Ở kiếp này, Hầu Ca mang tên Trương Hầu Liêm, là con nuôi của Hầu Vương Trương Vương Không. Nó còn có hai em nuôi, Tử Diện, là Mỹ Miêu kiếp đó, và Vi Sách, là Khuyến Nhi của kiếp đó. Tuy Hầu Vương Vương Không là cha nuôi của ba đứa trẻ, nhưng y hầu như không mấy khi ở nhà, việc nuôi nấng cũng vì vậy mà giao cho lão bộc Ngu Trung.
Trong ba anh em, Vi Sách nhỏ bé, ngây thơ, và rụt rè nhất; còn Hầu Liêm và Tử Diện thì ngỗ nghịch hơn, thường xuyên xuống núi quậy phá khu rừng và các thôn làng quanh vùng. Nhưng vì hai đứa chúng là công chúa và hoàng tử của Hầu Vương Không, nên dân quanh vùng ghét bỏ nhưng cũng không làm gì được.
Cứ mỗi lần hai anh em Hầu Liêm và Tử Diện xuống quậy phá, là ít lâu sau lại thấy lão bộc Ngu Trung đem người mang đồ bồi thường đưa đến các nhà dưới núi. Dân làng cũng chỉ nghĩ cảm ơn lão bộc, ít ra lão ta còn lo cho mọi người. Có người thì lại cho rằng, lão bộc Ngu Trung làm vậy chả qua là theo lệnh của Hầu Vương, là nghiễm nhiên phải vậy. Thành thử mọi thành ý của dân làng đều dành cho Hầu Vương Không và lão bộc Ngu Trung.
Mọi chuyện có lẽ cứ vậy mà trôi qua. Thế rồi một ngày nọ, không hiểu vì lý do gì mà hoàng tử Hầu Liêm mình đầy thương tích, chạy trốn xuống ngôi làng dưới chân núi. Cậu ta như người mê sảng, kêu gào đòi mọi người giúp. Thế nhưng, phần vì những lời cậu ta nói không rõ ràng, rành mạch, không ai hiểu nổi, phần vì những chuyện cậu ta vốn hay làm, dân làng quay lưng lại phía cậu, không muốn giúp. Chỉ có vài đứa trẻ ngây thơ và vài người già, phụ nữ giàu lòng hảo tâm chịu khó nghe cậu nói.
Đáng buồn, trước khi họ kịp hiểu Hầu Liêm muốn nói gì, quân lính của Hầu Vương Không đã kéo tới bắt người. Lý do mà đám lính này đưa ra, là Hầu Vương trở về, thực thi gia quy, trách phạt con trai vì các hành vi quậy phá. Dân làng nghe vậy thì mừng còn chả kịp, nên đâu có ai ngăn cản đám lính này bắt người. Hầu Liêm bị giải đi, nước mắt lưng tròng, mà dân làng đa phần đều chỉ thấy hả lòng hả dạ, đáng đời đảng ác.
Hầu Liêm bị giải lên núi, đánh thuốc mê, rồi tống lên giường trong phòng ngủ của cậu. Cửa phòng cậu ta thì bị khóa trái, bên ngoài có binh lính tuần tra, canh phòng cẩn mật.
Đến trưa ngày hôm sau đó, Hầu Liêm mới tỉnh giấc, ì ạch ngồi dậy, rồi lê lết từng bước ra bàn nước. Ngồi một hồi lâu cho đỡ ù tai, cậu chàng mới tính cách thoát thân. Vốn thông minh, nên Hầu Liêm đoán biết được ý đồ của cha nuôi. Ông ta nhốt cậu vào phòng người ngoài nhìn vào có thể nghĩ do còn chút tình thân thừa lại, không nỡ tàn nhẫn với con nuôi, nhưng những trải nghiệm mấy ngày nay cho Hầu Liêm biết lý do chính không phải là vậy. Cậu bị nhốt ở đây, âu cũng chỉ để tiện cho ông ta ép chết bác Trung mà thôi. Thậm chí, cậu nghi ngờ không biết năm đó, có thật sự ông ta chỉ tình cờ đi qua, bắt gặp và nhận nuôi ba anh em cậu, hay đã có mưu hoạch từ trước.
Lúc này, Hầu Liêm bị nhốt trong phòng ngủ. Mà phòng ngủ cậu thì lại trong một cung điện xây trên núi. Còn ngục tù nơi mà bác Trung bị nhốt nằm trong một động phủ cách cung điện không xa. Phần nào hiểu tính cha nuôi, Hầu Liêm không thèm giở mấy trò giả ốm giả bệnh. Cậu biết đám lính bên ngoài sẽ không dễ bị lừa, kiểu gì cũng sẽ có kẻ chạy đi báo với cha cậu. Lúc đó cậu có trốn thoát cũng sẽ bị bắt lại dễ dàng. Mà như vậy thì chỉ tốn thêm thời gian vốn đã không có bao nhiêu.
Vậy nên Hầu Liêm tìm cách khác để thoát thân. Mấy ngày tiếp theo, cậu ta chú ý lắng nghe đám lính canh ở bên ngoài cửa phòng. Cậu ta nghe đám lính bàn tán, ghi nhớ giờ thay ca, chú ý những tên lính dễ bị lừa, dễ bị hạ gục, rồi lên một kế hoạch thoát thân. Thế nhưng, trước khi cậu kịp bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, thì một chuyện bất ngờ xảy ra.
Hôm đó, như thường lệ, Hầu Liêm đang chuẩn bị từ bàn nước ra sát cửa nghe ngóng thì phát hiện bên ngoài ầm ĩ hơn bình thường. Lúc cậu ta đến gần cửa thì có thể đoán biết bên ngoài đang có đánh nhau. Cậu còn chưa kịp nghĩ gì thêm thì...
RẦM... UỲNH... RẮC!!!
Cánh cửa phòng ngay trước mặt Hầu Liêm bị vật gì đó nặng đập vào đã vỡ ra, đổ vào bên trong phòng. Để hở một cửa thoát thân và cơ hội cho cậu chàng. Không nghĩ nhiều, Hầu Liêm thoăn thoắt nhảy qua tên lính vừa bị ném vào cánh cửa, lách ra ngoài và lẩn đi nhanh chóng. Ở khóe mắt mình, Hầu Liêm có thể thấy kẻ đang gây lộn với đám lính gác: hai bóng người, một lớn một nhỏ, trong áo choàng đen.
Đúng lúc đó, kẻ lớn hơn trong hai người lạ mặt cũng liếc mắt về phía Hầu Liêm. Và trong một khoảnh khắc đó, tim Hầu Liêm nhảy một nhịp. Thế nhưng, cậu chàng không có thời gian hay tâm trạng suy nghĩ gì thêm về cảm giác kỳ lạ này lúc này. Cậu ta chỉ nhún vai, rồi quay đầu chạy tiếp.
Phía sau Hầu Liêm, sau khi cậu ta đã biến mất khỏi tầm nhìn, người kia vẫn còn hơi thất thần. Một tên lính gác to con nhân cơ hội đó đánh tới, khiến người này chật vật né tránh. Bóng người nhỏ con thấy vậy thì gạt chân một cái, đất nổi từng đợt sóng đánh ngã tên lính gác, đoạn nói:
“Sư phụ? Người không sao chứ?”
Bóng người lớn hơn vừa bị đánh lén kia vung tay một cái, một đợt sóng nước không biết từ đâu tản ra, đánh ngất hết đám lính còn lại trong sân. Rồi kẻ này bỗng gục xuống, phun ra một búng máu. Phần mũ trùm đầu của chiếc áo choàng cũng tụt xuống, một đầu tóc dài xõa ra. Bóng hình nhỏ con vội vã chạy lại bên cạnh thiếu nữ, đỡ nàng ta dậy, miệng rối rít:
“Sư phụ, người…”
“Chị không sao. Em nhất quyết định gọi chị vậy sao?” Thiếu nữ thở dài có chút bất đắc dĩ, rồi nàng lại tiếp, “Được rồi, Sách, anh ấy cũng đã thoát rồi, chúng ta cũng mau rời khỏi đây thôi. Chị cũng cần dưỡng thương!”
“Vâng sư phụ!” Bóng người nhỏ nhắn bên cạnh, rõ ràng là một cô bé đáp. Rồi hai thiếu nữ, một lớn một nhỏ nhanh chóng rời đi, để lại khoảng sân bừa bộn với đám lính nằm lăn lóc bất tỉnh.
Lại nói về Hầu Liêm, cậu chàng sau khi thoát thân thì không phí chút thời gian nào, mau chóng tìm đường xuống ngục động nơi giam giữ lão bộc Ngu Trung. Ngục động này ấy vậy mà ít lính canh gác. Thành thử cũng không quá khó khăn cho Hầu Liêm lẻn vào. Cậu chàng chỉ cần đánh ngất một lính canh, trói gô y lại, rồi mặc đồ của y vào là xong. Vậy nên, chả mấy chốc, cậu ta đã đến phòng giam của Ngu Trung.
“Bác Trung!” Vừa tới nơi, Hầu Liêm đã xúc động thốt lên.
Giữa phòng giam, một con tinh tinh to bự đang ngồi. Bộ lông vốn trắng muốt đã lấm tấm đổi màu do bụi bẩn, máu me. Tứ chi của y bị gông cùm, hai mắt y nhắm chặt. Nghe tiếng gọi thân thuộc, đôi mắt lão bộc Ngu Trung mới từ từ mở ra. Nhìn thấy thiếu niên trước mắt, nước mắt Ngu Trung chợt ứa ra, giọng lão run run, nói:
“Thiếu chủ, cậu làm gì ở đây? Đại Vương... Đại Vương có biết...”
Lão chưa kịp nói hết câu thì Hầu Liêm đã ngắt lời:
“Bác Trung, ông ta không biết. Mau, bác còn đi lại được không? Con cứu bác ra!”
“Thiếu chủ, đừng!” Lão bộc năn nỉ, “Cậu mau chạy đi, đừng lo cho tôi. Đại Vương mà biết cậu sẽ không xong đâu!”
“Bác Trung! Không được. Con nhất định phải cứu bác ra. Trên đời này ngoài bác, làm gì có ai hiểu con? Làm gì có ai lo lắng cho con? Bác là người thân duy nhất của con! Nếu không cứu được bác, con thà chết đi còn hơn!”
“Thiếu chủ, cậu đừng nói vậy!” Lão bộc lại nói, “Cậu nói vậy Đại Vương sẽ đau lòng đấy...”
“Ông ta mà biết đau ư?” Hầu Liêm phản bác, “Bác Trung, bác cũng thừa biết cha nuôi con vốn không yêu thương gì anh em con, tất cả chỉ là kế hoạch, tất cả chỉ là ông ta tiện tay, tất cả chỉ là vì ông ta muốn ép chết bác mà thôi!”
“Thiếu chủ, cậu đừng nói vậy! Cha cậu mà nghe được...”
“Ông ta không phải cha của con! Ông ta không xứng đáng! Bác xứng làm cha nuôi con hơn ông ta trăm vạn lần! Bác phải nghe con! Mau, chúng ta trốn khỏi đây!”
“Thiếu chủ!” Ngu Trung chợt nói, nhưng rồi lại thôi, một hồi lâu sau, ông ta thở dài, đoạn nói, “Được rồi, tôi nghe cậu. Nhưng thiếu chủ, cậu chỉ có một mình thôi sao? Còn các em cậu...”
“Con chỉ có một mình.” Giọng Hầu liêm buồn bã cất lên, “Vi Sách còn quá nhỏ, con không muốn đặt áp lực lên vai em nó. Còn Tử Diện? Em ấy không chạy đi báo cho cha nuôi con thì đã may cho hai chúng ta rồi. Trên đời này, ngoài bác, không ai hiểu con cả, cũng chẳng ai tin con cả. Mà con cũng không tin ai hết...”
***
Tháng 2 năm 2006.
Sân trường THCS Nguyễn Du, sau một cây cổ thụ, hai đứa bé một trai một gái đang đứng, nhìn chăm chú vào một chiếc lá bàng trong tay thằng bé.
Trong đầu Hầu Ca lúc này, giọng nói của Hỏa Hồn Hầu Vô Diện vang lên:
“Này nhóc, cậu có chắc không? Cậu thật sự tin tưởng con bé đến vậy sao?”
Hầu Ca không trả lời, nó chỉ một mực chăm chú vào chiếc lá trong tay. Vô Diện biết rõ, nếu lão ta không muốn giúp, thì với khả năng hiện tại của Hầu Ca, thằng bé không thể kích hoạt Hỏa nhãn và làm chiếc lá bốc cháy. Lão biết lão có thể giữ bí mật về tồn tại của mình. Nếu lão không giúp Hầu Ca, thằng bé có muốn cũng chẳng thuyết phục được ai. Thế nhưng, không hiểu sao, vào khoảnh khắc ấy, lão ta như nghe được câu trả lời của Hầu Ca. Có lẽ bởi lão ta có thể truy cập tất cả các ký ức của thằng bé. Lão biết tại sao thằng bé chọn tin tưởng cô bé trước mắt. Và câu trả lời ấy, khiến lão ta không thể không ra tay giúp đỡ:
“Sao lại không? Tôi đâu chỉ có một mình? Cậu ấy là bạn tôi. Nếu không tin vào bạn bè thì có thể tin vào ai?”
Muốn biết tại sao Vô Diện lại quyết định giúp Hầu Ca, cũng như về tiền kiếp của Hầu Ca, xin chờ chương sau sẽ rõ.