Chương - Vây Bắt Lợn Rừng
Edit - Syeol
Đám người kia, kẻ cầm đầu thì bị Đại Lực một ngụm trực tiếp ăn thịt, hai người khác bị Lưu Tử Thần giết, số người còn lại thành thành thật thật đứng im một chỗ.
Nhưng việc một nhóm người đứng ngoài sân lúc nửa đêm cũng không phải là chuyện tốt.
"Chị Lưu, xây cho bọn họ một ngôi nhà đi, lại đốt thêm một đống lửa, sau đó khóa cửa lại, phần còn lại để ngày mai Tử Thần xử lý!"
Nhóm người này khoảng 40 50 người, thời điểm bọn họ rời khỏi nơi này có đến hơn 100 người, hiện giờ chỉ còn lại nhiêu đây người, thật đáng đời bọn họ.
Nhưng Tô Nguyễn Nguyễn cũng không thể đem bọn họ ở lại trong sân nhà mình, tuy nhóm các cô có dị năng, nhưng đám người kia lại có nhiều người, ai biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì hay không, vạn nhất đi đại tiểu tiện trong sân này, cũng đủ khiến người ta ghê tởm.
Tô Nguyễn Nguyễn đi vệ sinh, sau đó trở về phòng tiếp tục ngủ.
Một giấc ngủ này trực tiếp ngủ đến 11 giờ ngày hôm sau, rửa mặt xong mắt thấy thời gian cách giữa trưa càng ngày càng gần, Lưu Phương không có ở nhà, cô chuẩn bị đi đến phòng bếp nấu cơm.
Nhưng vào lúc này, Tô Nguyễn Nguyễn nghe được giọng nói của Lưu Phương từ trong sân truyền đến, "Em cứ để đó đi, chị sẽ nấu cơm!"
Tô Nguyễn Nguyễn nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Lưu Phương đang đi về hướng phòng bếp.
"Tử Thần đâu?" Tô Nguyễn Nguyễn đi ra phòng khách, ngồi ở bên lò sưởi hỏi.
"Những người đó khóc la nói muốn gia nhập căn cứ, muốn chúng ta cho bọn họ cái ăn, cái mặc."
Ngữ khí Lưu Phương cực kỳ bình tĩnh nói: "Lúc trước bảo bọn họ gia nhập, một đám tự cho mình là siêu phàm một hai đều muốn rời đi, bây giờ vừa lạnh vừa đói, bọn họ lại quay trở lại muốn gia nhập."
"Tử Thần nói, nếu bọn họ lựa chọn trở về, cũng không phải không thể, nhưng nếu muốn ăn cơm, muốn quần áo, phải làm việc kiếm điểm cống hiến, sau đó dùng điểm cống hiến đổi!"
"Làm việc?" Tô Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc: "Ngoài trời lạnh như vậy, không phải muốn đem đám người bọn họ đông chết à?"
"Sao có thể! Tử Thần đều đã phát áo lông vũ cho những người nguyện ý kiếm điểm cống hiến, đúng lúc, lợn rừng trên núi kéo xuống ăn hoa màu trong ruộng đất chúng ta. Tử Thần liền dẫn theo đám người đó đi đánh bắt lợn rừng!"
Nói xong còn sợ Tô Nguyễn Nguyễn lo lắng, lại bỏ thêm một câu: "Yên tâm, Đại Lực cũng đi chung, sẽ không xảy ra chuyện gì!"
"Ừm." Tô Nguyễn Nguyễn nằm trên đệm, cầm di động, click mở ra video phim điện ảnh cô đã dowload trước đó, lại từ trong không gian lấy ra hai quả dâu tây lớn, vừa ăn vừa xem.
Ngoài ruộng đất, Lưu Tử Thần mang theo đám người kia, đuổi bắt lợn rừng.
Hình thể của lợn rừng này có thể so với một con voi nhỏ, răng nanh của nó thật dài, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng hung ác.
Cái mũi nó phun khí phì phì, nhìn dáng vẻ chắc hẳn không có dị năng, không phải dị thú, cũng không rảnh lo nghĩ lợn rừng đến từ nơi nào, Lưu Tử Thần mang theo một đám người xông lên.
"Mọi người tách nhau ra, tập trung ở bên nhau sẽ biến thành mục tiêu lớn, lát nữa nó phát cuồng lên nếu không muốn bị đâm chết thì nhanh chóng tách ra."
Đối với lời Lưu Tử Thần nói, mọi người vô cùng tán đồng, lập tức tách nhau ra.
Tuyết đọng trên mặt đất cao ước chừng nửa người, đám người đứng ở trên nền tuyết nhưng gần nửa người đều bị vùi trong tuyết.
Đối với chuyện đuổi bắt lợn rừng thật sự là không thể giúp được cái gì, bọn họ có thể tự mình miễn cưỡng đi lại, không bị lợn rừng đâm trúng là đã không tồi rồi.
Nhưng chính vì như vậy, Lưu Tử Thần cũng không muốn trực tiếp động thủ gi ết chết mấy con lợn rừng kia, nếu hắn trực tiếp gi ết chết, những người này chẳng khác nào không làm mà cũng được hưởng. Dễ dàng có được đồ ăn như vậy, bọn họ sẽ không cảm ơn, ngược lại sẽ cảm thấy bọn họ(nhóm LTT) là dị năng giả, chiếu cố người bình thường như bọn họ là lẽ đương nhiên.
Lưu Tử Thần chuẩn bị cho mỗi người bọn họ một cây gậy gỗ được tước nhọn, bọn họ không có dị năng, nhưng vẫn có thể dùng gậy gỗ tước nhọn đi công kích lợn rừng.
Lợn rừng đang dần dần tới gần, mọi người cũng không dám chần chừ, lập tức nhấc chân chạy sang một bên.
Lúc này, phản ứng của nhóm phụ nữ cũng không chậm hơn nhóm đàn ông, họ cũng chạy về phía đối diện, còn không quên hét lên với mấy dị năng giả trong đội ngũ: "Mau dùng dị năng của các người tấn công bọn chúng đi!"
Hiện tại trời lạnh còn có tuyết, tuyết đọng lại rất sâu, sức lực hành động của bọn họ không thể so với lợn rừng.
Dưới loại tình huống này, căn bản không thích hợp đánh cận chiến.
Mấy dị năng giả cũng hiểu rõ điểm này, "Tránh xa một chút, dị năng của chúng ta chỉ có hạn."
Mọi người tách ra chạy dưới cơn truy đuổi như điên của lợn rừng, cuối cùng kịp thời trốn phía sau một cái cây lớn.
Nhưng do ăn mặc quá dày, muốn leo lên cây cũng không phải một việc dễ dàng.
Có mấy người mở to hai mắt nhìn chằm chằm đại thụ trước mặt, xác định trong thời gian ngắn không thể trèo lên, đành phải từ bỏ.
Cũng có mấy người nhanh chóng quay lại, giơ lên gậy gỗ đã tước nhọn trong tay tiến lên nhắm thẳng vào lợn rừng.
Mấy người có dị năng giả cũng sôi nổi tích tụ dị năng, chuẩn bị tùy thời phóng thích ra.
Tuy nhiên, đồ vật đứng yên thôi bọn họ cũng phải nghiêm túc nhắm mới chính xác, càng đừng nói đến lợn rừng đang chạy như điên.
Một lưỡi dao gió phóng ra, trượt qua sống lưng lợn rừng, cuối cùng đánh lên trên thân cây gần đó, phát ra tiếng vang phịch một tiếng
Lợn rừng vốn dĩ không có mục tiêu rõ ràng, nhưng bởi vì lưỡi dao gió của dị năng giả này, nó liền trực tiếp thay đổi phương hướng, chạy thẳng về hướng người nọ.
Lưu Tử Thần thấy một màn như vậy, lập tức nắm chặt gậy gỗ trong tay, theo bản năng liền muốn ra tay.
Chưa đợi hắn làm ra hành động gì, liền thấy mấy dị năng giả khác không chần chờ chút nào. Chỉ nghe phanh phanh phanh đủ loại kỹ năng như che trời lấp đất lao thẳng về phía con lợn rừng.
Tuy cấp bậc thấp, nhưng số lượng lại cực kỳ nhiều, chiêu thức cũng đa dạng, lợn rừng lại không có dị năng, sức lực chống lại dị năng cũng kém.
Một số người ném ra dị năng không chính xác, nhưng dưới tình huống ném liên hoàn như vậy, lợn rừng vẫn bị đánh trúng.
Lợn rừng tru lên một tiếng, nghiêng thân mình liền té lăn quay trên mặt tuyết, trượt ra xa mấy mét.
Trùng hợp hơn nữa là, phương hướng lợn rừng trượt ra, đúng ngay chỗ Đại Lực đang đứng.
"Đại Lực! Chú ý!" Lưu Tử Thần hô to với Đại Lực.
Đại Lực nghe vậy, biểu tình không đổi, thản nhiên như đang cầm cốc uống nước, giơ tay tụ sấm sét lại, chính xác nện xuống con lợn rừng đang lao về phía mình.
Chỉ bằng một đạo sấm sét, lợn rừng vừa rồi còn tru lên vài tiếng, sau khi chịu một đòn của Đại Lực liền rầm rì hai tiếng, hoàn toàn không còn nhúc nhích.
Thân thể lợn rừng cách Đại Lực còn khoảng hai ba mét đã ngừng lại.
Đại Lực nhấc mắt lên, ánh mắt khi nhìn mấy dị năng giả kia, phảng phất đang nói... Rác rưởi!
Mấy dị năng giả nhìn thấy chiêu thức của Đại Lực, cũng không dám nói gì, bọn họ thay đổi chiến thuật, bắt đầu hợp lực vây bắt một con lợn rừng khác.
Suy cho cùng thì độ phối hợp của đám người không có nửa phần ăn ý nên chỉ giết được một con lợn rừng, dư lại mấy con đều đã chạy thoát lên trên núi.
Lúc trước nhìn từ phía xa, bọn họ cảm thấy những con lợn rừng này đã rất lớn.
Hiện tại lợn rừng gần ngay trước mắt, mọi người mới phát hiện, lợn rừng này so với trong dự đoán của bọn họ còn lớn hơn một vòng.
Phỏng chừng khoảng hai ba trăm kg, tức là năm sáu trăm cân.
Đám người kia còn đang suy nghĩ làm sao mang được lợn rừng trở về, liền thấy Đại Lực tay trái một con tay phải một con, trực tiếp kéo về hướng tiểu viện.
Mọi người thấy thế, vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy theo phía sau, bước cao bước thấp đạp tuyết trở về căn cứ.
Tới trước cửa tiểu viện, Lưu Tử Thần kêu Đại Lực buông một con lợn rừng xuống, lại đem con lợn rừng còn lại kéo đến nhà chung của 70 người.
Đại Lực chỉ phụ trách kéo lợn rừng qua đó, về phần xử lý ra sao, đó là chuyện của bọn họ.
Mà đầu heo bên này cũng là chuyện của đám người kia, bọn họ sẽ không giúp đỡ.
Danh Sách Chương: