người đàn bà khác, không biết trước đó ông ta đã ăn vụng bao nhiêu lần nữa kìa? Công ty giờ biến thành như vậy là lỗi của tôi sao? Còn nữa…, ông ta cũng là ba ruột của anh, anh trở về nhận tổ quy tông, mà ngay một tiến “ba” cũng không biết gọi hả? !”


Nghe cô nói xong, khuôn mặt của Mộ Yến Thần lại càng đen hơn nữa..


Xung quanh anh luôn bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh. Tây trang màu đen phối hợp với khí chất lạnh lùng như muốn đóng băng mọi vật. Hai cánh môi mỏng mím chặt lại, gương mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, vẫn như cũ không thèm nhiều lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô thật lâu. Sau đó chậm chạp đứng dậy, đóng sầm cửa lại.


Lan Khê bị âm thanh mạnh mẽ này làm chấn động, mặt liền tái đi.


Không lẽ cô nói hơi nặng lời, đụng chạm tới chỗ đau của anh hay sao?


Mà cớ gì cô lại cảm thấy có lỗi nhở, tên đó đau hay không đau thì liên quan gì cô? !


Lan Khê cố gắng thả lỏng tinh thần, xuống xe, ngẩng lên nhìn về phía công ty, nhất thời bối rối không biết đi chỗ nào. Thời điểm vẫn còn đang do dự, cô thấy được một gương mặt quen thuộc, người này là trợ lí của ba cô.


Cố Tử Nghiêu người đầy mồ hôi chạy tới, thái độ cung kính, hướng người đàn ông trước mặt, khẽ gật đầu. Lan Khê vô cùng bất ngờ, ở trước mặt ba cô, anh chàng trợ lí này cũng chưa từng cung kính như thế, chẵng lẽ anh chàng cũng bị ảnh hưởng bởi khí chất cao quí của Mộ Yến Thần?


“Thật xin lỗi Mộ thiếu, thời gian giao xe tới có hơi bị chậm trễ, hôm qua tôi đã thúc giục bọn họ, mong hôm nay xe sẽ tới kịp ——” Cố Tử Nghiêu nhìn về phía sau, cả người lập tức thả lỏng, thoải mái nở nụ cười: “Xem ra đã giao kịp cho ngài, thật tốt”


Lan Khê đứng bên cạnh chiếc xe nghe thật rõ những lời này, trong lòng thầm than một tiếng.


Khuôn mặt cô hết trắng lại đỏ, hết nhìn chiếc xe lại quay qua nhìn về bóng lưng Mộ Yến Thần, không nghĩ tới anh mới từ nước ngoài trở về, lại có năng lực lớn như vậy, có thể trực tiếp “hô mưa gọi gió”. Rồi nhớ tới những lời châm chọc vừa nãy của mình, cô dựng cả tóc gáy, “Lan Khê ơi Lan Khê, mày hết chuyện làm, lại đi vuốt râu con cọp dữ là sao? Trách mình sống quá lâu hả”


Mộ Yến Thần cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô, giọng nói trầm ấm vang lên; “ Được rồi, không cần phải nói nữa”, bóng dáng mạnh mẽ, rắn rỏi, thẳng tiến đi vào công ty.


Cố Tử Nghiêu vội vàng đuổi theo, cũng không màng liếc nhìn tới Lan Khê.


***


Thư ký lấy lí do mình quá bận rộn, nên giao cho Lan Khê nhiệm vụ rất cao cả: bưng cà phê.


“Ai, sao lại. . . . . .” Lan Khê cau mày, nhìn cái khay trên tay mình, cảm thấy nhức đầu.


Cô tới công ty là để học tập —— bưng cà phê cũng cần phải học hả trời?


Cô thư ký trở về chỗ ngồi, trợ lí của cô ta liền nhỏ giọng nói: “Chị Colin, chị gan thật nha, dám bảo đương kim Mộ tiểu thư tự tay bưng cà phê cho Mộ thiếu?”


Thư ký cười mỉm, có chút lãnh đạm: “Em không nhìn thấy được à? Mộ chủ tịch rất nhanh sẽ về hưu thôi, tương lai cả công ty này sẽ do Mộ thiếu tiếp quản, hơn nữa anh ta còn là con ruột của Mộ chủ tịch và vị phu nhân đương nhiệm. Đã có một Mộ thiếu như vậy, thì cần chi tới cái cô Mộ tiểu thư này nữa?”


“Nhưng dù sao cô ta cũng là con gái ruột của chủ tịch, sau này không long thì cũng phượng thôi chị à!” ( ý nói không giàu thì cũng sang)


“Chúng ta quản chi việc đó? Chỉ cần quan tâm đến người mình nên lấy lòng thôi cưng. Anh em à? Cô có thấy có cặp anh em nào xa nhau mấy chục năm mà có tình cảm tốt với nhau không?”


Cô trợ lí chợt bừng tỉnh: “Ồ, thì ra là thế !”


Cô thư ký khẽ lắc đầu, lộ ra biểu tình “cưng còn non tay lắm, phải năng học hỏi thêm nghe chưa?”.


Lan Khê nhắm mắt gõ cửa, không ai lên tiếng.


Cổ tay cô có chút đau, cô làm liều, trực tiếp mở cửa đi vào, không ngờ được thưởng thức một hình ảnh đẹp khiến người ta không dứt ra được.


Bên cạnh bàn làm việc, cảnh tựa như mộng, một người đàn ông đang say sưa đắm mình trong đống văn kiện. Cả người anh được tắm trong một tầng ánh sáng nhu hòa, hình ảnh giao hòa giữa con người và thiên nhiên thu hút tất cả mọi ánh nhìn. Lan Khê ngẩn ngơ đi tới, không biết có nên mở miệng gọi anh hay không, chỉ sợ mình tới không đúng lúc, làm phiền tới anh, khí thế người này mạnh mẽ quá, đàn áp cả người cô, cô rất sợ chọc giận anh ta .


Bàn tay nhỏ bé lựa một chỗ trong tầm với của anh, khẽ đặt tách cà phê xuống, chuẩn bị ra khỏi phòng.


“Cà phê này có bỏ đường không?” Một thanh âm lạnh như băng truyền đến.





Chương 8: Tức giận


“Hả?” khuôn mặt nhỏ nhắn đần ra một lúc , không kịp tiêu hóa những lời vừa nghe.


Một người đàn ông to xác, lại thích uống cà phê ngọt à? Cô không có hiểu sai đó chứ?


Mộ yến thần khẽ cau mày.


Những năm làm việc ở nước ngoài, anh tích lũy cho mình gia tài cả bạc tỉ. Chỉ là trong những thời điểm bận rộn, đầu tắt mặt tối với công việc, để duy trì sự tỉnh táo, anh buộc phải nhờ đến những tách cà phê. Anh có thói quen phải thêm ba thìa đường vào tách cà phê, nếu không sẽ không thể nuốt trôi, đắng lắm.


“Tôi không biết cô thư kí có bỏ đường vào không nữa, nhưng tôi có mang theo nước trái cây nè, cũng ngọt lắm, anh có muốn dùng không?” Cô thận trọng hỏi lại.


Mộ Yến Thần vẫn nhíu chặt chân mày, giống như đang bất mãn, phụng phịu với việc không theo ý mình. Lan Khê trong thoáng chốc bỗng dưng không còn sợ anh. Cô cảm thấy người này cũng bình thường như mọi người khác, uhm, chỉ có đôi lúc hơi lập dị.


“Không cần.” Anh lãnh đạm nói.


Lan Khê vẫn đứng nguyên tại chỗ , quan sát cách anh xử lí chuyện công ty. Cổ tay áo bẻ cao lên,lộ ra rõ ràng những đường gân xanh trên cánh tay. Lan Khê bất giác nhớ lại sự tiếp xúc trong phòng tắm. Bàn tay cô vẫn còn nhớ đến xúc cảm khi chạm vào da thịt nóng bỏng của anh, nó như ẩn chứa một cỗ sức mạnh to lớn bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra, cô vừa nhớ lại vừa nuốt từng ngụm nước miến.


Tuy chưa trưởng thành, nhưng cô cũng chẳng còn bé bỏng, không hiếm lạ gì thân thể của phái nam. Ngoài những điều biết được từ sách vở, khi đi học trong trường, thỉnh thoảng cô vẫn thấy được một vài nam sinh cởi trần. Nhưng thân thể thiếu niên vẫn còn khá mảnh khảnh. Người nào trổ mã tốt thì cũng chỉ có cơ một chút thôi à. Không giống như thân hình của Mộ Yến Thần, bắp thịt săn chắc, múi nào ra múi nấy đó nha. Thân hình này khi mặc áo sơ mi, khoác tây trang bằng phẳng sang trọng lại càng thêm thêm mị hoặc đến mê người. ( con bé đúng là sắc nữ mà)


Ma xui quỷ khiến cô lại cất bước đi về phía anh.


Lúc Mộ Yến Thần cảm giác được có người đi tới, thì mũi anh đã ngửi được mùi vị trái cây thoang thoảng, chân mày còn chưa kịp chau lại, liền nhìn thấy một viên kẹo đã được lột sạch vỏ, lộ rõ màu vàng cam trơn bóng đang ngay sát miệng mình.


“Vị cam đó! Anh ăn thử đi?” Lan Khê nhẹ nhàng lên tiếng.


. Mộ Yến Thần cơ hồ muốn bốc lửa, vạch đen nổi đầy đầu. Không phải anh không biết cách đối nhân xử thế, nhưng tình huống bất ngờ này vẫn khiến anh nhất thời chưa tìm được đối sách thỏa đáng, môi mỏng càng thêm mím chặt. Cô nhóc này cứ làm như hai người thân nhau lắm, mà cho dù tình cảm hai người có tốt lên, anh cũng không chấp nhận nỗi hành động hiện giờ của cô.


Giờ phút này anh nên làm sao mới phải? Quát lớn bào cô dừng lại – như vậy thì mình chấp nhặt quá, không lẽ há miệng ăn viên kẹo- thôi giết anh đi cho rồi.


Hành động như thế nào thì cũng không phù hợp với tác phong của anh.


“Mộ Lan Khê. . . . . .” Anh khẽ hít một hơi, giọng khàn khàn.


Cánh tay nhỏ bé chộp được cơ hội, nhanh chóng đẩy viên kẹo vào trong miệng Mộ Yến Thần. Bị tấn công đột ngột , sắc mặt Mộ Yến Thần giờ đây không khác gì màu của đáy nồi. Vị kẹo ngọt liệm đã tràn ra khắp khoang miệng, quấn quanh trên đầu lưỡi. Bàn tay anh quăng mạnh cây bút máy, những tờ văn kiện bị dính mực, anh cũng không quan tâm.


“Ngọt không?” Lan Khê tò mò, nghiêng mặt sang chăm chú nhìn anh. ( đọc khúc này chết cười với bé Khê, đáng yêu ghê)


Mộ Yến Thần tay nắm thành quyền, bụm lại môi mình, sắc mặt đen kịt rất khó coi. Chết tiệt, đã bao lâu rồi anh không hề đụng tới mấy thứ này. Anh giống như mấy đứa trẻ suốt ngày mê kẹo ngọt lắm sao? Hôm nay ra đường chắc không xem hướng rồi, muốn trong phòng an tĩnh làm việc, mà cứ bị con nhóc này quấy phá hết lần này tới lần khác. Lửa giận ngùn ngụt bốc lên, không thể kiềm chế.


“Đi ra ngoài.” Giọng nói giống như đang phát ra từ hầm băng.


Lan Khê run lên, lông mi giật giật, vội vàng lui về sau một bước, bộ dạng vẫn ngây ngô đáng yêu.


“Bảo cô đi ra ngoài, không nghe hả!” Mộ Yến Thần thật sự bó tay với bộ dáng này của cô rồi, lạnh giọng quát lớn.


Lan Khê tưởng mình gặp phải quỷ dữ, đứng hình luôn.


Cô cứng mình hồi lâu mới chậm chạp xoay người, dở khóc dở cười nhanh chân bước ra cửa, không dám nhìn đến khuôn mặt dọa người của ai kia. Đóng lại cửa phòng, Lan Khê dựa vào cánh cửa, liên tục hấp khí: “Đồ thần kinh. . . . . . muốn dọa chết người, gây ra án mạng sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK