• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Ác mộng tái hiện

Bạch Ngưng tránh sang một bên, vội la lên: “Tôi đến ngày rồi!”

“Vậy sao?” Ngôn Lạc Quân đưa tay sờ về phía quần lót của cô.

Bạch Ngưng trực tiếp lăn qua bên kia giường, la lên: “Tôi muốn ly hôn!”

“Ly hôn?” Ngôn Lạc Quân nheo mắt lại.

Bạch Ngưng hơi sợ, cầm chăn quấn chặt lấy người, run rẩy nói: “Đúng . . . . .”

“Vậy. . . . . . Trong lúc còn đang trong thời kì hôn nhân, cô nên tận chức làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đi.” Ngôn Lạc Quân nói xong, liền xông tới.

“A –”

Bạch Ngưng hét lên, chạy từ đầu giường tới cuối giường.

“Anh đừng, tôi. . . . . . Chúng ta không có tình cảm, không thể. . . . . .”

“Hừ, sao nào, muốn thủ thân vì tên họ Hạ kia sao? Nhưng tôi mới là chồng hợp pháp của cô.” Ngôn Lạc Quân chợt túm lấy chăn của cô, đè cô ở dưới người mình.

“Đừng, Ngôn Lạc Quân, tôi không phải, không phải vợ anh, anh buông tôi ra!” Bạch Ngưng gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra, dùng sức đẩy hắn nhưng chỉ như kiến càng lay cây. Cô bị hắn giữ chặt sau đó hắn hôn lên mặt cô.

“Cô thật sự không phải vợ tôi, là cô nói hôn nhân của chúng ta chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Bây giờ tôi sẽ biến hôn nhân của chúng ta thành thật, để cô trở thành vợ thực sự của tôi!” Ngôn Lạc Quân nói xong, lập tức kéo áo ngủ của cô.

“Không! Tôi thật sự không phải, xin anh, xin anh đừng làm thế!” Nước mắt trào ra, Bạch Ngưng gần như là cầu xin hắn, trong đầu lại đột nhiên hiện ra mặt của khuôn Trần Chí Dương cùng với những chuyện đã xảy ra trước khi cô chết.

Hắn ép cô uống rượu bỏ thuốc, tiêm ma túy vào người cô. Những kẻ đó cùng nhau trêu đùa cô, xé quần áo của cô, đánh cô. . . . . .

Đoạn ký ức kia trở nên rõ ràng, không ngừng xé rách trái tim cô, không ngừng khiến cô bừng tỉnh từ trong mơ, cùng với đó là cảm giác sợ hãi khi rơi từ trên cao xuống và sự đau khổ khi mẹ qua đời. . . . . .

Nước mắt như suối trào làm ướt cả khuôn mặt cô, tiếng cầu xin của cô làm cho người ta lo lắng, vẻ mặt sợ hãi đau khổ của cô hắn chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng ngây ngẩn cả người.

Ngôn Lạc Quân rời khỏi ngực cô, chống tay lên nhìn cô, hỏi: “Tĩnh Hàm, em sao vậy?”

Bạch Ngưng vội vàng đẩy hắn ra, ôm chăn núp ở đầu giường khóc òa lên, không ngừng nói: “Đừng mà. . . . . . Đừng mà. . . . . .”

“Ở cùng tôi đau khổ như vậy sao? Chúng ta không phải đã có cả con gái rồi sao?” Ngôn Lạc Quân đau lòng nói.

Bạch Ngưng vẫn vùi đầu khóc, cơ thể cũng run rẩy vì sợ.

Ngôn Lạc Quân thở dài, nói: “Được rồi, tôi không đụng vào em, hôm nay em ngủ ở đây, chờ mẹ đi chúng ta vẫn chia phòng ngủ.”

Trần Chí Dương, mẹ, thi thể của cô, phần mộ của mẹ và cô . . . . . .

Tất cả mọi chuyện đột nhiên đồng loạt hiện ra. Trong một đêm, chỉ còn lại mình cô trên thế gian này, cô thật cô đơn thật cô đơn. . . . . . Không ai biết cô còn sống, không ai thuộc về cô, cô chỉ là một cô hồn không có thân thể, chỉ là một cô hồn. . . . . .

Ngôn Lạc Quân nghiêng người qua ôm lấy cô nhẹ gọi: “Tĩnh Hàm, Tĩnh Hàm, em làm sao vậy?”

Bạch Ngưng đột nhiên hoảng sợ, sợ hãi nói: ” Đừng, Đừng mà! Anh buông ra, buông tôi ra!”

Ngôn Lạc Quân dùng sức ôm chặt lấy cô, lớn tiếng nói: “Tỉnh lại đi, em bình tĩnh một chút, tôi nói tôi sẽ không đụng vào em.”

Thấy rõ khuôn mặt hắn, Bạch Ngưng tỉnh táo lại, vừa hoài nghi vừa sợ hãi nhìn hắn.

“Là tôi, thật xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ bắt buộc em nữa, em muốn thế nào thì là thế đó. Đừng sợ, được không?” Ngôn Lạc Quân dịu dàng nói.

Bạch Ngưng chậm rãi lấy lại tinh thần, sau khi an tâm lại cô nằm yên trong ngực hắn, không giãy dụa nữa.

“Ngủ đi, tôi bảo đảm sẽ không đụng vào em.” Ngôn Lạc Quân nói.

Bạch Ngưng cúi đầu, không lên tiếng.

Ngôn Lạc Quân chỉnh lại áo ngủ cho cô sau đó nhẹ nhàng kéo chăn của cô xuống, đắp lên cho cô.

————————

P/s: Bạn rất thích nam9 xưng tôi-em, có cảm giác kun ngầu khó tả Y như mèo vậy

=======

Chương 50: Xấu hổ

Bạch Ngưng dùng tay che trước ngực, kéo áo ngủ lại sau đó bọc chặt lấy người.

Hai người nằm xuống, tắt đèn. Bạch Ngưng cuộn mình vào một góc, Ngôn Lạc Quân mở to mắt nhìn ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ.

Không thể nào, hắn và Hứa Tĩnh Hàm có quan hệ vợ chồng, cô không thể nào sợ hắn như vậy. Trừ phi chuyện vừa rồi khiến cô nhớ lại chuyện gì đó. Lúc bắt đầu cô vẫn bình thường, chỉ không muốn quan hệ với hắn. Nhưng sau khi hắn dùng sức cởi quần áo của cô thì cô đột nhiên thay đổi, khóc rất đau thương. Hành động của hắn nhất định đã gợi ra đoạn kí ức không vui trong lòng cô, cho nên cô mới sợ như vậy. Chẳng lẽ đã từng có kẻ bắt buộc cô, xé quần áo của cô?

Nắm tay Ngôn Lạc Quân trong chăn siết chặt lại, máu nóng toàn thân cũng sôi lên, bởi vì tức giận, thù hận. Hắn nhất định phải tìm ra kẻ kia, để cho hắn muốn sống không được muốn chết không xong!

Hắn quay đầu lại nhìn cô. Cô nằm bên cạnh hắn, trùm chăn kín đầu, cả người co lại giống như con nhím xù lông. Nhưng con nhím còn có gai quanh người, cô lại không có gì cả.

Ngôn Lạc Quân đến gần cô, nói: “Để tôi ôm em, được không?”

Trả lời hắn là sự yên lặng.

Ngôn Lạc Quân từ từ đưa tay ôm cô vào trong ngực, nắm tay của cô.

Cô hơi run rẩy sau đó dần bình tĩnh lại, cơ thể cũng không run nữa.

Cô cảm thấy mình đang bay tựa như một linh hồn. Cô nhìn phần mộ hoang vu của mẹ và cô, cứ thế tiếp tục bay trong cô độc và thê lương. Cho đến giây phút cô được Ngôn Lạc Quân ôm vào lòng thì cô đột nhiên cảm thấy an bình, dường như cô tìm lại được cảm giác khi còn sống, cảm giác cô thực sự tồn tại trên thế giới này .

Buổi sáng Bạch Ngưng tỉnh lại, phát hiện mình vẫn đang nằm trong lòng Ngôn Lạc Quân.

Mặc dù hắn giống như cái chăn vào mùa đông khiến người ta không nỡ rời đi, nhưng cô vẫn bỏ tay của hắn ra, giữ khoảng cách hắn. Cái chăn vào mùa đông có ấm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể vì nó mà không đi làm.

Ngôn Lạc Quân mở mắt ra nhìn cô.

Bạch Ngưng quay đầu, ngồi dậy, cầm quần áo vào phòng vệ sinh.

Buổi sáng hôm đó, bọn họ không nói gì cả cho đến khi hai người tự mình mặc quần áo tử tế xong xuống tầng ăn điểm tâm.

Ngôn Lạc Quân lái xe, cùng Bạch Ngưng đưa Hoàng Mạn Văn đến sân bay. Hoàng Mạn Văn ngồi ở ghế sau, Bạch Ngưng ngồi ở ghế phụ, cô chỉ nói vài câu đơn giản còn đa số là Hoàng Mạn Văn nói. Cô không thân thiện cũng chẳng cãi cọ với Ngôn Lạc Quân.

Buổi tối hôm qua là một buổi tối đặc biệt. Hắn định ép buộc cô lại không thành công. Cô đau khổ không chịu nổi, cuối cùng lại nằm trong ngực hắn ngoan ngoãn ngủ cả đêm.

Cảm giác có hắn rất hấp dẫn, nhưng cô biết đó là một cái hố, cô không muốn mình rơi vào đó.

Trước khi lên máy bay Hoàng Mạn Văn nói: “Các con trở về đi, hi vọng khi gặp lại nhà chúng ta có thể từ năm miệng ăn biến thành sáu.”

Ngôn Lạc Quân chỉ cười không nói gì.

Sau khi Hoàng Mạn Văn đi, hai người rời khỏi sân bay. Ngôn Lạc Quân đang định mở cửa trước cho Bạch Ngưng đã thấy cô tự mình mở cửa sau, ngồi vào ghế sau.

Ngôn Lạc Quân nhìn chăm chú về phía cô, Bạch Ngưng quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngôn Lạc Quân dùng sức đóng cửa xe “rầm” một tiếng, đi tới bên kia lên xe.

Xe mới đi được một đoạn, lại có người xuất hiện ở lề đường trước mặt, không ai khác là Nhược Sương. Cô xách theo hai cái túi, đang sốt ruột bắt xe. Ngôn Lạc Quân nhìn Bạch ngưng qua kính chiếu hậu, trong lòng hờn dỗi, dừng xe trước mặt Nhược Sương.

“Nhược Sương, lên xe tôi đi.” Ngôn Lạc Quân hạ kính xe xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK