Chương - Bạn Đời
Edit - Syeol
Tô Nguyễn Nguyễn nghe tin bọn họ bắt được một con lợn, nghĩ đến mình lớn như vậy, còn chưa thấy qua lợn rừng, vội vàng mặc áo lông vũ thật dày, trang bị đầy đủ đi ra ngoài.
"Chị, trời lạnh như vậy, sao chị lại ra đây?" Lưu Tử Thần thấy cô đến đây, nhanh chóng nắm lấy tay cô, vận chuyển năng lượng ấm áp truyền sang cho cô.
"Ta chưa từng nhìn thấy lợn rừng nên ra ngoài xem thử." Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ đến hoa màu trong ruộng đất đã sắp thành thục hỏi: "Ruộng đất có bị tổn thất lớn không?"
"Không lớn, chúng nó vừa mới đến đã bị em phát hiện!" Lưu Tử Thần bất động thanh sắc miết nhẹ tay nhỏ của Tô Nguyễn Nguyễn ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh nói. (*Tg hố cha nhau à, rốt cuộc là Không CP hay CP, mập mờ kiểu này mà không CP thì về sau ngược chết nhau à)
Tô Nguyễn Nguyễn rút tay về, bay nhanh về hướng 30 mẫu đất đỏ.
"Tử Thần, em xem bên kia!"
Lưu Tử Thần nghe tiếng nhìn về hướng Tô Nguyễn Nguyễn nói, sau khi nhìn thấy những điểm đen phía xa, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Chị đừng đi, mau trở về đi."
Cho dù Lưu Tử Thần không nói, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không có ý muốn tiến lên đánh nhau cùng chúng nó.
Suy cho cùng thì cô không có dị năng công kích.
Tô Nguyễn Nguyễn nhìn đám lợn rừng đang nhanh chóng lao đi, khiến cô khiếp sợ hơn chính là, 10-20 con lợn rừng này đều là lợn rừng trưởng thành, thể chất vô cùng cường tráng.
Có con thậm chí so với con lợn rừng bọn họ bắt giết mang về còn lớn hơn rất nhiều.
Tốc độ lợn rừng chạy ở trên nền tuyết cực kỳ nhanh, không đến vài phút, một đám lợn rừng đã biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn Tô Nguyễn Nguyễn.
Tô Nguyễn Nguyễn chấn động vỗ cánh bay trở về, mày gắt gao nhíu lại.
"Vì sao lại có nhiều lợn rừng như vậy?"
Hình thể lợn rừng càng lớn, sức ăn tất nhiên cũng càng nhiều.
Nhưng hiện tại băng thiên tuyết địa(*đất trời đều là băng tuyết), có đồ ăn gì để cung cấp cho chúng nó?
Nếu chúng nó không tìm thấy thức ăn, chẳng phải toàn bộ chúng nó sẽ chạy tới ruộng đất của cô sao?
Hiện tại bọn họ chỉ nhìn thấy số lợn rừng này, ở nơi bọn họ nhìn không tới, có phải còn có nhiều lợn rừng hơn nữa hay không?
Bên ngoại trừ lợn rừng, có thể cũng có dị thú khác hay không?
Ai! Sống sót trong mạt thế thật khó, phải đối mặt tang thi, thiên tai, dị thú, còn có dã thú như thế này.
Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn đã cảm thấy nặng trĩu.
Thấy Tô Nguyễn Nguyễn vẫn luôn nhíu mi không hé răng, Lưu Tử Thần lên tiếng an ủi, "Chị đừng lo lắng, những dã thú này cho dù có nhiều hay mạnh đi chăng nữa, cũng không thắng nổi một chiêu của em.
Chúng nó nếu dám đi đến ruộng đất gặm hoa màu, vậy chỉ có một con đường chết."
Nghe lời Lưu Tử Thần nói, Tô Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, "Em nói rất đúng."
Ở phương diện này, thật sự không có gì phải lo lắng.
Người cần lo lắng lúc này phải là đám người đã từ chối gia nhập căn cứ trước đó cùng những người đang sống bên ngoài căn cứ.
Tô Nguyễn Nguyễn ở bên ngoài một lúc liền cảm giác cơn lạnh thấu tim, phổi giống như sắp bị đông cứng, cô vội vàng không nói lời chào hỏi đã chạy thẳng vào trong nhà.
Lưu Tử Thần nhìn bộ dáng cô vội vàng rời đi, quyết định đi ra ngoài bắt một con dị thú hệ Hỏa, bằng không hai năm rét đậm, hắn thật sự sợ cô chịu không nổi.
Tới bữa cơm chiều, trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn nhiều thêm một phần thịt dị thú nướng.
"Đây là thịt gì a? Mùi thơm quá!" Tô Nguyễn Nguyễn kẹp lên một miếng thịt nạc mỡ đan xen, vừa mới nhét vào trong miệng, liền cảm giác một dòng nước ấm chạy thẳng tới đáy lòng.
"Đây là dị thú hệ Hỏa?" Trước đó cô từng ăn qua thịt dị thú, bất quá con lần trước cô ăn là dị thú không thuộc tính.
"Đúng vậy, chị ăn nhiều một chút, đây là cố ý chuẩn bị cho chị, trước khi chị đói bụng ăn cái này sẽ không cảm thấy lạnh." Lưu Tử Thần giải thích cho Tô Nguyễn Nguyễn nghe.
"Trong phòng bếp vẫn còn hơn phân nửa, Nguyễn Nguyễn nhân lúc chúng còn nóng em thu vào không gian đi, khi nào em thấy đói có thể lấy ra ăn vài miếng bất cứ lúc nào! Vừa chống đói lại vừa ấm áp." Lưu Phương đề nghị.
"Đề nghị này không tồi, sau này ta cũng là một người không sợ lạnh nữa!" Tô Nguyễn Nguyễn là người phương Nam, từ nhỏ trong xương cốt của người phương Nam luôn có một loại khát khao đối với tuyết.
Lúc đợt rét đậm vừa đến, Tô Nguyễn Nguyễn đã đem bản thân bọc lại thành một con gấu chỉ vì muốn đi ra ngoài ngắm tuyết một chút. Có thể nói con dị thú hệ Hoả này chính là thứ khiến cô vui vẻ nhất từ lúc bước vào mạt thế. So với nhận được khen thưởng của Hệ thống cô còn thấy vui vẻ hơn.
Tô nguyễn Nguyễn một mình xử lý một dĩa thức ăn trên bàn, Lưu Tử Thần cùng Đại Lực thấy Tô Nguyễn Nguyễn ăn vui vẻ như vậy, sau khi ăn xong cơm chiều hai người từng người một ra cửa, sau đó gặp lại trước hang ổ của dị thú trong núi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Nguyễn Nguyễn còn đang ở trong ổ chăn chưa rời giường đã bị mùi hương dị thú quen thuộc làm cho tỉnh lại.
Nhìn trong sân chất đống mấy con dị thú hệ Hoả, cộng thêm dị thú đang nướng trên giá còn chưa chín cùng với những con đã được nướng chín trên bàn ăn, Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy quả nhiên đau ví cho bọn họ không phải là vô ích.
Không uổng công một khi cô có tinh hạch liền chia cho bọn họ.
"Hai người bắt nhiều như vậy, dị thú này dễ bắt lắm sao?" Tô Nguyễn Nguyễn đứng ở cửa hỏi.
"Rất dễ bắt đó, cả đêm bắt được tận 5, 6 con!" Ngay sau đó, Lưu Tử Thần lại nói thêm: "Bất quá, chị cũng đừng tự đi, nói dễ bắt là dựa theo thực lực của em cùng Đại Lực thôi."
Ý tứ này chính là, nếu cô đi là tự đưa đồ ăn vào miệng chúng.
"Hoa màu trong ruộng đất qua hai ngày nữa là chín, có đến mấy chục mẫu đất, chúng ta cũng không thể tự mình thu hoạch, đi gọi người trong căn cứ làm việc a!"
Tô Nguyễn Nguyễn vừa nói lời này Lưu Tử Thần lập tức liền hiểu.
"Ngày mai em lại đi bắt mấy con về." Lưu Tử Thần vừa nói vừa thuần thục lột da thú xuống, lúc này Tô Nguyễn Nguyễn mới chú ý tới, trên nền tuyết có ba tấm da thú đã được lột s@ch.
Ngay khi cô định hỏi hắn làm thế nào mà có thể lột da dị thú một cách thành thạo ở độ tuổi nhỏ như vậy, cô chợt nghĩ tới. Người ta là nhân vật chính chứ không phải một người qua đường Giáp như cô có thể so sánh tới, nên cô chỉ có thể rầu rĩ quay vào nhà.
Chị đây là? Hắn làm sai chỗ nào sao?
Trong đầu đột nhiên nhớ tới buổi sáng có một cô gái tên Lư Tĩnh, trên mặt bày ra biểu tình không thể chấp nhận chạy tới chỗ hắn, nói với hắn, dị thú đáng yêu như vậy, sao lại giết dị thú còn lột da chúng, sau đó lại khóc anh anh anh chạy đi.
Kết hợp với bộ dáng Tô Nguyễn Nguyễn vừa rồi nhìn hắn lột da sau đó xoay người rời đi, chẳng lẽ các cô gái đều cảm thấy dị thú đáng yêu không nên bị giết bị lột da sao?
Nhưng mà tối hôm qua hắn thấy cô ăn rất ngon a.
Tô Nguyễn Nguyễn đem thịt nướng trên bàn đã nướng chín còn nóng hầm hập thu vào không gian, chuẩn bị đi đánh răng, âm thanh Hệ thống không hề báo trước vang lên.
[Ký chủ thỉnh chú ý! Bạn đời của nam chủ - Lư Tĩnh vừa xuất hiện. Độ hảo cảm hai bên: Nam chủ Lưu Tử Thần: -10. Bạn đời Lư Tĩnh: 80!]
"Độ hảo cảm hai bên chênh lệch nhau nhiều như vậy?" Lòng bát quái(*nhiều chuyện) của Tô Nguyễn Nguyễn lập tức dâng lên: "Cho nên Hệ thống mi muốn ta làm cái gì?"
[Thỉnh ký chủ đem hai người tác hợp lại bên nhau, độ hảo cảm của hai người đều tăng lên 100. Ký chủ có thể nhận được một gói quà thần bí lớn!]
"Gói quà thần bí lớn đó có gì? Có dị năng thuộc tính công kích không?" Tô Nguyễn Nguyễn vội vàng hỏi.
[Ký chủ cần phải hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều có khả năng!] Hệ thống tiếp tục lừa dối.
"Ha hả!" Tô Nguyễn Nguyễn cười lạnh một tiếng: "Lại bắt đầu lừa gạt ta có phải không? Lúc trước còn gạt ta tích góp rương dị năng, còn nói tuyệt đối sẽ rút ra dị năng cực phẩm, kết quả thì sao? Dị năng cực phẩm chính là biết trước tương lai?"
[Biết trước tương lai không tốt sao? Bao nhiêu người tha thiết ước mơ, đó là dị năng cầu mà không được.]
"Nếu mi nói như vậy, đến! Chúng ta xem một chút tương lai của cái gọi là kết cục của bạn đời cùng Tử Thần sẽ như thế nào?" Tô Nguyễn Nguyễn nói.
[Có thể, một lần dự đoán, cần tiêu hao một viên tinh hạch hệ Tinh Thần nhất phẩm.] Hệ thống nói.
"Hắc hắc! Hệ thống mi đi tìm chết đi!" Tinh hạch hệ Tinh Thần nhất phẩm trông như thế nào cô còn không biết. Trước đó cô chỉ thấy qua Cải Cải cùng giao long có dị năng hệ Tinh Thần, giao long đã chết, chỉ còn lại một viên tinh hạch hệ Tinh Thần cấp 5.
Về phần Cải Cải, đừng nói đến chuyện nó rời đi lâu như vậy có đạt tới dị năng sư siêu nhất phẩm chưa, cho dù đã đạt tới, cô cũng không có khả năng vì dự đoán tương lai mà gi ết chết Cải Cải lấy tinh hạch của nó.
Danh Sách Chương: