• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Chờ đợi

Tiểu Hà lắc đầu nói: “Như vậy sao được, nếu tôi không đưa phu nhân về chắc chắn sẽ bị đuổi mất, tiên sinh sẽ không vui, mà Ngôn phu nhân muốn một mình bắt xe cũng không dễ.”

Nhớ đến vị “Ngôn lão gia” kia, Bạch Ngưng khẽ mỉm cười, gật đầu một cái rồi đi vào nghĩa trang.

Hắn nói hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với hôn nhân của hắn và Hứa Tĩnh Hàm, nhưng không cho phép cô cắm sừng hắn. Tiểu Hà là tài xế, đoán chừng chính là tai mắt của hắn kiêm chức thôi.

Đứng ở trước mộ mẹ và mình, bất giác cái mũi lại hơi chua xót.

Sao cái tính thích khóc nhè này không thay đổi được? Bạch Ngưng giận mình.

Mưa mùa thu rất nhỏ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống ở lá cây kêu “tành tạch”.

Trời đất mênh mông, cô nhìn khắp nghĩa trang rộng lớn mà không có một bóng người, mờ ảo lại u ám.

Bạch Ngưng đứng bên cạnh đặt tay lên bia mộ mình, quay đầu lại nhìn phương xa, bóng dáng giữa những phần mộ nhẹ nhàng trôi dạt. Một cơn gió thổi tung khăn lụa màu tím trên cổ cô, tăng thêm vài phần lạnh lẽo.

Không biết là do nhiệt độ bàn tay làm ấm bia mộ hay bia mộ lạnh lẽo làm lạnh bàn tay mà giờ đây lại thấy nhiệt độ hai thứ giống nhau, không có cảm giác. Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Ánh Hi vẫn không tới.

Cô nghĩ hẳn là do cô đến sớm. Ngày đó anh cũng không nói cụ thể khi nào thì tới. Hơn nữa anh cũng không giống cô, cả ngày không có việc gì lúc nào cũng thừa thời gian.

Lại một tiếng trôi qua, đứng lâu như vậy hơi mệt nhưng không có chỗ nào để ngồi xuống cả.

Anh có tới không? 49 ngày, cũng không phải cột mốc quan trọng gì. Trời vẫn còn mưa, anh không tới cũng đúng.

Nhìn tên tuổi Bạch Ngưng trên bia mộ, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền muộn.

Bạch Ngưng, đã là chuyện của kiếp trước, cô tội gì phải như vậy? Coi như cô muốn trở về cuộc sống của Bạch Ngưng, coi như cô thật sự được như nguyện. . . . . . Nhưng cô, cuối cùng vẫn không phải là Bạch Ngưng.

Ở thật lâu thật lâu trước bia mộ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Mở ra, là Tiểu Hà.

“Phu nhân, gặp phải chuyện gì sao?” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng của Tiểu Hà.

Bạch Ngưng ngừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn con đường tràn ngập hơi nước, nói: “Không có việc gì, tôi sắp. . . . . .” Đang nói, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang đi về phía này, đó không phải là Hạ Ánh Hi sao? Trái tim Bạch Ngưng đập thình thịch, lập tức nói: “Tôi không sao, đợi lát nữa mới có thể trở về được.”

“Vâng, phu nhân không có việc gì thì tốt.” Tiểu Hà nói.

Cúp điện thoại, Bạch Ngưng gấp gáp lại mong đợi nhìn Hạ Ánh Hi phía xa. Anh đi rất chậm, một lúc lâu mới tới được đây. Bạch Ngưng làm bộ như bình thường, nói: “Tới rồi sao.”

Hạ Ánh Hi nói: “Thật xin lỗi, tôi tới muộn.”

“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Vừa mới dứt lời, Bạch Ngưng cảm thấy dáng đi của anh hơi kỳ quái, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên đùi anh có vết thương.

“Chân anh sao vậy? Sao lại bị thương?” Bạch Ngưng vội hỏi.

Hạ Ánh Hi nói: “Không sao, hôm nay làm anh hùng, đuổi theo một tên trộm. Sau đó lại theo cảnh sát tới Cục Công An một chuyến, được khen ngợi đó.”

“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng cau mày nói: “Anh hùng cái gì, mấy kẻ đó thường mang theo dao đấy, không để ý một chút sẽ gặp chuyện không may .”

Thấy Hạ Ánh Hi nhìn chằm chằm vào cô, Bạch Ngưng mới cố gắng thả lỏng, cười nói: “Ý tôi là người trẻ tuổi như anh còn có tiền đồ rộng lớn phía trước, không nên mạo hiểm như vậy.”

“Không phải không có chuyện gì rồi sao?” Hạ Ánh Hi cười, đem hai bó hoa trên tay đặt ở trước bia mộ.

“Bạch Ngưng à, bây giờ anh đã bỏ công việc ở trường, đi làm luật sư ở Sở hành chính. Không bao lâu nữa, nhất định anh sẽ thực hiện được nguyện vọng. Cũng không biết em lên thiên đường, ở cùng với thiên thần hay vào luân hồi đầu thai. Nhưng anh luôn cảm thấy như em vẫn còn ở cùng một thế giới với anh, cũng không biết là thật hay là ảo giác nữa. . . . . . Anh nghĩ chắc là thật. Có lẽ, con người thật sự có linh hồn, linh hồn bất tử.” Hạ Ánh Hi nhẹ nhàng lau giọt mưa trên hai chữ Bạch Ngưng, cười nhạt.

Bạch Ngưng đứng ở sau lưng anh thầm nói trong lòng: Đúng vậy, em vẫn còn ở trên thế gian này, đang nhìn anh, nghe anh nói, cầu nguyện cho anh được vui vẻ, may mắn hạnh phúc. Anh có thể cảm nhận được lời cầu nguyện của em không?

Thấy anh quỳ một chân xuống đất mãi không đứng lên, Bạch Ngưng không nhịn được nói: “Chân anh bị thương đừng quỳ quá lâu.”

Hạ Ánh Hi đứng dậy nhìn bia mộ.

Bạch Ngưng muốn đưa cái ô trên tay lên che mưa cho anh, nhưng lại cảm thấy bây giờ hai người cũng chỉ là người lạ, làm như vậy sẽ khiến anh thấy khó hiểu. Thế nên cô đứng yên không nhúc nhích đau lòng nhìn anh dầm mưa.

Nhìn hoa trước bia, cô hỏi: “Lần này, anh cũng mang Bách Hợp tới?”

Hạ Ánh Hi quay đầu lại mỉm cười với cô, nói: “Có lẽ là chịu ảnh hưởng của cô đó. Tôi cảm thấy, có bác gái khi còn sống thật sự là thích bách hợp trắng .” Môi Bạch Ngưng khẽ cong lên.

“Hoa hồng xanh lần này còn đẹp hơn lần trước, Bạch Ngưng nhất định sẽ thích.” Cô nói.

“Cám ơn.” Hạ Ánh Hi nhìn cô, nói: “Đúng rồi, còn chưa hỏi cô tên gì? Tôi tên là Hạ Ánh Hi.”

Bạch Ngưng chần chờ một chút, nói: “Tôi tên là. . . . . .” Nhìn lướt qua bó hoa màu xanh còn ướt nước, cô nói: “Anh cứ gọi tôi là Lam tiểu thư là được rồi.”

“Lam tiểu thư, lần nữa cám ơn cô đã đến thăm họ, cô là một người rất tốt.”

Bạch Ngưng cúi thấp đầu, nói: “Tôi không tốt, tôi chỉ làm tôi chuyện nên làm mà thôi.”

Hạ Ánh Hi quay đầu lại, nhìn bia mộ đến thất thần.

Bạch Ngưng nói: “Chân anh bị thương cũng không nhẹ đâu, tại sao không đến bệnh viện băng bó?”

“Lát nữa sẽ đi.” Hạ Ánh Hi trả lời.

Đứng thêm một lúc Hạ Ánh Hi mới chậm rãi đi về. Bạch Ngưng lúc này đột nhiên nhớ ra cô luôn mong anh nhanh chóng đến bệnh viện, lại quên rằng ra khỏi nghĩa trang này hai người sẽ phải chia tay.

Hạ Ánh Hi đi trước, Bạch Ngưng đi theo phía sau. Nhìn bóng dáng của anh, cô cố gắng thả chậm bước đi.

Càng ra đến gần cổng càng không muốn đi, càng đến gần thời khắc chia ly càng không muốn thời gian tiếp tục trôi. Trong lòng Bạch Ngưng khó chịu không khỏi có chút thất thần. Lúc đi ngang qua một vũng nước hoàn toàn không nhìn đường thế nên giày cao gót dưới chân Bạch Ngưng trượt một cái.

Hạ Ánh Hi vội quay đầu lại, đỡ cô dậy, nhìn chân cô nói: “Ngã mạnh như vậy xước cả da rồi!”

Bạch Ngưng đau đến cắn răng, cười nói: “Không sao, gót giày này quá nhỏ, tôi không đi quen.”

“Cô cũng phải đến bệnh viện băng bó đi, cẩn thận để lại sẹo.” Hạ Ánh Hi nói.

Bạch Ngưng cúi đầu nhìn qua đùi đẹp thuộc về Hứa Tĩnh Hàm, cảm thấy Hạ Ánh Hi nói cũng đúng, nếu để lại sẹo trên đôi chân này thì cô thật có lỗi với thân thể này rồi.

“Chúng ta cùng đi bệnh viện thôi.” Hạ Ánh Hi nói.

Cô không nghĩ tới chiêu này! Nghe thế, Bạch Ngưng đột nhiên vui vẻ. Bây giờ có thể đến bệnh viện cùng hắn, với hiệu suất của bệnh viện thì ít nhất cũng phải một tiếng. Hơn nữa tính cả thời gian đi đường thì bọn họ có thể ở bên nhau một hai tiếng. Sớm biết thì đã cố ý ngã một cái rồi. Trong ti vi không phải thường có tình tiết này sao? Cô thật là ngốc mà!

“Lam tiểu thư, có cần tôi đỡ cô không.” Hạ Ánh Hi nói.

Bạch Ngưng âm thầm hả hê đang định lắc đầu, lập tức nhớ ra Tiểu Hà đang chờ bên ngoài. Ngộ nhỡ nhìn thấy hai cùng bọn họ đi ra ngoài, còn cùng đến bệnh viện, có thể nghĩ lung tung hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK