-theo bà nói như thế thì đứa bé đó đã....chết...rồi
-um-nó trầm mặc sao lại thế chứ -Mia bà gọi đứa bé lại đây đc k?
-đc-Mia vẫn tay r nói gì đó-yui bé ở ngay cạnh bà đó
-um bé cho chị hỏi nha em tên Hoàng Như Nguyệt đúng k-nó hỏi nhưng lại nhìn Mia vì Mia là ng trung gian truyền thông điệp mà
-nó gật đầu đấy vậy đúng r
-Như Nguyệt nghe chị nói này em đã chết r đúng chứ?
-như nguyệt gật đầu r-Mia thuyết minh lại
-vậy em chỉ chỗ cho chị đc k?
-đi theo mau lên-Mia giục r đi trc theo như nguyệt nó đi sau, nhưng nó vẫn có chút chần chừ nó cảm thấy như có sự hiện diện của 1 ai khác nữa nhưng nó k nhìn thấy mà nó cũng k biết trc đc sự việc sẽ đi theo hướng nào
-mau lên yui bà còn làm gì đó-Mia gọi to
-ờ...tới liền-nó trả lời r chạy theo-có gì k sao lại đứng đây chỗ này lại còn vắng ng nữa chứ
-như nguyệt nói nó bị ng ta đâm ở đây-Mia nói r nhìn vòng quanh xem có phát hiện thêm gì k
-ở đây sao-nó ngạc nhiên, đây cũng đc coi là 1 nơi vắng vẻ sao đứa bé có thể đến đây và bị ng ta đâm chứ
-như nguyệt sao em lại tới đây, em có nhìn rõ ai đã đâm em k?
-nó nói k nhìn rõ-mia thuyết minh lại...BRỪM...BRỪM...
-này mấy đứa nhóc kia sao ra giữa đường giữa lối đứng thế hả?-1 ng đàn ông lái xe hơi dừng lại quát tháo
-chú gì ơi cho hỏi-nó lại gần chiếc xe
-sao?-ng đàn ông đó phách lối
-ở đây có vụ tai nạn nào xảy ra k ạ?-nó chăm chú nhìn ng đàn ông đó thấy có nét kinh ngạc và lúng túng
-k...k có
-cám ơn-nó đứng tránh xa xe cho ng ta đi
-thế nào r-Mia hỏi nó nhưng cũng chỉ nhận lại là cái lắc đầu
-chẳng có gì hết ai cũng nói rằng ở đây k có tai nạn nào xảy ra gần đây cả
-sao kì lạ z nhỉ-Mia suy nghĩ 1 lúc r nói gì đó cho như nguyệt có vẻ cô bé cũng đỡ buồn hơn đc 1 chút-đi thôi yui mk biết xác của như nguyệt ở đâu r
-z sao ừm mau đi thôi chuyện này là k thể trần chừ đc-nó chạy theo Mia đến 1 chỗ rất thưa ng sống có thể coi đây là 1 căn nhà bỏ hoang vì chỗ này rất bụi bặm lại nhiều côn trùng và động vật nhỏ
-trong đây sao-cô nhăn mặt giấu chỗ này sao rất thông minh mặc dù chỗ này vắng ng nhưng cũng k phải là k có ng qua lại 1 khi xác phân hủy sẽ có mùi và bị phát hiện nhưng đến khi đó thì cũng chẳng còn dấu vết gì nữa r quả thực ng này rất tinh tường, nó và Mia đi vào trong quả thực xác của Như Nguyệt ở đây và đang nằm trong góc tường đầy bụi bặm
-nhìn kià-Mia chỉ vào góc
-mk trông thấy r-nó trả lời....LOẸT...XOẸT....tiếng động từ bên ngoài phát ra-có ng mau chốn đi-nó và Mia chui ra sau 1 cái tủ sập xệ.....CẠCH...cánh cửa đc đẩy ra 1 ng đàn ông đi vào trên tay cầm 1 cái bao tải lớn
-chết tiệt-ông ta chửa thề-nếu k phải mi đứng trc xe của ta thì ta cũng k phải làm cái việc này-ông ta đi đến bên cái xác định bụng cho vào bao tải thả xuống sông
-ông làm thế k thấy áy náy sao-nó đi ra đứng giữa gian nhà
-mày..là mày sao?-ông ta nói k nên lời tay run run chỉ thẳng vào nó-sao...sao mày biết đc chỗ này?
-tôi tưởng ông thông minh lắm ai ngờ cũng chỉ là tép riu mà thôi-giọng điệu của nó từ từ chậm rãi nhưng có phần đáng sợ cộng thêm ánh mắt sắc bén càng khiến ông ta run rẩy hơn-nếu tôi nói đứa bé kia đang ở bên cạnh ông thì ông tính sao?-nó nhếch môi thành nụ cười khinh bỉ
-mày.... mày....-ông ta nói k nên lời-...hahaha....k ngờ trông cái mặt mày thế kia lại đi tin vào mấy cái thứ mê tín dị đoan....