• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đưa người đẹp bên cạnh mày đây cho tao chơi, nếu không, ông sẽ lấy mạng chó của mày!”, tên mập vẫn tư thế như vậy, còn cô gái tên là Lệ Lệ đã bước tới, tay xách nách mang, nở hổn hển, nhìn đống đồ đạc kia chẳng hề nhẹ chút nào.

Vương Vũ Phân cảm thấy sợ hãi khi tên mập nói như vậy, cô ta ôm chặt Giang Văn, dù vậy khuôn mặt Giang Văn vẫn vô cùng điềm nhiên, tay ôm Vương Vũ Phân vào lòng, cười thản nhiên nói: “Vậy à? Vậy nếu tao không đồng ý thì sao?”

“Ha ha, nhóc con giỏi lắm, lát nữa mày sẽ biết ông mập của mày như thế nào”, rõ ràng tên mập đã đoán được rằng Giang Văn sẽ không thỏa hiệp nên nói với vẻ đương nhiên.

Lúc này, một thanh niên tầm ba mươi tuổi ở gần đó chạy tới, rảo bước tới cạnh Giang Văn, thở hổn hển nhìn tên mập rồi vội vàng cung kính nói với Giang Văn: “Cậu chủ, chúng tôi không biết anh tới, chuyện này là…”

Nói xong anh ta còn nhìn Vương Vũ Phân, rồi lại nhìn cô gái phía sau lưng tên mập, anh ta rất ngạc nhiên với những thứ đồ mà cô gái đó xách trong tay.

Biểu cảm đắc ý của tên mập giờ đây đã nát bét, gọi là cậu chủ cơ à, tên mập nắm rất rõ tin tức của trung tâm này, đây là của nhà họ Giang, vậy nếu gọi là cậu chủ thì đây chính là cậu ba nhà họ Giang.

“Giám đốc, cậu ta là?”, tên mập cuống cuồng kéo anh giám đốc, hỏi nhỏ.

“Đây là cậu ba của nhà họ Giang chúng tôi, sao vậy?”, mặc dù giám đốc không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể mơ hồ đoán ra tên mập này đã cư xử rất không biết điều.

“Cậu ta là cậu ba của nhà họ Giang sao?”, cuối cùng thì tên mập đã thông suốt rồi, cậu ba nhà họ Giang, vậy chính là chủ của trung tâm thương mại này, vậy mà hắn còn đi so sánh sự giàu có với nhà người ta sao? Chẳng phải họ giàu nứt đổ đổ vách sao, chẳng trách cặp đôi này không chịu bán, thế mà hắn tự đào hố chôn mình, có điều tạm thời không nói tới chuyện này, vừa rồi hắn còn to mồm, bắt cậu ba nhà họ Giang dâng bạn gái của anh ta cho mình, vậy chẳng phải tự tìm tới cái chết sao.

“Cậu, cậu, cậu, Giang!”, tên mập lập tức toát mồ hôi lạnh, cô gái phía sau cũng kinh ngạc nhìn bọn họ, không nói nên lời.

“Không phải mày định tìm người chém tao sao? Tao đang đợi đây!”, Giang Văn cười ha ha, khuôn mặt vô hại khiến Vương Vũ Phân nín thinh.

“Làm, làm, làm gì dám chứ! Cậu chủ Giang, là tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, anh bỏ qua cho tôi”, tên mập biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng hạ giọng cầu xin.

“Nhưng người của mày cũng tới cả rồi kìa!”, Giang Văn đứng trước cầu thang, nhìn thấy mười mấy tên ở phía dưới đang tới, chúng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, trong tay cầm các loại vũ khí khác nhau.

Nhưng Giang Văn khá hào hứng, bởi vì kẻ cầm đầu là người quen.

Bọn chúng xông tới khua chiêng múa trống, ầm ĩ, khoa trương lao vào trung tâm thương mại, hành động đó nhanh chóng khiến bảo vệ của tòa nhà chú ý.

Nhưng điều khiến Giang Văn ngạc nhiên là đội trưởng bảo vệ kéo người phía sau mình lại, không cho cậu ta xông lên, anh ta cười ha hả với tên nhãi cầm đầu kia giống như một tên nô tài đang gặp chủ.

Thính lực của Giang Văn cũng khá lắm nhưng vẫn không nghe rõ đoạn đối thoại giữa hai người.

Anh chỉ mơ hồ nghe thấy tên côn đồ cảnh cáo đội trưởng bảo vệ, bảo tên nhóc phía sau anh ta ngoan ngoãn một tí, đừng để hắn không vui.

Sau đó hắn dẫn đám côn đồ đi lên lầu.

Lúc này tên mập đã vô cùng hối hận, hắn thật sự không muốn chọc giận nhà họ Giang, không tính những nguyên nhân khác, chỉ tính riêng thực lực của nhà họ Giang trên con đường làm ăn chân chính thì đã không phải là đối tượng mà một ông chủ tiệm vàng cỏn con như hắn có thể chọc giận được.

“Lưu mập, ai gây sự với mày vậy?”, đám côn đồ nhanh chóng bao vây Giang Văn, tên cầm đầu tách đám đông ra với vẻ uể oải, rồi hỏi tên mập.

“Không, không ai cả!”, tên mập chột dạ nhìn Giang Văn, nói nhỏ.

“Mẹ kiếp, mày hiểu quy tắc mà, mày tưởng đám anh em tới đây không không à? Nói rõ, mau!”, tên cầm đầu sững sờ, đã không có chuyện gì thì hắn lại càng rảnh rang, nhưng hắn không định bỏ qua cho tên mập.

“Nói rõ à? Là tao chọc giận nó, nó gọi điện tìm mày tới đây định gây phiền phức với tao đấy!”, giọng nói thản nhiên của Giang Văn lập tức khiến đám côn đồ chú ý.

Lúc này có rất nhiều người trong trung tâm thương mại, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả hộ đều nhao nhao dừng lại hóng chuyện nhưng không dám đứng quá gần, chỉ nhìn chăm chú phía bên này từ xa.

“Mày à? Ấy, bạn gái cũng đẹp đấy nhỉ”, tên côn đồ cầm đầu nhìn Giang Văn cười chế giễu.

Giang Văn biết tên này, Cam Long, là thuộc hạ của Hồng Bảo, có thực lực khá nhưng làm người thì chẳng ra thể thống gì, háo sắc, cực kỳ háo sắc, phần lớn phụ nữ trong tay Hồng Bảo đều từng bị hắn chơi hết một lượt.

“Giám đốc, anh tới đây, gọi cậu nhóc kia lên cho tôi”, Giang Văn quay người nói với người giám đốc, sau đó chỉ về phía đội trưởng bảo vệ, nhưng người anh chỉ chính là cậu bảo vệ định lao lên nhưng bị đội trưởng ngăn lại kia.

“Vâng cậu chủ!”, giám đốc gật đầu, vội vàng chạy đi.

Giang Văn chỉ nhìn đội trưởng bảo vệ và giám đốc nói chuyện từ xa, còn anh quay người nhìn về phía tên mập gây sự kia.

“Mày là Lưu gì nhỉ? Tới từ đâu?”, Giang Văn không tỏ vẻ gì cả chỉ hỏi một cách hết sức tự nhiên.

Chỉ vậy thôi đã khiến tên mập chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, vội vàng đáp: “Chào cậu chủ, tôi là Lưu Vũ, mọi người đều gọi tôi là Lưu mập, là ông chủ tiệm vàng Ngọc Hành”.

“Tiệm vàng Ngọc Hành à?”, Giang Văn hỏi Vương Vũ Phân với giọng nghi ngờ, anh chưa từng nghe thấy tên cửa hàng hay công ty này bao giờ.

Vương Vũ Phân cũng hiểu ý anh, bèn nhón chân, áp sát vào tai Giang Văn, nói nhỏ vài câu.

“Ồ, xem ra giàu lắm đây, chuyện này mày định giải quyết thế nào?”, Giang Văn cười, ý tứ rất rõ ràng, cùng ý với tên Cam Long kia.

“Điều này, điều này…”, tên Lưu mập nghe thấy vậy thì bỗng choáng váng, sao hắn có mắt như mù, lại đi chọc giận tên tiểu thái tử này chứ.

“Mày là Giang Văn à?”, hình như Cam Long đã từng nghe thấy tên của Giang Văn nên mới hỏi thẳng như vậy.

“Mày quen tao sao?”, Giang Văn chau mày hỏi.

“Ha ha, cậu ba tập đoàn tài chính nhà họ Giang danh tiếng lừng lẫy, ai mà chẳng từng nghe qua, có điều, hình như tao nghe nói mày đã…”, Cam Long định nói tiếp gì đó nhưng bị đàn em phía sau kéo một cái nên dừng lại.

Sắc mặt Giang Văn lập tức tái mét, anh hiểu những gì Cam Long định nói, chẳng phải là muốn mắng anh là đồ ngốc, đồ đần sao, nhưng như vậy thôi đã đủ khiến Giang Văn thấy không vui rồi.

“Cậu chủ, cậu tìm tôi?”, bỗng nhiên một giọng nói hùng hồn từ bên cạnh truyền tới, sau đó lại là: “Cậu chủ, tôi không biết cậu tới, thật ngại quá! Cam Long, mày dám làm loạn ở đây, tao nói cho mày biết, anh em của tao không phải loại ăn chay đâu đấy!”

Giang Văn chau mày, giọng nói hùng hổ đó là của một thanh niên da ngăm, còn giọng nói tiếp theo chính là đội trưởng bảo vệ – người sợ xảy ra chuyện.

“Giám đốc, anh lập tức gọi điện báo cảnh sát, bắt cái đám này đi, lấy lý do là làm loạn an ninh trung tâm thương mại”, Giang Văn chẳng buồn nhìn Cam Long, chỉ nói trực tiếp với giám đốc, sau đó quay người nhìn kỹ thanh niên da ngăm kia từ đầu tới chân.

“Ha ha, ăn nói hùng hồn lắm, thật không biết cảnh sát mà cậu ba mời là thuộc cục nào nhỉ?”, tên Cam Long không hề tỏ ra sợ hãi, vì phía trên anh Bảo cũng có người chống lưng.

“Cục cảnh sát thành phố”, giám đốc cũng chẳng có gì để nói với đám này nên nói thẳng

“Nói cho mày biết, đại ca của tao là anh Bảo, mày có thể làm gì chứ?”, Cam Long nghe thấy cục cảnh sát thành phố thì khuôn mặt biến sắc, sau đó lại lên giọng.

“Anh Bảo? Hồng Bảo à? Ha ha”, Giang Văn đột nhiên nở nụ cười khác thường, sau đó vẫy tay kéo Vương Vũ Phân rời đi, ra hiệu cho thanh niên da ngăm kia cùng đi theo.

Sự tình vốn chẳng có gì trắc trở, sau khi Giang Văn rời đi, đội cảnh sát của cục cảnh sát thành phố lập tức tới hiện trường, áp tải đám côn đồ kia đi.

Tên mập cũng ủ rũ đi theo, chẳng còn tâm trạng mà để ý tới đám người đẹp bên cạnh, từ đầu tới cuối cô gái không nói lời nào kia bỗng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Vương Vũ Phân lại câu được con cá to như vậy, khiến cô ta ngây người.

“Anh có thể từ chức được rồi”, bên trong phòng giám đốc, Giang Văn nhìn đội trưởng đội bảo vệ với vẻ mặt lạnh lùng và nói giọng thản nhiên.

“Cậu chủ, tôi sai rồi, đừng sa thải tôi, tôi còn có mẹ già con nhỏ, cả gia đình đều sống dựa vào công việc này, cậu hãy thương tôi”, đội trưởng đội bảo vệ sớm đã dự đoán được câu trả lời này nhưng vẫn khóc lóc cầu xin.

Giang Văn chau mày, im lặng.

Thấy Giang Văn không có bất kỳ phản ứng gì, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng quay người cầu cứu người thanh niên da ngăm kia.

Thanh niên đó cũng khó xử, còn giám đốc thì làm ra vẻ không liên quan khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Một hồi lâu sau, thanh niên da ngăm kia mới từ từ mở miệng, nói đỡ cho người đội trưởng.

“Điều này, cậu chủ, đội trưởng cũng chẳng còn cách nào khác, lai lịch của đối phương không hề nhỏ nên mới làm vậy, cậu tha cho anh ấy một lần mà”

Giang Văn lẳng lặng nhìn người này, ấn tượng đầu tiên của thanh niên này đối với anh là thật thà, nhiệt tình, chuyên nghiệp.

Thực ra ngay từ lúc bước vào trung tâm, Giang Văn đã chú ý tới thanh niên da ngăm này, những bảo vệ khác đều đang bốc phét tán gẫu, chỉ có cậu ta là đi tuần khắp nơi, gặp người già cần giúp đỡ sẽ nhiệt tình giúp.

“Lai lịch của đối phương không nhỏ thì có thể bỏ mặc không quan tâm sao? Lai lịch không nhỏ thì có thể vứt tính mạng, tài sản của khách hàng qua một bên chắc? Vậy mấy từ kia là cái gì?”, Giang Văn chưa mở lời thì Vương Vũ Phân đã không nhịn được nữa chỉ thẳng tay lên mấy chữ to tướng trên đầu chất vấn.

Khách hàng, là, trên, hết.

Mấy chữ đỏ tươi to đùng treo trên tường, nhìn thấy cảnh tượng đó, Giang Văn chỉ giật giật khóe miệng và vẫn im lặng.

Đội trưởng đội bảo vệ lập tức cúi đầu, ngại ngùng, còn thanh niên da ngăm kia thì cũng khó xử.

“Cậu chủ, tôi có công việc này đều là do đội trưởng sắp xếp, anh ấy chính là ân nhân của tôi, mong cậu đừng sa thải anh ấy”, người thanh niên da ngăm lại lên tiếng, vẫn là giọng điệu cầu xin.

“Cậu là người ở đâu?”, Giang Văn nhìn người thanh niên, khẽ hỏi.

“Tôi là người Hồ Nam, lần đầu tới thủ đô, tiền bạc trên người bị cướp sạch, khi chẳng còn nơi để đi thì đội trưởng đã nhận tôi, cho tôi công việc này, còn cho tôi được ăn no, hơn nữa còn kiếm ra tiền, vậy nên, cậu chủ”

“Tên là gì?”, Giang Văn không quan tâm lời nói của người thanh niên mà tiếp tục hỏi.

“Thiết Trụ!”, thấy lời cầu xin của mình không có tác dụng, thanh niên da ngăm thở dài rồi trả lời Giang Văn.

“Nếu cậu là đội trưởng, cậu sẽ làm thế nào với tình huống vừa rồi?”, Giang Văn ngẩng đầu, nhìn kỹ cơ bắp trên người thanh niên.

“Đã làm nghề này, cầm tiền của cậu chủ thì tôi phải bảo vệ tốt nơi đây, nếu tôi là đội trưởng, chắc chắn tôi sẽ không để bọn chúng bước vào trong trung tâm, tôi sẽ đánh đuổi bọn chúng!”, dường như Thiết Trụ cũng không có ấn tượng tốt với đám côn đồ này, cậu ta nghiến răng khiến Giang Văn thấy hiếu kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK