• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53: Hôn tôi một cái

Ngôn Lạc Quân cười khẽ, lại tăng tốc.

Bạch Ngưng ở phía sau trơ mắt nhìn kim trên kế tốc dần dần cách điểm không ngày càng xa.

Ôi trời ơi, anh ta không nhìn xem đây là chỗ nào à!

Trước mặt có hai ba chiếc xe đang đi, hắn cũng dám đổi làn đường lách qua khe hẹp giữa hai xe để vọt lên.

“Ngôn Lạc Quân, anh muốn chết kệ anh nhưng tôi chưa muốn chết, anh đi chậm lại cho tôi!” Bạch Ngưng ngồi phía sau gần như đã quát lên rồi.

“Đây đã là gì, đừng có gào lên như vậy, ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.” Hắn vừa điên cuồng lạn lách trên đường vừa nhàn nhã nói lại cô.

“Ngày trước, có một lần tôi cùng bọn Dịch Trác đua xe bên bờ biển về, mẹ tôi cũng giống em lúc này vậy. . . . . .”

Bạch Ngưng hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà nghe hắn nói, nhưng mỗi lần hắn lướt qua những cái xe khác thì tim gan cô cũng run lên, sợ đến nỗi sắp hét ầm lên rồi. Cô cảm thấy bọn họ giống như bọn cướp vừa cướp ngân hàng trên TV, vội vàng chạy trốn khỏi đám cảnh sát đang đuổi theo. Vừa nghĩ thế xong quay đầu lại đã thấy cảnh sát giao thông đi motor đuổi theo phía sau.

“Này, dừng lại đi, cảnh sát giao thông tới, cảnh sát giao thông tới, anh mau dừng lại ngay!” Bạch Ngưng vội nói.

Ngôn Lạc Quân cười nói: “Hôn tôi một cái, tôi liền dừng xe.”

“Anh, anh đừng đùa có được không, mau dừng lại. . . . . . Phía trước có người!”

Ngôn Lạc Quân nhanh chóng xoay vô lăng, khiến người qua đường trước mặt bị sợ đến mức hóa đá ở trên đường một hồi lâu, cũng làm cho Bạch Ngưng hét lên một tiếng.

Trước mặt cũng có cảnh sát giao thông, Bạch Ngưng càng lớn tiếng kêu lên: “Ngôn Lạc Quân, tôi xin anh, anh dừng xe có được không!”

“Tôi nói, hôn tôi một cái, tôi bảo đảm sẽ dừng xe.”

Bạch Ngưng lập tức nghiêng người qua, chạm lên mặt hắn một cái.

“Không được, phải hôn ra tiếng.” Ngôn Lạc Quân rất đáng khinh nói.

Bạch Ngưng cũng không kịp suy nghĩ, lập tức dùng sức hôn lại lên mặt hắn một cái phát ra tiếng “chụt”.

Ngôn Lạc Quân như mở cờ trong bụng, nhanh chóng quay đầu hôn lên môi cô một cái, tốc độ xe cũng chậm dần rồi dừng lại ở ven đường.

Mới dừng lại, cửa kính xe đã bị gõ, Ngôn Lạc Quân chậm rãi hạ kính xuống.

Cảnh sát giao thông nhìn hắn một lượt biết đây là loại con cháu nhà giàu thích tìm cảm giác mạnh làm niềm vui, cũng không dặn dò nhiều, chỉ nói câu “Quý trọng sinh mạng” ,viết giấy phạt, trừ điểm rồi cho đi luôn.

Xe lần nữa khởi động, Bạch Ngưng tức giận lại thêm xem thường nhìn Ngôn Lạc Quân, dùng sức lau miệng mấy cái.

Tiếp đó, Ngôn Lạc Quân bắt đầu bật bài hát, là một bài hát khiến Bạch Ngưng nghe mà muốn đi đập đầu vào tường.

“Em là người tình của tôi, là người phụ nữ giống như đóa hồng, dùng đôi môi nóng bỏng của em khiến tôi giữa đêm khuya vô tận mất hồn. . . . . .” (1)

Bạch Ngưng hít sâu mấy hơi, nắm chặt quả đấm, cắn môi kìm chế dục vọng muốn bóp chết hắn.

Ngôn Lạc Quân cười khẽ, hận không thể hát theo bài này. Trước kia nghe mấy bài hát này không có cảm giác gì, bây giờ nghe lại thấy thật đúng là quá đủ ý vị!

Về đến nhà, buổi tối Bạch Ngưng đang định gọi cho Nhược Sương lại nhớ ra mình không có số điện thoại của cô.

Đáng chết, lại quên mất. Chỉ có thể đi tìm Ngôn Lạc Quân lấy số điện thoại từ hắn.

Đi đến phòng hắn, chỉ thấy cửa khép hờ bên trong không có tiếng động gì.

Bạch Ngưng khe khẽ đẩy cửa, thò đầu vào. Bên trong không có ai, điện thoại di động đang đặt ở trên bàn.

Thật tốt quá! Ông trời cũng giúp cô rồi!

Bạch Ngưng vui vẻ mà đi thẳng vào.

Cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng tìm tới số của Vu Nhược Sương, vừa tìm đã thấy rồi. Ngôn Lạc Quân thật cám ơn anh, may mà anh không dùng mấy cái biệt hiệu để nguyên thế này tìm thật nhanh gọn!

Đang chép số vào máy mình, liền nghe thấy tiếng Ngôn Lạc Quân hỏi: “Em lén lén lút lút ở đây làm gì?”

Bạch Ngưng hoảng sợ, ngẩng đầu lên, lại thấy hắn đứng ở ban công!

(1) Bài Người Tình – Đao Lang

======

Chương 54: Ý loạn tình mê

Cô bỏ điện thoại của hắn xuống, ấn nốt số cuối cùng, Bạch Ngưng nói: “Anh im lặng trốn ở đó làm gì?”

“Tôi đâu có trốn, là tự em có tật giật mình thôi.” Ngôn Lạc Quân đi tới nhìn điện thoại di động của mình một cái rồi nói: “Nói, vừa làm cái gì hả?”

Lại ngửi thấy được mùi thơm của cà phê, Bạch Ngưng nói: “Sao anh cứ thích uống cà phê vào buổi tối thế, sợ mình ngủ say quá à?”

“Đừng có đánh trống lảng, nói, em đến đây làm gì?” Ngôn Lạc Quân tiếp tục hỏi.

“Không cẩn thận xóa mất số của anh nên tới lấy lại.” Bạch Ngưng nói dối.

“Hứa Tĩnh Hàm, nếu như em nói thật thì tôi phải thừa nhận em rất lợi hại, chuyện ‘không cẩn thận’ như vậy mà cũng làm được.”

Bạch Ngưng “Hừ” một tiếng, xoay người định đi lại bị hắn kéo lại.

“Vội gì, rất bận sao?” Ngôn Lạc Quân nói bên tai cô.

“Không. . . . . . Không vội.” Đứng gần hắn như vậy khiến cho cô có chút hoảng hốt.

Ngôn Lạc Quân kéo cô đi về phía ban công, chỉ vào thành phố đang chìm trong ánh đèn nói: “Đẹp không?”

Một tòa nhà cao tầng được bao phủ trong đèn màu ngũ sắc, ngã tư đường lấp lánh ánh đèn, sao trên trời cũng mất màu biến thành một khoảng màu xanh dương đậm, chỉ còn những đám mây.

Gió đêm khẽ lướt qua gương mặt, làm cho người ta ngẩn ngơ như đang ở trong mộng.

Ngôn Lạc Quân ở sau lưng cô nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Đẹp không?”

“Đẹp.” Bạch Ngưng bất giác nói.

Ngôn Lạc Quân tựa đầu vào cổ cô, ngửi mùi thơm cơ thể không có mùi nước hoa của cô, đưa ly cà phê trên tay tới bên miệng cô dùng giọng nói tựa như thôi miên nói: “Uống thử một ngụm xem, rất tuyệt.”

Bạch Ngưng không kháng cự được chạm môi, uống một ngụm nhỏ.

Ấm áp trượt từ cổ xuống bụng, mùi thơm quanh quẩn xung quanh người, thật sự là cảm giác rất say lòng người.

Ngôn Lạc Quân để ly cà phê xuống, nhẹ nhàng từ phía sau áp lên môi cô.

Môi của hắn rất nóng rất nhẹ, hơi thở trên người hắn rất đàn ông, lại khiến cho người ta lưu luyến. Nụ hôn của hắn còn đẹp hơn cảnh đêm này.

Cô biết mình rất tỉnh táo, cũng biết mình không nên đứng ở đây say mê, mà phải đẩy hắn ra, rời đi.

Nhưng dù lúc rất tỉnh táo lại vẫn có thể đắm chìm.

Cô tự nhủ rằng mình cũng không tỉnh táo, mình là bị hắn mê hoặc, cho nên mất thần trí, bất giác lọt vào cái bẫy dịu dàng của hắn. Nhưng cô không có mất thần trí, vừa chìm đắm lại vừa kháng cự.

Ngôn Lạc Quân xoay người cô lại, ôm cô vào trong ngực. Khoảng cách gần như vậy lại càng cảm thụ được rõ ràng tình cảm dịu dàng của đối phương. Bạch Ngưng không kìm chế được mà phản ứng lại, đưa đầu lưỡi mình ra, lần đầu tiên chủ động quấn lấy hắn.

Cô tự nói với mình, chỉ hôn lần này thôi, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Khi một trận gió nữa thổi qua thì cô sẽ đẩy hắn ra.

Vừa quyết định như vậy cô lại sợ gió thổi đến.

Ngôn Lạc Quân lại ôm cô chặt thêm một chút, hôn cũng sâu hơn một chút, cẩn thận từng li từng tí đấu tranh với dục vọng của mình.

Khi gió đêm một lần nữa thổi qua, Bạch Ngưng đẩy hắn ra.

“Buổi tối uống cà phê không tốt, nếu như có thể thì anh dần bỏ thói quen này đi.” Cô nhẹ nhàng nói sau đó cúi đầu đi ra ngoài.

“Tĩnh Hàm –” Ngôn Lạc Quân ở sau lưng kéo cô lại.

Cô cảm thấy may mắn vì Tĩnh Hàm không phải tên cô. Nếu như, nếu như lúc này. . . . . . Hắn gọi Bạch Ngưng, có lẽ cô thật sự sẽ không đi nổi, thật sẽ ở lại cùng hắn say mê hết đêm nay cho đến khi trời sáng.

Đáng tiếc không phải. Hứa Tĩnh Hàm không phải là cô, nói cho cùng thì cô và hắn chẳng có chút quan hệ gì, kể cả vợ chồng trên danh nghĩa cũng không.

Bạch Ngưng rút tay về, ra khỏi phòng.

Ngôn Lạc Quân đứng trên ban công thở dài thật sâu.

Trở về phòng, nhìn số của Vu Nhược Sương trên di động cô lại có chút chần chờ.

Đẩy Ngôn Lạc Quân ra ngoài, cô thật sự cam lòng sao?

Cô chần chờ như vậy là do cô đã không nỡ rồi sao?

Ngôn Lạc Quân thật sự hơi thích cô rồi sao? Không phải Hứa Tĩnh Hàm, mà là cô – Bạch Ngưng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang