• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nhanh chóng tấn công mạnh mẽ một tên, không để cho bọn họ thu hẹp vòng tròn, mà tên đó lại là người yếu nhất trong mắt Giang Văn.

Tên này thấy Giang Văn đánh về phía mình thì hơi sợ hãi, hắn ta là người cao nhất trong đám, tận hơn một mét chín, nhưng cao thì đồng nghĩa với mạnh nhất sao? Năng lực phản ứng của hắn không theo kịp đồng bọn, nhìn Giang Văn đánh nhau với đại ca, hắn cũng thấy hơi run trong lòng, không ngờ bây giờ cậu ta lại nhìn ra được hắn là kẻ yếu nhất trong hội.

Tốc độ của Giang Văn rất nhanh. Ngày nào cũng tập luyện cực nhọc là để cho ngày hôm nay đây. Mạnh mẽ đưa ra một đấm, rồi lại đá một cái, tên kia bị Giang Văn hạ cho đo đất ngay lập tức, rồi lâm vào hôn mê.

Mọi chuyện xảy ra rất nhanh, mấy tên kia còn chưa kịp phản ứng lại đã phát hiện ra tên cao kều trong nhóm đã bị đánh đến mức không dậy được, kết quả cả đám ai cũng sững sờ.

Thấy tên đô con bên mình bị đánh vật ra không tài nào dậy nổi, đám người đứng ngây ra. Nhân lúc này, Giang Văn cũng bắt đầu dọn sạch đám còn lại.

Vài tiếng răng rắc vang lên, Giang Văn dùng sức rất mạnh, chân của hai người nào đó đã bị gẫy, ngã sõng soài.

Phản ứng của Giang Văn có thể coi là siêu tốc, giây phút mấy người kia vừa mới ngã xuống đất, thì bọn họ lại một lần nữa bị nâng lên, Giang Văn thoăn thoắt đấm một cú không nặng không nhẹ vào thái dương của họ.

Kết quả là cả đám đều yên tĩnh nằm dưới đất, hôn mê bất tỉnh.

Tên đàn ông kia nhìn chằm chằm Giang Văn, không dám tin tên nhóc nhà giàu yếu ớt này lại hạ gục được đám đàn em đắc lực của hắn ta chỉ trong tích tắc như vậy. Đến chính hắn ta còn không nắm chắc bản thân có thể làm như vậy. Ánh mắt nhìn Giang Văn giờ đây đã có chút sợ hãi, hai chân hắn run lẩy bẩy.

Cả người theo bản năng lùi về sau mấy bước.

“Lại đây, lại đây”, Giang Văn nhìn gã, cảm giác hơi tức cười, ban nãy còn hùng hổ, bây giờ thì lại bỏ cả đàn em của mình để bỏ chạy, đúng là trò cười mà.

“Ừm…”, gã đàn ông hít thở sâu, cắn chặt răng, rồi đi về phía Giang Văn, sợ gì chứ, đều là đàn ông cả, cùng lắm thì bị đánh thôi, thà vậy còn hơn là chịu thua.

Gã tự khích lệ chính mình bằng ý nghĩ ấy, tràn đầy ý chí chiến đấu nhìn về Giang Văn, khiến Giang Văn suýt thì cười phá lên.

“Vào đi”, Giang Văn chỉ vào ghế lái phụ trong xe, bảo tên đàn ông đi vào ngồi.

“Hả?”, gã ta ngẩn ra, nhìn chiếc xe rồi lại nhìn Giang Văn, không hiểu Giang Văn định làm gì.

“Còn cần tôi dạy anh cách ngồi vào xe nữa à?”, Giang Văn cười hỏi, giọng điệu vẫn như cũ.

Nhưng biểu cảm này trong mắt gã đàn ông lại vô cùng nghiêm trọng, làm hắn đổ mồ hôi liên tục. Chính cái biểu cảm này đã khiến hắn suýt thì vỡ hàm, nghĩ vậy, liền ngoan ngoãn lên xe ngồi.

Lúc này Giang Văn mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại ngồi vào ghế lái, lấy chai nước ra uống một ngụm rồi mới quay sang nhìn tên đàn ông.

Tên này đang nhìn ngắm đồ trang trí trong xe, không phải người bình thường nào cũng có cơ hội được ngồi vào đây như gã, càng không nói đến ngắm xe trong cự li gần như vậy.

Vừa vào trong đã cảm nhận được một cơn gió mát phả vào người, đúng là vô cùng thoải mái.

“Thoải mái không?”, Giang Văn lau mồ hôi trên trán, vừa mới bất chợt bộc phát như vậy thật sự hơi nguy hiểm, nếu phải kéo dài thêm chút nữa chắc anh sẽ không chịu nổi mất.

“Có, vô cùng thoải mái”, tên đàn ông đang hưởng thụ gió mát, nghe được âm thanh lành lạnh đó cũng trả lời theo bản năng.

“Ai phái anh đến đây?”, Giang Văn lạnh lùng hỏi, anh đã hoàn toàn hồi sức, không ngại đánh thêm một trận nữa.

“Ặc… Không ai cả”, tên đàn ông lập tức đề cao cảnh giác, cẩn thận nhìn Giang Văn, lắp bắp đáp.

Giang Văn thấy vậy liền hiểu, chắc chắn là có người đứng sau chỉ đạo, nếu không hắn sẽ không run đến thế.

Còn một lý do khác để Giang Văn xác định là ban nãy bọn anh đánh nhau như thế mà chẳng có cảnh sát tới, đúng là vô lý.

Vậy nên chỉ có một khả năng đó là, những kẻ này đã “phím” trước với bên cảnh sát rồi.

Nói thật, nhìn tên đàn ông này có vẻ khỏe mạnh đấy, nhưng thật ra rất yếu ớt, Giang Văn chỉ cần hơi ép một chút là gã sẽ khai ra ngay.

Điều làm Giang Văn cạn lời đó là những tên kia đến tìm anh chỉ vì Tạ Đông.

Xem ra bên phía Tạ Đông có nội gián, hơn nữa còn theo dõi Tạ Đông hai mươi tư trên bảy.

Gã đàn ông tên là Lưu Phong, người khác gọi gã là Kẻ Điên, là đồng bọn của A Bảo.

Phải giải thích một chút về hai băng nhóm trong khu vực này, một là Thanh Xã, cũng là băng nhóm do Tạ Đông làm chủ, có thực lực, gần như đè ép được Xích Bang.

Nhưng Xích Bang lại không hoạt động theo lẽ thường, thỉnh thoảng sẽ đánh lén hay là đi phá đám.

Để cho Thanh Xã đi xử lí, cái chết của Giang Văn – tên côn đồ mạnh nhất Thanh Xã cũng là chuyện ngoài ý muốn. Tên nội gián của A Bảo vốn định ám sát Tạ Đông, để Thanh Xã trở thành rắn mất đầu, không đánh mà tan.

Ai ngờ dù đã mất đi Giang Văn, Tạ Đông cũng không còn thoải mái như trước, nhưng A Bảo vẫn không cam tâm, muốn tiêu diệt tận gốc nên mới cho người đến ám sát Giang Văn.

Giang Văn nghe đến đây, trong đầu cũng nghĩ đến một số thông tin, dường như Tạ Đông đã nói cho anh rồi, nhưng lúc ấy không nói nhiều, làm anh không hiểu rõ.

Giờ thì anh hiểu rồi, mẹ kiếp, chắc chắn là A Bảo đã cho người đến nhà anh làm phiền, nên Tạ Đông mới canh chừng ở nhà anh như vậy.

Về ân tình của Tạ Đông, anh chỉ có thể đặt ở trong lòng, chờ ngày báo đáp.

Còn lần này bọn chúng đến kiếm chuyện với Giang Văn lại là vì Tạ Thiến Thiến.

Hình như lúc đầu A Bảo đối phó với Giang Văn cũng là vì Tạ Thiến Thiến.

Vì một người phụ nữ mà tàn sát cả mạng sống của người đã từng là anh em tốt của mình, Giang Văn thấy thế giới này thật bi thương, lúc nào cũng chỉ đặt lợi ích lên đầu.

“Anh đi được rồi, à, tôi không ngại dùng quan hệ của bố tôi để truy nã anh đâu, ý anh sao?”, Giang Văn phục hồi tâm tình, quay đầu nhìn sang Kẻ Điên, cười quái dị.

“Anh Giang, đừng mà, tôi cũng chỉ là bị ép thôi”, Lưu Phong nghe Giang Văn nói vậy mới nhận ra lần này gã đã sai lầm rồi, con nhà giàu đâu phải người mà gã có thể động vào được chứ. Người ta không vui một cái là có thể dùng các thủ đoạn đặc biệt để đối phó với gã. Gã vốn chỉ là một tên lưu manh nho nhỏ, đấu sao lại được công tử nhà giàu chứ.

“Vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã”, Giang Văn cười lạnh nhạt, thấy chiếc xe phía trước cuối cùng cũng di chuyển, không còn chắn ở đây nữa, anh thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Giang bảo tôi làm thế nào thì tôi sẽ làm như vậy”, Lưu Phong cười khổ sở nói, kế hoạch của bọn họ là đánh cho tên công tử này một trận, sau đó uy hiếp cậu ta phải tránh xa Tạ Thiến Thiến ra, nhưng không ngờ cuối cùng lại khiến bản thân rơi vào hố sâu không đáy, đúng là tạo nghiệp rồi bị nghiệp quật mà.

Giang Văn bảo Lưu Phong ghé sát tai vào, nói thầm vài câu rồi cười xấu xa.

Lưu Phong ngây người nhìn Giang Văn, trong lòng chấn động, kế hoạch này của Giang Văn thật sự, thật sự rất điên cuồng.

“Đi đi, tôi cũng phải đi đây, mẹ kiếp, có đám bọn mày ở đây thì tao sẽ không còn nhàm chán nữa rồi, A Bảo ạ”, Giang Văn bấm điều khiển cho xe mở, bảo Lưu Phong đi xuống, rồi tự nói với bản thân.

Từ sau khi Lưu Phong lên xe Giang Văn thì đám đông xung quanh đã hết hứng thú, quay về xe của mình, chờ đường được lưu thông trở lại.

Thấy chiếc Lamborghini đã rời đi, Lưu Phong gượng cười, rồi cúi đầu nhìn đám đàn em đang hôn mê, lấy điện thoại ra bấm số.

“Lão tam, cho mấy con xe qua đây đi, mẹ nó chứ, ông đây bị người ta hạ gục rồi”.

Vừa chầm chậm lái xe, Giang Văn vừa suy nghĩ vấn đề này.

A Bảo, tên đầy đủ là Hồng Bảo. Cái kẻ từng là anh em tốt này hiện giờ lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với anh, khiến trái tim Giang Văn hơi lạnh lẽo.

Dám phái người đến ẩn náu ám sát Tạ Đông, Giang Văn thật sự không còn gì để nói với loại anh em này nữa.

Vào lúc Hồng Bảo vào Xích Bang, Giang Văn và Tạ Đông đã cắt đứt quan hệ với hắn ta, nhưng anh em đã từng cùng nhau vào sinh ra tử thật sự dễ dàng cắt đứt vậy sao?

Tạ Đông có rất nhiều cơ hội để tiêu diệt Hồng Bảo, nhưng vì những tình nghĩa kia mà Tạ Đông hết lần này đến lần khác bỏ qua cho hắn ta.

Hai người cùng cầm đầu Thanh Xã và Xích Bang, nhưng lại kỵ nhau như nước với lửa.

Hồng Bảo từng cứu mạng Tạ Đông, cũng vì vậy mà Tạ Đông luôn bỏ qua cho hắn ta.

Trước cục diện rắc rối này, Giang Văn cũng chỉ đành thở dài, tiếp tục lái xe. Lần này anh định ra ngoài để mua điện thoại, ai ngờ lại gặp phải nhiều chuyện thế này.

Rất nhanh sau đó, Giang Văn đã đến nơi bán điện thoại. Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Giang Văn cười nhạt, đây là nơi ngày xưa anh thích đến nhất, nhưng lần nào sau đít cũng phải mọc lên một cái đuôi nghoe nguẩy.

Im lặng cười một tiếng, Giang Văn bước xuống, khóa xe lại rồi đi vào trong.

“Đứng lại, anh đó, đứng lại, chính là anh, đang nói anh đấy, đứng lại cho tôi”, đột nhiên có một tiếng thét phẫn nộ từ phía sau truyền tới, Giang Văn vốn chẳng định quan tâm, nhưng âm thanh này cứ xông đến chỗ anh.

Giang Văn nghe thấy thế thì đứng lại rồi quay người nhìn.

Một cô cảnh sát giao thông đang đứng cạnh xe của anh, còn nhìn anh với ánh mắt giận giữ.

Không phải chứ, lại gặp phải cái người này?

Giang Văn có quen cô gái này, nhưng hình như ngày trước cô ta làm công tác hình sự mà, sao giờ lại làm cảnh sát giao thông rồi?

“Ừm, cho hỏi, có chuyện gì vậy?”, Giang Văn lịch sự hỏi, gặp cái người này đúng là chẳng phải chuyện tốt lành gì, ngày trước, mỗi lần gặp cô ta thì đều phải ngoan ngoãn đi theo cô ta lên phường uống nước chè.

“Anh dừng xe sai chỗ quy định, đây là giấy phạt”, cô cảnh sát xinh đẹp tuy tò mò về thái độ của Giang Văn, nhưng vẫn nghiêm túc đưa tờ giấy phạt qua cho anh.

“Ơ. Sao lại sai quy định?”, Giang Văn cười gượng, nhưng lại tiếp tục hỏi: “Tôi nhớ cô là cảnh sát hình sự mà?”

Nghe được câu hỏi này, sắc mặt nữ cảnh sát bỗng thay đổi, trở nên vô cùng đau thương, nhưng cô ta cũng phục hồi lại rất nhanh, giận giữ quát: “Liên quan gì đến anh?”

Giang Văn sờ mũi theo thói quen, chậc, vẫn là bộ dáng nóng nảy như trước, từ lần đầu tiên phạm tội rồi bị cô ta đánh cho một trận, sau này lần nào gặp phải cô ta cũng không có gì hay ho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK