• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Vào thăm nhà xác ban đêm
Họ tên: Giang Văn……Họ tên: Giang Văn
Giới tính: Nam……Giới tính: Nam
Chiều cao: 178cm…… Chiều cao: 181cm
Tuổi: 18……Tuổi: 19
Gia thế: Cậu ba tập đoàn Giang Thị……Gia thế: Côn đồ số một Thanh Xã
Thân phận hoán đổi, thấy vui không? Đồng thời tử vong, nhưng chỉ có một người có thể sống lại, sẽ là ai đây? Giang Văn của nhà giàu? Hay là Giang Văn lớn lên trong sự nghèo khổ từ nhỏ?
Nằm sấp trên chiếc giường lớn, Giang Văn nghẹo đầu suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên mình lại biến thành một người khác?
Việc này không thể giải thích bởi góc độ khoa học, nhất là những điều đã nhìn thấy trong không gian đó và cả cậu nhóc kia, nếu không phải cậu nhóc đó luôn muốn chết thì có lẽ bản thân anh cũng không thể tỉnh lại.
Nhưng điều khiến Giang Văn thấy kỳ lạ là tại sao bản thân lại ở trong không gian này? Lẽ nào cũng là trùng hợp? Tất cả mọi thứ đều ly kỳ đến vậy sao!
Nghĩ ngợi một chút, anh quyết định đi xem cơ thể thật của mình, biết đâu tìm ra manh mối gì đó.
Giang Văn lật người xuống giường, anh vừa thở hổn hển vừa mặc quần, thể chất của thằng nhóc này kém quá. Mẹ kiếp, bản thân mới vừa có động tác kích động một chút mà đã thở hổn hển đến mức này sao, có nhầm không vậy?
Giang Văn mặc quần áo, lẳng lặng đi xuống lầu, tới gara để xe, sau đó lái chiếc Lamborghini màu xanh lam. Đây là xe của anh trai cậu ta, sau khi anh trai chết, xe được vứt ở nhà nhưng cậu ta vẫn hay lái trộm.
“Cậu chủ định đi đâu vậy?”, một giọng nói lạnh lùng nhưng đầy hiếu kỳ đột nhiên từ phía sau truyền tới khiến Giang Văn sợ hết hồn. Anh quay người tức giận chửi: “Làm ơn đi, cô có thể đừng như vậy được không, cứ thế thì sẽ hù chết người đấy!”, anh lớn giọng nói.
Lãnh Nguyệt ngồi trên nắp xe phía sau, mắt nhìn Giang Văn, đột nhiên bị Giang Văn mắng, hai gương mặt cũng chỉ cách nhau chưa tới một mét nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người kia.
Lãnh Nguyệt cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ đang từ từ dâng lên, cô ấy không biết tại sao bản thân lại thích cậu chủ, lần nào cũng thích lặng lẽ ngắm cậu chủ, chưa bao giờ ngăn cản cậu chủ làm gì, nhưng hôm nay, cô ấy không biết bản thân đã bị làm sao nữa.
Giang Văn mắng xong, nhìn thấy cô nhóc sững người thì hơi chột dạ, dù sao với thân thủ của con bé này, chỉ cần dí một đầu ngón tay thôi là Giang Văn cũng không chịu nổi rồi.
“Tôi, tôi, ngại quá, tôi muốn ra ngoài một lát!”, Giang Văn suy nghĩ, tiếp tục như vậy không phải là cách hay, vẫn nên nói thật thì hơn.
Nhìn khuôn mặt và cả hơi thở thân quen, nhưng giờ Lãnh Nguyệt cảm thấy thật xa lạ, lẽ nào cậu chủ đã bị cú đá của cô Lâm làm đổi tính luôn rồi? Cậu chủ trước đây không bao giờ giải thích với mình điều gì cả, càng không nhìn mình ở khoảng cách gần như vậy, lại còn đỏ mặt!
Đúng là Giang Văn đã đỏ mặt, trai tân mà nhìn thấy người đẹp ở khoảng cách gần như vậy, đây không phải là điều mà anh có thể chịu đựng được, vì vậy, anh đã đỏ mặt.
“Cậu chủ định đi đâu, để tôi lái xe”, Lãnh Nguyệt mím môi, nhảy xuống, kéo cửa xe rồi ngồi vào ghế lái, cô ấy đẩy Giang Văn vào vị trí tay lái phụ.
“Bệnh viện!”, Giang Văn xoa hai má nóng hổi, anh cảm thấy mất mặt chết đi được.
“Hả? Cậu chủ bị ốm à? Đi bệnh viện nào?”, nghe thấy địa điểm Giang Văn muốn tới, Lãnh Nguyệt bị dọa sợ, nhưng cô ấy nghĩ lại, chẳng lẽ không bệnh thì không được tới bệnh viện?
“Bệnh viện số 1, vào từ cửa sau, tôi có chút việc nên cô đừng để người khác phát hiện.”, Giang Văn nhìn Lãnh Nguyệt, anh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Vâng!”, Lãnh Nguyệt đáp lại, cô ấy sẽ không hỏi những điều như tại sao cậu chủ lại muốn đi vào từ cửa sau, làm việc gì. Tôn chỉ của sát thủ là chủ yêu cầu làm gì thì họ sẽ làm như vậy, không có tại sao.
Nhìn thái độ của Lãnh Nguyệt, Giang Văn cảm thấy hết sức kỳ lạ, lẽ nào cô nhóc này lại ngoan ngoãn nghe lời đến thế sao? Tại sao chứ? Chẳng lẽ do từ nhỏ được nuôi lớn trong đau thương.
Rất có khả năng có người ngay từ nhỏ đã thích một ai đó bèn gieo một hạt giống nho nhỏ trong trái tim, hạt giống tình cảm này sẽ lớn lên theo độ tuổi, có hạt sẽ từ từ nảy mầm, nở hoa, kết trái, nhưng cũng có hạt sẽ chết yểu giữa chừng, tất cả đều phụ thuộc vào trái tim của họ.
Dù sao bây giờ, anh cũng là cậu ba nhà họ Giang, chủ của cô nàng Lãnh Nguyệt này, chẳng lẽ cô ta dám xử mình chắc?
Kỹ thuật lái xe của Lãnh Nguyệt rất tốt, xe không hề bị lắc lư, khi anh bị đánh thức thì chiếc xe đã đậu dưới một gốc cây ở cửa sau bệnh viện. Ở đây tối mờ tối mịt, thỉnh thoảng có một cơn gió khẽ thổi qua, cái lạnh luồn từ cổ áo vào bên trong, như thể họ đang ở địa ngục.
“Cậu chủ, anh không sao chứ?”, Lãnh Nguyệt thấy cậu chủ bên cạnh run rẩy bèn tò mò hỏi.
Giang Văn quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt, lắc đầu tỏ ý mình không sao, lúc này, bên cạnh chẳng hề có một ánh đèn, nhưng Giang Văn cảm giác bản thân có thể nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Nguyệt, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng.
Tình hình xung quanh cũng giống y hệt, một thế giới xám trắng, Giang Văn chầm chậm bước đi, hướng này chính là nhà xác của bệnh viện.
Trước đây khi ở trong viện, Giang Văn đã làm rõ mọi chuyện, nhưng có một điều mà anh không chắc chắn là cơ thể thật sự của mình có còn ở đây hay không, có thể nó đã bị anh Đông đưa đi, dù vậy anh vẫn phải tới xem một lần.
Hai người chầm chậm đi về phía nhà xác, Giang Văn cảm giác tim mình đập càng lúc càng mạnh, như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, anh đưa tay phải lên, ấn vào vị trí tim mình, hít thở thật sâu, rồi tiếp tục đi về phía nhà xác.
Trước mặt Giang Văn là một màu xám trắng, còn có cả vài thứ kỳ lạ bay tới bay lui, có thứ giống một chiếc lá to, còn có cái không có hình dạng, anh không biết miêu tả thế nào, nhưng Giang Văn vẫn ý thức được là không động vào chúng.
Lãnh Nguyệt đi theo sau, nhìn cậu chủ dạo này trở nên kỳ lạ của mình, nhưng cô vẫn theo sát, thứ nhất, không để cậu chủ bị thương, thứ hai, cô cảm thấy ở đây không được thoải mái lắm, sát thủ giết người thường nhưng hiếm khi tới phía sau bệnh viện, hơn nữa lại còn là nhà xác! Tục truyền ở đây nhiều âm khí, oan hồn cũng nhiều, còn vì sao sát thủ không dám tới thì chỉ có bản thân người làm sát thủ mới biết.
Cuối cùng, Giang Văn cũng đứng trước cửa nhà xác, lúc này không có ai quản nơi đây, ông cụ trực phía trước đã ngủ say, có ai mà nửa đêm nửa hôm còn dám mò tới nhà xác chứ, ngoài hai tên ngốc to gan này thì còn ai dám tới.
“Cạch”, anh khẽ đẩy cửa, trong nháy mắt, một cơn gió lạnh lẽo thổi ra. Bị gió lạnh thổi nhưng Giang Văn không thấy sợ, bởi vì trước mặt anh đã biến thành cảnh tượng màu sáng trắng, không còn là màu xám trắng nữa, đèn trong nhà xác luôn chiếu sáng, điều hòa cũng bật 24/24, vì vậy, khi cơn gió lạnh kia thổi ra, Giang Văn không hề thấy sợ hãi.
“Cậu chủ, anh tới đây làm gì vậy?”, Lãnh Nguyệt không nhịn nổi nữa.
“Thăm bạn!”, Giang Văn vừa nói vừa bước vào nhà xác, lật tìm thi thể thuộc về mình trên từng chiếc băng ca.
Chương 7: Cô gái áo trắng đang khiêu vũ
Lãnh Nguyệt không biết cậu chủ đang tìm kiếm thứ gì, nhưng cô vẫn đứng canh chừng ở cửa, cẩn thận nhìn xung quanh để cậu chủ yên tâm làm việc của mình, cô có rất nhiều nghi vấn, cậu chủ không hề có bạn bè, tại sao nửa đêm lại tới nhà xác tìm bạn chứ? Mọi chuyện đều khó hiểu, còn cả biểu cảm kỳ lạ của cậu chủ trên đường khiến Lãnh Nguyệt càng nghĩ càng không hiểu.
Tốc độ của Giang Văn rất nhanh, anh lật lại tất cả thi thể một lượt nhưng phát hiện ra không hề có mình?
Lẽ nào bị người ta đưa đi rồi?
Giang Văn vội quay người chạy về phòng trực ban của ông cụ canh nhà xác.
Giang Văn không hề gõ cửa, anh chỉ để Lãnh Nguyệt đi vào tìm cuốn sổ ghi chép việc ra vào của thi thể mà thôi. Anh đích thân ra tay thì sẽ bị phát hiện, hơn nữa vừa rồi bị đông lạnh bởi điều hòa bên trong rồi lại chạy thục mạng, nên giờ anh hơi mệt, bước vào sẽ bị lộ ngay.
Đột nhiên, một cơn gió thổi tới chỗ Giang Văn khiến đám lá dưới đất bay lên rồi rơi xuống.
Giang Văn ngửi thấy một thứ mùi kỳ dị, mùi này nên diễn tả thế nào nhỉ, nói thối cũng không phải nhưng cũng chẳng hề thơm tho, hình như có thứ gì ở gần phía trước đang đung đưa.
Giang Văn dụi mắt, nhìn về phía trước một lần nữa, lần này anh đã nhìn rõ, một cô gái mặc đồ trắng đang khiêu vũ, cảnh tượng đó khiến Giang Văn ớn lạnh, mồ hôi lạnh khiến quần áo bó sát vào cơ thể.
Giang Văn là người theo thuyết vô thần, đương nhiên bản thân anh đã chết đi sống lại, điều đó không thể giải thích, bản thân anh cũng không hiểu được, nhưng giờ nhìn thấy cô gái áo trắng khiêu vũ, rõ ràng là chủ nghĩa vô thần của anh đã bị lật đổ.
Cô gái này không phải là ma thì là thần! Chứ có ai rảnh mà nửa đêm lại mặc váy trắng kiểu cổ trang khiêu vũ ở chỗ đất trống như thế này?
Giang Văn vô cùng khiếp sợ nhưng anh ép bản thân phải bình tĩnh, mắt cố gắng không nhìn cô gái kia, nhưng hình như cô gái cũng đã phát hiện ra anh có thể trông thấy mình nên cũng nhìn lại.
Đúng lúc này, Lãnh Nguyệt cầm cuốn sổ đi tới, Giang Văn kéo Lãnh Nguyệt ngồi vào lòng mình, cầm cuốn sổ mở ra, bắt đầu tìm kiếm. Anh đã ở trong bệnh viện ba ngày, tức là ba ngày trước cũng chính là ngày mất của mình, vậy thì sẽ tìm ghi chép của ba ngày này.
Giang Văn nhanh chóng lật xem, tay đã bắt đầu run, anh cảm nhận được là cô gái áo trắng kia đang bay chầm chậm tới, đích thực là bay tới chứ không phải bước đi.
Cuối cùng khi cô gái còn cách mình năm, sáu mét, Giang Văn đã phát hiện ra phía trên tên của mình có viết hai chữ Tạ Đông, Tạ Đông chính là anh Đông, người phụ trách Thanh Xã.
Sau khi xem xong, Giang Văn không hề quay đầu lại, vội vứt cuốn sổ, tay kéo tay Lãnh Nguyệt bỏ chạy.
Lãnh Nguyệt bị hành động của Giang Văn dọa sợ khiếp vía, làm gì vậy, đây là sao?
Đến ngay cả bóng trắng kia cũng bị hành động đột ngột của Giang Văn hù sợ, khi ‘nó’ kịp phản ứng thì chiếc xe Lamborghini của Giang Văn đã nhanh chóng lùi lại, quay đầu, gầm rú rồi biến mất.
Cô gái mặc đồ trắng chu mỏ, buồn cười nhìn vị trí chiếc xe biến mất, thầm nghĩ: “Anh ta nhìn thấy mình thật sao? Tại sao chứ?”
Giang Văn lái xe, tốc độ cực nhanh bỏ bệnh viện lại phía sau, sau khi đã chạy ở trên đường lớn, Giang Văn khôi phục lại tốc độ, từ từ lái về hướng nhà mình.
“Cậu chủ, đây là?”, hôm nay Lãnh Nguyệt gặp phải không ít đả kích, đây có còn là cậu chủ không? Câu hỏi này khiến Lãnh Nguyệt hết sức hoang mang.
“Về nhà sẽ giải thích cho cô, ngoan!”, lúc này Giang Văn cũng cần được an ủi, anh không nói gì chỉ quay người hôn lên trán Lãnh Nguyệt, nhưng sau đó anh lại muốn hôn thêm lần nữa, da dẻ của cô gái này đẹp thật đấy, mùi hương cơ thể nhè nhẹ của gái tơ, làn da mềm mại khiến Giang Văn suýt mất thần.
Lãnh Nguyệt đỏ mặt, cô chưa bao giờ nghĩ cậu chủ lại có tình ý với mình, nhưng đây chẳng phải là điều mà bản thân cô cũng muốn sao?
Chiếc xe nhanh chóng trở về nhà, Giang Văn không bật điện mà đi vào phòng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cô nhìn thấy một màu đen hay là màu xám trắng?”
Câu hỏi này khiến Lãnh Nguyệt cảm thấy mâu thuẫn, anh không bật đèn thì làm sao là xám trắng được?
Hơn nữa, xung quanh biệt thự cũng không có ánh đèn đường nào chiếu lọt được vào, vì vậy bên trong không có lấy một ánh đèn, một màu tối đen.
Chương 8: Đi học, phải đi học
Trước cổng trường đại học Thanh Hoa có một chiếc xe thể thao màu xanh đang đỗ, là chiếc Lamborghini Gallardo 5.0 MT bản giới hạn.
Giang Văn đứng bên cạnh chiếc xe thể thao, anh nhìn ngôi trường trang nghiêm, sang trọng mà trong lòng cảm thấy rung động khôn xiết, anh không ngờ có ngày mình lại được bước chân vào ngôi trường như vậy, nói thật, Giang Văn của ngày trước có thành tích học tập tốt nhưng vì hoàn cảnh kinh tế gia đình, anh đã xin nghỉ học từ lâu, bây giờ, khi anh có cơ hội được đứng trước ngôi trường tốt nhất cả nước này, anh vẫn có chút không tin nổi.
Là ông Giang sắp xếp cho anh đi học, mặc dù đầu óc tên ngốc có chút vấn đề nhưng thành tích học tập khá tốt, cũng tự dựa vào thực lực của mình mà thi đỗ.
Nhưng người đứng trước trường học này thực sự là một tên ngốc sao? Mình căn bản còn chưa được học trường cấp ba, tốt nghiệp cấp hai một cái là phải đi làm việc, nào có được lên cấp ba.
Ngay buổi sáng hôm nay, ông Giang vội vội vàng vàng chạy tới, nói là muốn đưa mình đi học gì đấy, hoá ra tên ngốc đã thi đỗ ngôi trường này, nhưng sống chết không chịu đi học, khiến ông Giang rất tức giận.
Nhưng dù sao bây giờ Giang Văn cũng hiểu nỗi khổ tâm của bố mẹ, dẫu sao cũng thuộc dạng nhà cao cửa rộng, người thừa kế thì chỉ còn mỗi mình, nếu anh còn không nghe theo ý bố mẹ, tập đoàn Giang Thị chắc sẽ bị phá sản trong tay thằng phá gia chi tử là anh mất, đây cũng chính là điều ông Giang không muốn thấy nhất, thế nên ông sắp xếp cho Giang Văn đi học lại một lần nữa, bây giờ bắt đầu học năm hai.
Còn một chuyện đáng chú ý nữa là ngoài đống đồ ông Giang đưa tới còn có một người đàn ông với thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn.
Nghe nói người này sau khi giải ngũ từ đội đặc chủng Lam Ảnh đã được ông Giang mời đến làm vệ sĩ cho mình. Ông Giang đã đứng tuổi, phải trơ mắt nhìn hai người con trai chết ngay trước mặt mình khiến ông bạc nửa mái tóc trong một đêm vì quá đau thương.
Chỉ còn người con trai duy nhất này thôi, nói gì thì nói, cũng không thể để đứa con này bị thương nữa, vì cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thực sự rất đau đớn.
Giang Văn cũng không đành lòng, khoảnh khắc mà anh chết đi, anh hiểu được rất nhiều đạo lý, điều duy nhất anh cảm thấy hổ thẹn chính là bố mẹ đã dưỡng dục anh suốt mười chín năm, có lẽ bây giờ bọn họ đang rất đau khổ nhìn thi thể của mình.
Anh hạ quyết tâm, sau khi ổn định mọi chuyện, anh nhất định sẽ đi giúp đỡ bố mẹ ruột của anh.
Tính cách của Giang Văn không phải quá kiêu ngạo, anh đỗ chiếc Lamborghini trước cổng trường rồi chậm rãi bước vào trong.
Khoé môi khẽ cong lên, nghĩ tới chuyện tối qua anh lại thấy có chút buồn cười, nụ hôn đầu cứ thế mà tặng đi, đối phương cũng không tồi.
Tối qua, cứ dây dưa với Lãnh Nguyệt tới tận nửa đêm, nhưng Giang Văn cũng không làm bước tiếp theo, anh chỉ nghiên cứu bộ phận cơ thể của con gái mà thôi, anh biết cơ thể hiện tại của anh khá tệ, quá yếu ớt, nếu còn làm chuyện giường chiếu nữa thì chắc anh sẽ mềm oặt ra mất.
Cầm giấy thông báo nhập học trên tay, Giang Văn trực tiếp đi tìm hiệu trưởng.
Phòng hiệu trưởng rất dễ tìm, cũng phải cảm ơn quan hệ của ông già, hiệu trưởng trường Thanh Hoa với ông già là đều là bạn cũ cùng trường, ông già cũng tốt nghiệp từ trường Thanh Hoa, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc.
Nhắc đến ông già, Giang Dương khâm phục ông từ tận đáy lòng, có thể nói ông đã gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ông nội của Giang Văn chẳng phải là người tai to mặt lớn gì cả, cùng lắm cũng chỉ là giám đốc của một công ty quảng cáo, hơn nữa còn là công ty quảng cáo ở thủ đô, ở một nơi không có mấy trăm nghìn thì cũng phải có mấy chục nghìn công ty như thế, thế mà ông già đã biến nó trở thành tập đoàn Giang thị thầu hết toàn bộ các ngành, một công ty lớn có tổng tài sản lên tới hàng tỷ.
Giang Văn cũng được xem là một rich – kid trăm phần trăm.
Bây giờ Giang Văn hiểu rất rõ, kiếm tiền không hề dễ, anh không thấy được làm một rick-kid giàu có huy hoàng gì cả, đống tiền đấy đều là của ông già, không phải của mình.
Anh muốn tự làm một ông chủ giàu có cơ!
Trong phòng hiệu trưởng, vừa thấy người đến, ông hiệu trưởng đã hơn năm mươi tuổi liền nhận ra anh, ông ấy nhìn Giang Văn, gương mặt nở nụ cười đầy hiền từ, nói: “Giang Văn, cháu tới rồi à, bố cháu điện đến đây từ sáng mà giờ đã trưa rồi, bác vẫn ở đây cố ý đợi cháu đấy”.
Hiệu trưởng nhiệt tình như thế khiến Giang Dương không ngờ tới, mặc dù ông ấy trong ấn tượng của anh vô cùng mờ nhạt nhưng Giang Dương vẫn tôn trọng người lớn tuổi mà chào hỏi: “Cháu chào bác”.
“Được, được rồi, không hổ danh là con trai của ông Giang Thạch Long, rất có khí thế giống như bố nó năm xưa”, ông ấy lập tức khen ngợi.
Có thể nói lời khen của ông ấy đã nâng Giang Văn lên tận trời cao, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới hiệu trưởng của trường Thanh Hoa, tương đương với quan cấp tỉnh lại khen mình, trong lòng có chút lâng lâng.
“Cháu định học chuyên ngành gì? Bố cháu bảo bác sắp xếp cho cháu học ngành Quản lý kinh tế, định sau này để cháu tiếp quản công việc của ông ấy”, ông ấy nhìn Giang Văn rồi mỉm cười, nói ra dự định của ông Giang.
Nếu đã sắp xếp ổn thoả rồi thì nghe theo ý của ông già đi, Giang Văn còn không hiểu hết cách phân loại chương trình học của đại học, lúc trước anh nghĩ cũng không nghĩ tới, chứ đừng nói đến việc đi học, hoàn hồn lại, anh vội vàng nói: “Vậy thì sắp xếp theo ý bố cháu đi ạ”.
Hiệu trưởng càng nhìn Giang Văn càng thích, ông ấy vẫn còn nhớ tới ước định hồi xưa giữa mình với ông Giang, đính hôn ước từ bé, xem ra mình lãi to rồi, nghĩ tới đây, hiệu trưởng lại nở nụ cười mang ý tứ bố vợ nhìn con rể, càng ngắm càng thấy hài lòng.
Những việc lúc trước liên quan tới Giang Văn, hiệu trưởng cũng có nghe qua, nhưng so sánh một chút thì con trai nhà họ Giang tốt hơn hẳn mấy đứa phá gia chi tử của hai nhà còn lại, cả ngày chỉ biết đánh nhau, lại thấy khối tài sản của ông Giang, hiệu trưởng lộ vẻ không muốn nghĩ nữa, Giang Văn tốt hơn nhiều.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, hiệu trưởng còn định dẫn Giang Văn đi báo cáo với thầy hướng dẫn trong khoa, nhưng Giang Văn lại từ chối, đúng là trò hề, bản thân anh không thích được ưu tiên, nếu ông ấy dẫn anh đi thì xong luôn, ai cũng biết mình dựa dẫm quan hệ để vào đây, thế thì sau này mình sống kiểu gì.
Tạm biệt hiệu trưởng, ra khỏi phòng làm việc, Giang Văn sờ tầng mồ hôi trên trán, ông hiệu trưởng này đúng là nhiệt tình, nhiệt tình một cách quá đáng luôn.
Khuôn viên trường Thanh Hoa rất rộng, Giang Văn lấy ra sơ đồ trường học mà hiệu trưởng đưa, sau đó xác định phương hướng rồi cất bước đi về phía đông nam, chính là toà nhà khoa Quản lý kinh tế.
Trên đường đi, Giang Văn tự tưởng tượng rằng các bạn cùng lớp và cả thầy giáo của anh, với một số học sinh cá biệt đã ra trường rất nhiều năm như anh, bỗng có một ngày được về trường, trong lòng vẫn rất xúc động.
Chương 9: Trông tôi thèm đòn lắm à?
Lúc ấy Giang Văn không thể không bái phục, trường Thanh Hoa thực sự rất rộng, to hơn hẳn trường cấp hai cũ nát ngày xưa của anh, căn bản là không thể so sánh.
Giang Văn bị lạc đường, mặc dù hiệu trưởng đã đưa cho anh sơ đồ nhưng hình vẽ của ông ấy đúng là chả biết nên khen hay nên chê nữa, nói thật, Giang Văn là dân mù đường chính hiệu, ngày xưa lúc phải đi bôn ba, anh Đông rất quan tâm, chăm sóc anh, chưa bao giờ đểanh đếnđịa bàn khác làm việc một mình, dù sao anh ta cũng biết anh mù đường, nếu không tìm được đường đi thì có mà loạn mất, chẳng khác nào được một mất mười.
Giang Văn vừa oán trách vừa định tìm một bạn học nào đó để hỏi đường, nhưng đi mãi mà chẳng gặp được ai.
Cuối cùng, lúc Giang Văn đi tới được cửa một gian phòng, anh thấy một sinh viên nữ đang đi ra, còn chỉnh lại quần áo.
Thấy thế, Giang Văn lập tức vui vẻ bước tới, hỏi: “Cậu gì ơi, tôi muốn hỏi khoa Quản lý kinh tế ở đâu?”
Hôm nay Vương Vũ Phân rất xui xẻo, mới học được nửa buổi “bà dì” lại đột nhiên ghé thăm, chẳng còn cách nào, cô ta đành len lén rời khỏi phòng học đi tới nhà vệ sinh để xử lý.
Cũng coi như thuận lợi, cô ta trang bị rất đầy đủ, thay băng vệ sinh cũng nhanh thôi, nhưng không ngờ vừa mới thay xong, tay còn chưa rửa đã bị một sinh viên nam chặn trước cửa nhà vệ sinh nữ, hành động này chắc chắn sẽ khiến người khác bàn tán linh tinh, vì thế Vương Vũ Phân có chút bực bội.
“Không biết”, cô ta nói với giọng gắt gỏng như thể người hỏi đường này nợ cô ta mấy triệu vậy.
Giang Văn đứng ngây người ra, cô gái này thế mà nói không biết, hơn nữa lại còn nói gắt lên, như tính cách hồi trước thì anh đã mở mồm mắng um xùm lên rồi, nhưng bây giờ anh cần phải mang dáng vẻ của một người có ăn có học, Giang Văn quan sát đánh giá cô gái này, phát hiện cô mặc đồ như sinh viên, rõ ràng là sinh viên của trường này mà, sao lại không biết chứ?
Chắc chắn cô thấy mình mới tới nên không muốn nói cho anh biết, vậy anh đành phát huy tinh thần ham học, quyết không khuất phục của mình vậy, thấy cô gái đang định vòng qua người mình rời đi, Giang Văn nhanh chóng giang tay chặn lại, rồi nắm lấy cánh tay của cô gái, hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chắn biết, nói cho tôi đi mà”.
Vương Vũ Phân rất bực mình, cô định không để ý tới sinh viên nam này là xong chuyện, nhưng không ngờ cậu ta vẫn bám lấy cô!!
Vương Vũ Phân ghét nhất là cái loại nam sinh ẻo lả, bám riết không buông như thế này, cô hất bàn tay đang bám mình, quay người rồi tung nắm đấm.
Giang Văn không kịp phòng bị, gương mặt anh tuấn hưởng trọn nắm đấm mạnh bạo, anh kêu lên ngay lập tức, mà cô gái kia còn chả thèm nhìn anh, quay người đi thẳng ra chỗ vòi nước, cô rửa tay, vẩy nước rồi rời đi.
Giang Văn nhìn hình bóng cô gái mà cảm thấy buồn bực, tại sao mình lúc nào cũng bị con gái đánh chứ? Có chút phiền não, nhưng điều khiến anh buồn phiền chính là cơ thể này, sao lại yếu ớt đến thế? Ngẩng đầu nhìn căn phòng, bên trên viết hai chữ cái tiếng Anh rất rõ ràng “WC”, Giang Văn cười khổ, coi như hiểu được lí do vì sao cô lại gắt gỏng như vậy.
Vương Vũ Phân vừa đi vừa vui vẻ, môt nam sinh gầy còm yếu đuối như thế mà cũng muốn bám lấy mình á? Cô ta là phó hội trưởng của câu lạc bộ Võ thuật đấy nhé, nếu bị tên gầy còm yếu đuối này giữ lại được thì thôi, khỏi phải lăn lộn, đấm đá gì nữa, người khác nhìn thấy cười cho thối mũi mất, nghĩ tới đây, Vương Vũ Phân vui vẻ ra mặt đi về lớp học.
Sau khi hỏi N người đi đường, cuối cùng Giang Văn cũng đến được phòng giáo viên, đây chỗ làm việc của các giáo viên khoa Quản lý kinh tế, cũng chính là nơi chuẩn bị bài giảng và nghỉ ngơi của các thầy chủ nhiệm.
Mở cửa vào, anh thấy bàn làm việc được xếp thành từng hàng, nhưng chỉ có lèo tèo vài người.
Giang Văn dựa vào biển tên trên mặt bàn, đếm từng cái một mà tiến dần vào trong phòng.
“Em làm gì thế?”, bỗng nhiên có một người lên tiếng cản Giang Văn lại.
Giang Văn ngẩng đầu lên nhìn, thấy có một cô gái ngồi trên bàn làm việc cách đó không xa, nhưng trông cách ăn mặc không giống sinh viên, cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng, trông vô cùng chững chạc, tóc mái thưa trên trán càng làm tăng vẻ dễ thương của cô ấy.
“Em tới báo danh ạ”, Giang Văn vội vàng giải thích, anh nghe nói sinh viên không được phép tuỳ tiện bước vào phòng giáo viên, nhưng đấy đều là quy định của trường cấp 3, không biết ở đại học có thế không.
“Em học lớp nào?”, cô gái nhìn Giang Văn, hiếu kì hỏi, sau đó tiếp tục cúi xuống mân mê thứ đồ của mình dưới gầm bàn.
Giang Văn nhìn thấy động tác đầy tò mò của cô giáo, nhưng cử chỉ ấy lại khiến anh nhớ đến một cảnh tượng, chỉ có điều cảnh tượng này chỉ phù hợp với nam sinh.
“Em học năm hai, lớp 305”, mặc dù Giang Văn rất tò mò cô giáo xinh đẹp này đang làm gì, nhưng anh vẫn trả lời câu hỏi của cô ấy, anh dướn cổ lên muốn nhìn xem rốt cuộc cô giáo đang làm gì?
Từ góc nhìn của anh, hai tay của cô giáo không ngừng chuyển động ở dưới gầm bàn, đầu cúi thấp, không thể trách Giang Văn nghĩ xa được, là một xử nam, cảnh tượng này khiến anh liên tưởng tới lúc nam giới tự “giải quyết”, chẳng lẽ cô giáo xinh đẹp này đang tự thân vận động làm ra cử chỉ rất không “trung thực” này?
“À, em ở lớp 305 khoa Quản lý kinh tế đúng không?”, nghe thấy câu trả lời của Giang Văn, cô giáo xinh đẹp đó bỗng ngẩng đầu lên nhìn.
“Vâng, sao thế ạ? Thầy chủ nhiệm lớp 305 đang ở đâu ạ?”, Giang Văn của khi ấy đã quyết định bước trên chặng đường học tập này, thay một thân phận mới, anh cũng cần phải có một cách sống mới, đúng chứ? Cũng phải bỏ hết mấy cái tính xấu của ngày xưa đi.
Chương 10: Em chỉ nhìn kính thôi mà
Cuối cùng Giang Văn cũng nhìn thấy cô giáo xinh đẹp đang làm gì rồi, nhưng cũng may, không giống như tưởng tượng của anh, cô giáo chỉ đang lau mắt kính mà thôi.
“Ừ, cô đây, em tới để báo danh hả? Sao giờ em mới đến?”, cô giáo xinh đẹp cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn Giang Văn.
Giang Văn cảm thấy cặp kính ấy rất kỳ lạ, không phải do cấu tạo khác biệt gì mà là quá phổ thông, đúng thế, chính là cái kiểu kính lão những năm tám mươi, chẳng lẽ cô giáo lại đeo kiểu kính này để đi dạy? Nghĩ tới đây, Giang Văn nhìn cô giáo với ánh mắt kỳ quái.
“Đưa cho cô giấy báo nhập học”, cô giáo thấy Giang Văn đứng ngây người, cũng không biết sinh viên này đang nghĩ gì nữa, cô ấy nhận tờ giấy với thái độ không mấy thân thiện, bởi vì cô ấy cảm nhận được ánh mắt của sinh viên này đang nhìn vào chỗ nào đó trên cơ thể mình, điều này khiến cô ấy rất không thoải mái.
Thực ra cô ấy trách nhầm Giang Văn, ánh mắt của Giang Văn đang đặt lên cặp kính trên bàn nhưng tầm mắt lại vừa vặn đúng vị trí ngực của cô giáo, cho nên……
“Cô đang làm gì thế ạ?”, trông cơ thể của Giang Văn mềm mại, yếu đuối như nước nhưng ngày xưa đánh nhau cũng ghê gớm đấy, lúc bàn tay cô giáo cách mặt Giang Văn chỉ mười mấy cm đã bị Giang Văn giữ lại, cô giáo nhìn anh đầy tức giận rồi hỏi.
“Làm gì ấy hả? Em còn không biết ý mà hỏi à, là một sinh viên mà nhìn chằm chằm vào ngực con gái, cô không đánh em thì đánh ai?”, cô giáo cũng bực bội ra mặt.
Hả…… nhìn chằm chằm vào ngực, cô giáo này bạo thật ấy.
“Cô ơi, có phải cô hiểu lầm gì rồi không?”, Giang Văn buông tay cô giáo ra, yếu ớt hỏi, anh không muốn vừa mới đi học ngày đầu tiên đã bị lên thông báo của trường.
“Hiểu lầm? Rõ ràng cô nhìn thấy em đang nhìn chăm chăm…… chỗ đó của cô, em còn muốn cãi nữa à?”, cô giáo mặt mũi ửng hồng nói.
Mặc dù cô giáo trông cũng xinh xắn nhưng ánh mắt đầy giận dữ của cô ấy khiến Giang Văn chịu không nổi.
“Em xin cô đấy, em chỉ thấy cặp kính của cô khá đặc biệt mà thôi, em nào có nhìn chỗ đó của cô ạ?”, nhận ra được vấn đề, Giang Văn chỉ đành bất đắc dĩ giải thích.
Cô giáo cúi đầu nhìn, đúng thật, cô ấy có để cặp kính trên bàn, hơn nữa cô ấy còn ngồi thấp, từ chỗ anh nhìn xuống cặp kính, thẳng một đường là chỗ ngực cô ấy, nghĩ tới đây, gương mặt xinh đẹp của cô giáo vốn đang ửng hồng, ngay lập tức trở nên đỏ lựng, ngại ngùng.
“Em đưa giấy thông báo nhập học cho cô”, Lưu Oánh tức giận, gắt lên với Giang Văn, sinh viên này rất không phải phép, khiến giáo viên phải khó xử, đây là phòng giáo viên của đại học Thanh Hoa, nếu để mấy cô bạn thân mình biết được thì bị cười thối mũi mất.
“Đây ạ, cô tên gì thế ạ?”, Giang Văn lại quen thói, ngày xưa đang đi trên đường, anh cứ thấy gái xinh một cái là huýt sáo, bây giờ gái xinh lại ở ngay cạnh mình thế này, anh không nhịn được mà mở mồm trêu trọc.
“Cô là cô Lưu”, Lưu Oánh không hề nể mặt, cô ấy cầm giấy thông báo nhập học rồi ngồi xuống, lục lọi ngăn kéo tìm đồ.
Giang Văn không có việc gì để làm liền bắt đầu quan sát cả phòng giáo viên, đại học Thanh Hoa đúng là giàu thật đấy, mỗi cái phòng giáo viên mà to bằng cả một cái phòng học luôn, phòng được trang trí vô cùng đẹp đẽ, sang trọng, nhưng không đến mức xa xỉ, khiến người khác có cảm giác trang nghiêm, trên tường trắng chỉ treo một số quy định của trường, còn có cả ảnh giới thiệu giáo viên.
Giang Văn phát hiện ra một chuyện thú vị, ảnh của cô giáo này cũng có ở trên tường, nếu không phải anh nhìn thấy cặp kính kia, anh thực sự không nhận ra cô gái trong tấm ảnh treo trên tường kia chính là cô giáo trước mặt.
Thật đấy, cô gái trong tấm ảnh treo trên tường trông cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, kính mắt to trên sống mũi khiến cô trông già hơn hẳn, hơn nữa chả xinh gì cả.
“Cô Lưu Oánh, thực ra cô có thể mua kính áp tròng đấy ạ, cặp kính này không đẹp, cô đeo lên trông cứ như bà cô ấy”, Giang Văn nhìn Lưu Oánh đang bận rộn, nhẹ nhàng nói.
“Kính áp tròng? Cô có mà, cái gì cơ? Bà cô? Em nói lại lần nữa xem nào?”, Giang Văn một lần nữa chúng minh được chuyện phụ nữ không thích bị gọi là bà cô già, thế tại sao trong mấy phim Hàn Quốc anh xem, nam chính lại gọi nữ chính là bà cô?
“À, cô Lưu Oánh, ha ha, em nói là cô đeo kính áp tròng xinh hơn hẳn”, Giang Văn lau mồ hôi trên trán, phụ nữ ấy mà, không khen không được.
“Đi theo cô, cô đưa em tới lớp, còn nữa, em nhớ phải ngoan ngoãn đấy, đừng có rơi vào tay cô, bằng không……”
Giang Văn nhìn cô giáo xinh đẹp cố ý ra vẻ hung ác mà trầm mặc, gì cơ? Rơi vào tay cô thì sao? Cô ăn em được à? Nhưng nếu cô ăn em thì……
Anh đi theo sau cô giáo, ngắm nhìn bóng lưng ấy, cơ hội đến rồi, một cơ hội lớn là đằng khác, nếu không nhìn thì đúng là có lỗi với bản thân, Giang Dương bắt đầu nhìn ngắm thân hình cô giáo một cách trắng trợn, ừm, chả có gì để chê, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, đôi chân thon gầy, thẳng tắp, bên ngoài mặc tất lưới màu đen thu hút mọi ánh nhìn, bao gồm cả Giang Văn.
Anh không kìm được mà nuốt nước miếng, đôi mắt chuyển sang hướng khác, nhìn thôi cũng biết là cực phẩm, nếu anh mà được sờ thì, ha ha.
Dọc đường đi Giang Văn chìm đắm trong suy nghĩ hoang tưởng của mình, nhưng cô Lưu Oánh đang đi phía trước lại không dễ chịu chút nào, cảm giác kỳ lạ phía sau khiến cô cảm thấy khó chịu mà không thể lên tiếng trách mắng được, dù sao cũng là mắt của người ta, không quản nổi, hơn nữa sự cố lúc nãy đã khiến cô rất khó xử rồi. Bây giờ họ đang bước vào khu giảng đường, người đi lại khá đông, tính cách cô cũng không bộp chột, chỉ đành nhẫn nhịn vây.
Đang trong thời gian lên lớp, bên trong phòng học có một giáo viên đã ngoài năm mươi tuổi đang đứng trên bục giảng bài, nhưng có vẻ như thầy không giảng toán cao cấp, mà giảng môn chính trị vì phải đến 80% sinh viên đều đang mơ mơ màng màng ngủ gật.
“Làm phiền thầy Trương một lát ạ, đây là sinh viên mới tới, mọi người chào đón bạn ấy nhé”, Lưu Oánh nhẹ nhàng gõ cửa, chào hỏi thầy giáo rồi bước lên bục nói.
Xem ra cô giáo xinh đẹp rất được mọi người yêu quý, đến cả thầy giáo vốn trầm lặng cũng lập tức thay đổi thái độ khi cô giáo đến, các sinh viên nam, sinh viên nữ đang ngủ gà ngủ gật cũng ngồi thẳng, mở to mắt nhìn cô ấy.
“Chào các bạn, tôi là Giang Văn, sau này mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn”, nghe theo lời của Lưu Oánh, Giang Văn bước lên bục tự giới thiệu.
Giang Văn giới thiệu xong, lớp học bắt đầu xì xầm bàn tán, nhưng điều mọi người bàn tán lại khiến nhân vật chính là anh phải cảm thấy ngại ngùng.
“Giang Văn? Cậu ta là Giang Văn á?”, “Úi giời, cậu ba nhà họ Giang? Sao cậu ta lại tiếp tục đi học thế?”, “Nghe nói cậu ba nhà họ Giang là một tên ngốc, nhưng tôi thấy có giống đâu?”
“Trông cũng ra gì đấy chứ, chỉ là gầy quá, nếu béo lên tí nữa thì bổn cô nương đây cũng lấy”.
“Thôi đi, trông cậu ta như thế mà cậu cũng vừa mắt á?”
“Nào, được rồi, trật tự, bây giờ em ấy là bạn cùng lớp với các em, năm nhất em ấy không đi học, nếu có vấn đề gì thì các em giúp bạn nhé”, sau khi Giang Oánh vỗ tay kết thúc cuộc giới thiệu, cô ấy quay sang mỉm cười, nói với thầy Trương: “Xin lỗi vì đã làm phiền thầy Trương ạ, tôi đi trước đây”.
“Có gì đâu, cô đi trước đi, để tôi chỉ đạo tiếp cho”, thầy giáo này cũng là một người biết đối nhân xử thế, ông ấy cười ha ha mà nói.
Nhận thấy ánh mắt không mấy thân thiện của vài sinh viên nam, Giang Văn chọn bừa chỗ ngồi, đến lúc anh ngồi xuống rồi mới phát hiện mình còn chưa nhận sách, xem ra sau khi tan học lại phải đi tìm cô giáo xinh đẹp đeo mắt kính to ấy rồi.
Cảm nhận được ánh mắt đùng đùng sát khí phía sau, nhất là chỗ bên tay phải, Giang Văn cảm thấy rất khó chịu, nếu như ánh mắt có thể giết người thì chắc Giang Văn phải chết trăm nghìn lần rồi, sao lại thế nhỉ?
Giang Văn có chút tò mò về ánh mắt ấy, anh lập tức quay đầu nhìn, cách một chỗ ngồi trống phía giữa, phía sau có một cô gái, cô gái ấy vẻ mặt đầy giận dữ nhìn Giang Văn, khiến anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK