• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương - Mệt như cẩu

Edit - Syoel

Mấy người đàn ông như không muốn sống chạy về phía siêu thị ở đối diện, tốc độ này phỏng chừng khi tham gia thế vận hội Olympic cũng có thể phá kỷ lục Guinness.

Trái lại người phụ nữ duy nhất trong đội ngũ, hai chân mềm như bông chạy càng lúc càng chậm. Có lẽ do gần đây cô chưa ăn gì, rõ ràng đã kiệt sức.

Mà lúc này toàn bộ tang thi chung quanh đều kéo nhau tụ tập về phía bọn họ. Tuy động tác chậm chạp nhưng cũng không thể nào cùng lúc xử lý được số lượng lớn tang thi như vậy.

Mấy người đàn ông chạy phía trước rất nhanh đã tới cửa siêu thị, gã đàn ông chạy vào cuối cùng quay đầu lại nhìn thấy đàn tang thi đuổi theo bọn họ tới đây liền đưa tay kéo cửa khóa lại.

"Triệu Xuyên, mau cửa mở ra, tôi còn chưa đi vào!"

Người phụ nữ nhìn thấy người đàn ông phía trước đã khóa cửa lại. Cô không quan tâm gì nhiều, lớn tiếng hô to lên.

"Mau mở cửa ra, Triệu Xuyên, tôi không đoạt đồ ăn với các người, tôi chỉ lấy một bịch bánh quy cho đứa nhỏ ăn là được rồi."

Người phụ nữ vừa nói xong đã chạy đến cửa siêu thị, ngồi quỳ trên mặt đất, đôi tay không ngừng đập mạnh vào cửa kính siêu thị.

"Tôi cầu xin các người, con trai tôi đã hai ngày nay không có thứ gì ăn, các người cho tôi vào đi, tôi cầu xin các người."

Người phụ nữ ở ngoài cửa vừa đập cửa vừa cầu xin, nhưng nhóm đàn ông bên trong siêu thị chỉ lo điên cuồng càn quét đồ ăn, không ai chú ý tới người phụ nữ bị nhốt ở ngoài cửa.


Có lẽ có người chú ý tới, nhưng khi nhìn thấy một đám tang thi rậm rạp đi đến đây, ai nấy đều có tâm nhưng vô lực.*(có lòng muốn giúp nhưng không có sức lực để giúp)

Đừng nói bọn họ đã đói bụng hai ngày, cho dù không đói bụng, bên ngoài nhiều tang thi như vậy bọn họ cũng không dám đi mở cửa. Dù sao, bọn họ tới bảy tám người mà chỉ có một người phụ nữ.

Loại thời điểm này, không ai cao quý hơn ai.

Cho nên dù là ai cũng không muốn vì an nguy của người khác mà bỏ luôn cả tánh mạng mình!

Nhân tính từ trước đến nay đều như vậy, ích kỷ lại tham lam.

[Đinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ phụ trợ nhân vật chính. Bổn hệ thống đã kiểm tra ra nhân vật chính ở thế giới này.]

[Lưu Tử Thần. Nam. 12 tuổi. Mẹ. Lưu Phương.]

[Thỉnh ký chủ nhanh chóng đi cứu viện ngay lập tức.]

[Khen thưởng nhiệm vụ: Một rương dị năng, hai viên tinh hạch cấp ba.]

Tô Nguyễn Nguyễn vốn không đành lòng xem tiếp, chuẩn bị quay đầu rời đi lại bị thanh âm hệ thống làm cho giật mình.

"Không phải chứ?! Ta nói này, hệ thống đại nhân, chúng ta có thể xem xét tình hình thực tế trước khi tuyên bố nhiệm vụ được không?"

Tô Nguyễn Nguyễn quả thực muốn quỳ xuống trước hệ thống: "Phía trước là đàn tang thi đó, ít gì cũng có hơn một trăm con, mi để ta đi cứu người phụ nữ kia?"

Cô thà đi đoạt thức ăn trong miệng cọp còn hơn!

[Ký chủ bình tĩnh, thỉnh ký chủ lập tức hoàn thành nhiệm vụ!] Thanh âm hệ thống phảng phất giống như bùa đòi mạng, lặp đi lặp lại một lần rồi lại một lần đều đặn vang lên. Khiến người ta muốn không đi cũng không được.

"Dừng lại, dừng lại, ta đi, ta đi là được chứ gì?" Tô Nguyễn Nguyễn bên này đang phun tào*(chửi rủa) hệ thống thánh mẫu, người phụ nữ bên kia đã rơi vào tuyệt cảnh.

Người phụ nữ nhìn đàn tang thi gần trong gang tấc, chóp mũi tràn ngập cổ mùi vị hôi thối đặc thù của tang thi, chấp nhận từ bỏ việc giãy giụa.

Cô không còn cầu xin người bên trong siêu thị mở cửa cho mình nữa, cũng không còn vỗ vào cửa siêu thị, cô ngồi bệt dưới đất, hai mắt vô thần, hốc mắt cũng không chảy ra giọt nước mắt nào.

Cùng lúc đó, cậu bé đang ngồi xổm trên cây nhìn thấy mẹ mình bị một đám tang thi vây quanh, trực tiếp hô to về phía đàn tang thi.

"Đám quái vật các ngươi, có bản lĩnh thì đến đây ăn tôi đi, máu của tôi thơm hơn, thịt cũng mềm hơn!"


Tang thi gần đó nghe thấy âm thanh thật sự đã xoay người lại, thất tha thất thểu đi qua phía cậu bé.

"Mày CMN, hiện tại lại trình diễn vở kịch mẫu từ tử hiếu cho ông đây xem?" Người đàn ông ngồi chung gốc cây thấy thế, giơ chân đạp qua: "CMN, mày ngại mạng quá dài nhưng ông đây còn chưa muốn chết!"

Những người bên cạnh thấy thế cũng không ai đứng ra ngăn cản, mọi người đều im lặng không hé răng, bộ dáng mọi chuyện không liên quan mình.

Cậu bé mới 12 tuổi làm sao chịu được một đạp của người đàn ông trưởng thành này, bị người đàn ông đá một cái, trực tiếp từ trên cây rớt xuống...

Mà bên kia, với một tiếng vút vang lên bên tai, người phụ nữ cảm giác tựa hồ mình bị thứ gì đó bắt được. Sau đó cả người lơ lửng trên không trung.

Vậy mà lại bay lên trời, tốc độ bay cũng vô cùng nhanh, nhanh đến mức cô không thể hô hấp.

Tô Nguyễn Nguyễn vừa mới ôm người phụ nữ bay lên trời, liền nhìn thấy cậu bé ở bên kia bị gã đàn ông đá văng. Không cần hệ thống nhắc nhở, cô trực tiếp tăng tốc, bay qua hướng cậu bé.

Cũng may tốc độ đôi cánh cấp bốn rất nhanh, thời điểm cậu bé cách mặt đất chỉ còn hai mét đã được Tô Nguyễn Nguyễn bắt lấy.

Chỉ là một mình cô ôm một lớn một nhỏ, thật sự bay không cao, tốc độ cũng không nhanh.

"Trời ạ, người phụ nữ kia biết bay!" Một người phụ nữ khác trên cây chỉ vào Tô Nguyễn Nguyễn thét to.

Những người khác cũng sôi nổi nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Tô Nguyễn Nguyễn ôm hai người một lớn một nhỏ, lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay về hướng phía xa.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, lúc này Tô Nguyễn Nguyễn cảm giác mình sắp kiệt sức mất rồi, rơi tình trạng bất cứ lúc nào cũng có thể trực tiếp cùng hai người rơi xuống.

[Phát hiện năng lượng ký chủ đã hao hết, có muốn sử dụng tinh hạch cấp ba thăng cấp dị năng hay không?]

"Ta hao hết năng lượng để cứu người, vậy mà phải lấy hết khen thưởng để thăng cấp? Bận việc nửa ngày, mệt giống như cẩu, cuối cùng lại bị mi xài sạch?"


Tô Nguyễn Nguyễn hừ lạnh một tiếng, ở trong đầu tiếp tục tranh cãi cùng hệ thống.

"Ta nói cho mi biết, người là do mi muốn cứu, vì cứu bọn họ, ta còn bị bại lộ thân phận, nếu bị người khác bắt được làm chuột thí nghiệm nghiên cứu, ta sẽ giao mi ra đầu tiên đó!"

Tô Nguyễn Nguyễn vừa mệt lại vừa tức, cái hệ thống rách nát này đối xử với cô chẳng ra gì, nhưng đối xử với người khác lại thật thánh mẫu. Bực bội nhất là, nó lại muốn cô làm việc không công, nghĩ cũng thật đẹp!

Hệ thống trầm mặc một lúc cuối cùng quyết định cho Tô Nguyễn Nguyễn một viên tinh hạch cấp bốn.

Tô Nguyễn Nguyễn sợ hệ thống hối hận, nhanh chóng bấm sử dụng.

Trong nháy mắt, cô cảm giác được một cổ sức mạnh cổ xưa vô tận chảy tràn trong cơ thể mình. Không chỉ có đôi cánh lớn hơn rất nhiều, tốc độ bay rõ ràng cũng nhanh hơn.

Vốn dĩ còn muốn tìm nóc nhà nào đó đem một lớn một nhỏ này ném xuống. Kết quả, vừa buông tay đã thấy, trời ạ, không biết cả hai đã hôn mê từ lúc nào rồi.

Nếu cô đem hai người này thả xuống, tang thi không biết còn tưởng cô tới đưa cơm cho chúng nó ăn.

Làm người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật cũng phải tiễn đến Tây Thiên.

Gọi hai người vài lần cũng không thấy tỉnh lại, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành tay trái một người, tay phải một người. Chấp nhận vận mệnh, đem theo hai người bay về phía nhà mình.

Bảy tám người đàn ông trong siêu thị bên kia vừa cướp đoạt vừa ăn ngấu nghiến, không có kẻ nào chú ý tới mấy con tang thi nằm trên mặt đất đang chậm rãi bò dậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK