Tuyết Nhi lúc này đang ở trong tình cảnh vô cùng khó khăn. Nàng trước hết bị ám toán, rơi vào truyền tống trận, thất lạc khỏi Hầu Ca và Mộc Nhi. Ở trong hang, vận khí của nàng tính ra không đến nỗi tệ, cũng tìm được kha khá các loại dược liệu cùng đan hoàn cấp thấp.
Cuối cùng, nàng men theo một hành lang, hướng theo hướng có ánh sáng tới được chủ điện. Nhưng nàng chưa kịp vui mừng vì tìm được Thánh Hoàng Liên được bao lâu thì nhóm người của Ư Việt Tông cũng đã tìm được chủ điện. Khiến nàng chỉ kịp ôm một bông Thánh Hoàng Liên mà chạy chối chết.
Phe Ư Việt Tông thậm chí còn không cần đuổi ngay tức khắc, mà trước hết thu hoạch hết toàn bộ phần Thánh Hoàng Liên còn lại trong phòng. Theo như họ nghĩ, bắt được Tuyết Nhi chỉ là vấn đề sớm muộn. Chuyện đùa, bọn họ toàn một nhóm Đạo Sư, đến bắt một Đạo Nhân bát tinh còn chưa đến cũng không xong thì chết quách đi cho rồi.
Quả nhiên là như vậy, Tuyết Nhi chạy chưa có xa thì đã bị đuổi kịp, vây khốn tại trong một căn phòng. Ngay lúc này đây, nàng đã bị dồn vào một chân tường, đồng thời cũng đã bị đả thương nhẹ. Trước mặt nàng, tên Đạo Sư Thất Tinh còn không thèm cả nhìn nàng, hắn chỉ đơn giản để cho chính tên Đạo Nhân Cửu Tinh lúc trước đánh lén nàng ngoài cửa hang “chơi đùa” với nàng lúc này.
Tuyết Nhi cười khổ, tình cảnh này thực sự không khác mấy giờ trước là mấy khi mà nàng và Mộc Nhi bị dồn vào gốc cây rồi được Hầu Ca cứu. Nghĩ đến Hầu Ca, Tuyết Nhi chợt nhớ tới lời Hầu Ca dặn lúc trước khi nàng còn ở bên ngoài bảo động.
Tên Đạo Nhân Cửu Tinh của Ư Việt Tông lúc này đang như mèo vờn chuột. Theo hắn nghĩ, nhỏ trước mặt hắn đây không có một chút khả năng phản kháng, hắn có thể từ từ giày vò, rồi cuối cùng mới hạ thủ, cướp lại Thánh Hoàng Liên.
Với tâm lý khinh địch này, hắn chậm rãi tiến lại gần Tuyết Nhi, thậm chí không mảy may để phòng, ưỡn cao ngực chống đỡ khi Tuyết Nhi ném ra mấy viên bi nho nhỏ. Nói đùa, tưởng rằng chơi ám khí có thể bù đắp lại khoảng cách thực lực sao?
Hắn vốn định đến phút chót sẽ né qua một bên cho Tuyết Nhi mừng hụt rồi tuyệt vọng. Nhưng mà hắn còn chưa kịp né, thì đã có chuyện hắn không ngờ được xảy ra.
“ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!”
Liên tục năm tiếng nổ vang lên, tên Đạo Nhân Cửu Tinh ở gần trung tâm vụ nổ nhất bị đánh văng ra, trên người chỗ đóng băng, chỗ cháy đen, sống chết không rõ, những kẻ vây xung quanh cũng bị bất ngờ, không kịp phòng bị, hai tay đều đang ôm mặt, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng. Ngay lúc này, ở trong phòng chỉ có Tuyết Nhi sớm phòng bị và tên Đạo Sư Thất Tinh do tu vi cao hẳn là khá khẩm nhất.
Tuyết Nhi lúc này đã triệt để ngốc trệ. Nàng hoàn toàn không cho là mấy viên bi Hầu Ca cho lại có uy lực đến như vậy. Chính vì vậy mà một phát nàng liền ném cả năm viên. Mà năm viên này, đạn khói có, hơi cay có, bom lửa có, đạn đóng băng có, thậm chí còn có một viên là bom thối do Hầu Ca đặc biệt bỏ ra hơn một tháng trời nghiên cứu chế tạo, với tác dụng ám mùi hôi thối vào quần áo giật rửa thế nào cũng không hết.
Năm loại đạn dược này, mỗi loại đều có thể khiến một Đạo Sư thấp tinh khốn đốn, ném ra hàng loạt lại có tác dụng tương hỗ lẫn nhau, hiển nhiên là đã khiến phần lớn người của Ư Việt Tông tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Mà lúc này, Vô Cương tức đến không nói nên lời. Một con mồi không đáng quan tâm trong mắt hắn dĩ nhiên tung ra một ám chiêu khiến toàn quân của hắn lăn lộn, khóc lóc. Chuyện này đồn ra ngoài thì tông môn bọn hắn còn mặt mũi sao?
Vậy nên, Vô Cương cũng trực tiếp lao đến, túm lấy cổ áo Tuyết Nhi xách lên. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thêm thì đã phát hiện có một viên bi khá giống với mấy viên vừa nãy đang nhắm thẳng mặt hắn mà bay tới. “Chim sợ cành cong”, Vô Cương đâu dám nửa phần coi thường viên bi này, vội vã buông Tuyết Nhi ra rồi né qua một bên.
Nhưng vụ nổ hắn chờ đợi rốt cuộc không xảy ra, mà chỉ có một bóng đen nhanh như cắt phóng đến bên Tuyết Nhi, đỡ lấy nàng, rồi cấp tốc lui lại phía sau. Mà Tuyết Nhi khi định thần lại, nhìn rõ là ai thì đầu tiên là vui mừng, xong sau đó lại hơi lo lắng.
Tuy nàng vui vì được Hầu Ca cứu, nhưng dù gì Hầu Ca cũng chỉ là Đạo Sư Nhất Tinh, mà tên Vô Cương kia là Đạo Sư Thất Tinh. Tốt nhất là nên lui, tránh đi được là tốt nhất. Nhưng nàng chưa kịp mở miệng khuyên Hầu Ca thì nó đã nói:
“Mộc Nhi, chăm sóc cho chị cậu.”
Mộc Nhi kỳ quái nhìn Hầu Ca, “Không phải lại đánh lén rồi lui như trước sao?” Nàng vốn nghĩ Hầu Ca sẽ lại chơi bài cũ như lúc cướp đoạt Thất Diệp Nhất Chi Mai. Thật sự đây theo nàng cũng là cách giải quyết tốt nhất vào lúc này.
Nhưng ngược lại, tên này hình như muốn đánh nhau. Kể cả hắn có thăng lên Tam Tinh thì sao chứ, tên Vô Cương kia là Thất Tinh! Hầu Ca quay lại nhìn hai nàng, ánh mắt lóe lên một tia tự tin và môi hắn nhếch lên một nụ cười cuồng tiếu:
“Không sao đâu, tớ tự có chừng mực. Hơn nữa, lúc trước là vì bọn họ không có thâm thù đại hận gì với chúng ra. Nhưng tên này thì khác, việc đánh lén trước cửa động hẳn là chủ ý của hắn đi. Nếu cứ thế cho qua thì tớ không phải là tớ!”
Thật ra thì Hầu Ca không thích đánh nhau, nó sẵn sàng nhường nhịn đối thủ, hay đơn giản là tránh nhưng chuyện rắc rối không cần thiết. Nhưng có một điều tối kị không nên làm trước mặt Hầu Ca, đó là ám toán, coi thường, khi dễ bạn bè hoặc người đồng hành với nó.
Chả thế mà khi còn bé Hầu Ca có thể mặc kệ không phản kháng khi bị bắt nạt, nhưng điên cuồng đánh trả khi Khuyến Nhi, em họ nó, bị bắt nạt. Hầu Ca không quan tâm người đời nghĩ gì, về nó hay làm gì nó, nhưng đụng đến những người nó quan tâm bảo vệ, thì hoàn toàn sẽ rơi vào thế không chết không thôi với nó.
Hầu Ca quét mắt nhìn quanh phòng, đánh giá tình huống hiện tại. Nó nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy tên Cửu Tinh đánh lén Tuyết Nhi lúc nãy đang sõng soài sống chết không rõ. Nó đồng thời bắt đầu rất nhanh tính toán thời gian đạn khói hoàn toàn hết tác dụng và những tên tạm thời mất khả năng chiến đấu này có thể vào cuộc. Rồi ánh mắt nó nhìn chòng chọc Vô Cương. Hầu Ca mở miệng châm chọc:
“Ồ, chả phải Vô huynh đó sao? Nếm thử đạn dược của bản thiếu gia, thấy mùi vị thế nào?”
“Ranh con, ta công nhận đạn dược của ngươi mạnh. Nhưng chỉ dựa vào đó mà nghĩ đánh bại ta sao? Khôn hồn thì mau giao nốt Thánh Hoàng Liên ra, ta tha cho ngươi một mạng.”
“Ồ, ‘nốt’ ư? Xem chừng các ngươi lấy được hết Thánh Hoàng Liên nhỉ? Vậy cũng tốt, đỡ tốn công ta tìm kiếm” Hầu Ca làm bộ dáng như đồ đã trong túi mình khiến Vô Cương vô cùng tức giận, nhưng hắn chưa phát tiết thì Hầu Ca đã nói tiếp, “Mà ai nói cho ngươi ta đối phó với ngươi cần đến đạn dược? Một tên tu luyện đến gần ba chục tuổi mới đạt Đạo Sư Thất Tinh mà cũng ở trước mặt bản thiếu gia lớn lối, ngươi có biết xấu hổ là gì không? Đánh với ngươi mà bản thiếu gia cũng phải dùng đạn dược thì về nhà đập đầu vào gối tự tử đi cho rồi!”
Dứt lời, Hầu Ca không phí một giây, lập tức tế xuất Thiết Bản. Múa ra Vô Ảnh trượng pháp lao đến Vô Cương.
***
Đầu tháng 11 năm 2005.
“Sư phụ! Nguy... nguy rồi!!!”
Ông nội Hầu Ca lúc này đang ngồi trong phòng luyện đan, xung quanh bày la liệt các loại dược liệu. Ông đang chuẩn bị bắt tay vào luyện nốt mẻ đan dược cuối cùng chuẩn bị cho chuyến đi Tổ Đỉnh Hội hôm sau thì Lục Hồng hớt hơ hớt hải chạy vào, hổn hển nói.
“Có chuyện gì?” Ông cau mày, đứng lên hỏi Lục Hồng.
“Cháy... cháy rừng!!! Hầu Ca... Hầu Ca sư đệ có chuyện!” Lục Hồng tiếp tục hổn hển.
“Hả!?” Ông nội Hầu Ca sốt ruột, “Mau, dẫn ta đi, vừa đi vừa nói!” Ông vội lôi Lục Hồng ra ngoài.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Mấy phút sau, ông nội Hầu Ca hỏi Lục Hồng khi hai người đang bay về phía cánh rừng sau núi.
“Một đầu Ma thú cấp ba, Thiên Thử và Mỹ Miêu bị thương, Hầu Ca bộc phát sức mạnh Hỏa Hồn Hầu, nhưng mạnh hơn tất cả các lần trước, trực tiếp đem một mảng lớn rừng thiêu trụi. Đầu ma thú cũng bị đốt cho thương nặng. Con chỉ kịp chạy vào cứu Mỹ Miêu và Thiên Thử ra trước khi chúng cũng bị thiêu nốt. Sau khi bộc phát sức mạnh, Hầu Ca ngất lịm đi, nhưng xung quanh vẫn đang cháy mạnh, con không có cách nào vào xem tình hình của nó được.”
Ông nội Hầu Ca cả kinh, Lục Hồng đã là Đạo Vương, ngọn lửa mà ngay cả Đạo Vương cũng không chế trụ được phải mạnh mẽ cỡ nào? Nói vậy chả phải cháu ông còn đang trong nguy hiểm hơn ông nghĩ sao? Nghĩ vậy, ông vội vã tăng tốc bay về phía cánh rừng đã cháy đen.
Tới nơi, cảnh tượng ông nhìn thấy còn kinh khủng hơn ông tưởng tượng. Hầu Ca nằm bất tỉnh giữa một biển lửa cháy cao ngút trời. Ông vội vã hướng hồ nước gần đó, vận khí điều khiển năng lượng thủy thuộc tính qua dập lửa. Là Dược Sư, hết thảy đều có hai loại năng lượng nguyên tố Hỏa và Mộc, nhưng ông nội Hầu Ca có chút đặc thù là ông có một chút ít năng lượng Thủy thuộc tính.
Cũng nhờ vậy, ông có thể luyện chế một số loại đan dược mà các Dược Sư khác không luyện chế được, cũng như luyện chế thuận lợi hơn các loại đan dược mang tính chất thủy thuộc tính hay băng hàn. Đồng thời, khả năng này cũng giúp ích ông trong điều khiển năng lượng thủy thuộc tính đơn giản hơn cường giả cùng cấp.
Vậy mà lúc này ông cũng phải tập trung toàn bộ tinh thần, đồng thời vã mồ hôi đầm đìa mới có thể dập bớt ngọn lửa hung bạo đang vây quanh Hầu Ca.
Đến khi ngọn lửa được đập tắt hoàn toàn, xem được tình trạng của Hầu Ca rồi ông mới thở phào nhẹ nhõm. Ơn trời, thằng bé chỉ là ngất đi, không có gì nguy hiểm tính mạng, mà kinh mạch cũng hoàn toàn bình thường. Tuy vậy, ông nội Hầu Ca sau khi cứu tỉnh Hầu Ca và chúng bạn và bảo chúng về nhà, vẫn gọi Lục Hồng ra dặn dò:
“Mai ta sẽ đi Tổ Đỉnh Hội cùng với Lão Quân và Trương Chân Nhân. Để đề phòng trong lúc ta đi không có tình trạng như hôm nay phát sinh, con hoặc là cho bọn trẻ nghỉ ngơi, hoặc là giao cho chúng vài nhiệm vụ độ nguy hiểm thấp thôi, trong lúc ta vắng mặt.”
“Dạ, con đã hiểu.” Lục Hồng kính cẩn.
“Được rồi, ta còn phải quay lại tiếp tục luyện chế đan dược. Con cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lục Hồng tuân mệnh lui đi, ông nội Hầu Ca cũng nhanh chóng về phòng luyện đan, đóng cửa lại. Xong, ông không ngay lập tức luyện chế đan dược, mà ngây người một hồi lâu, không rõ là trầm tư chuyện gì.
Muốn biết cuộc chiến giữa Hầu Ca và Vô Cương diễn biến ra sao, cũng như sự tình tại Tổ Đỉnh Hội, xin chờ chương sau sẽ rõ
Tuần này nhiều bài vở quá nên mãi mới viết xong.