Thế nhưng, tính của Hầu Ca vốn không phải loại tự dưng đi gây chuyện thị phi; lại thêm, kể cả tính vó vốn vậy, nó cũng không thể cứ thế nhảy lên đòi đánh nhau được. Làm vậy nếu thắng thì không sao, thế nhưng nếu thua thì sẽ rất mất mặt. Tuy dây thần kinh xấu hổ Hầu Ca tự nhận đã đứt từ lâu, thế nhưng mặt mũi của Đạo Quán và ông nội thì nó vẫn muốn giữ gìn.
Đó là chưa kể đến, tuy Hầu Ca tự tin, nhưng nó cũng không phải ngu. Người đời có câu, “Hai đánh một, không chột cũng què.” Ở đây có một mình nó, mà đám Cực Lạc Cốc có đến năm sáu tên. Nguyên cái tên sư huynh Lục Tinh kia nó đã không hoàn toàn dám chắc, nếu cộng cả đám còn lại, rõ ràng là nó bất lợi. Nếu cả cái mác “chính nghĩa” cũng không có được nữa thì đám người đứng xem chắc gì đã không tranh thủ “chó cắn áo rách”? Nếu đánh không lại mà đến chạy cũng bị cản thì thảm lắm.
Đang phân vân, Hầu Ca lại nghĩ tiếp, “Mình nhìn mấy tên kia không vừa mắt, chắc hẳn bọn chúng cũng sẽ nhìn mình không vừa mắt. Vậy cứ tiến lên làm ngứa mắt bọn chúng, sợ gì bọn chúng không ra tay trước? Với bản lĩnh của mình, đánh không lại vẫn chạy được. Mà có chạy hay không cũng đều dò xét được thực lực tên kia.” Nghĩ vậy, nó tiến lên phía trước mấy bước, ngó xem mấy tên Cực Lạc Cốc đang làm gì.
Đám người Cực Lạc Cốc đang đứng trước một tiệm bán trang sức. Hầu Ca vốn tai thính, lúc nảy vểnh cả lên để nghe ngóng, thì thấy một tên Cực Lạc Cốc chừng Đạo Sư Nhất Tinh nói với tên hôm trước “đánh nhau” với nó:
“Chu sư huynh, đôi bông tai này rất đẹp, hẳn là Họa Thủy sư muội sẽ rất thích.”
Hầu Ca liếc mắt nhìn tên Chu sư huynh kia, lại theo ánh mắt hắn thì thấy một đôi bông tai bằng ngọc với hai tông màu xanh lục và tím, nom quả thật rất đẹp. Tên Chu sư huynh kia rõ ràng cũng muốn mua, chỉ có điều còn đang phân vân. Đám sư đệ sư muội của hắn đang tán dương mấy câu đại ý “món quà này chắc hẳn sẽ làm Họa Thủy vui sau trận thua” hay mấy câu nịnh nọt tên sư huynh này. Thấy tên Chu sư huynh này có vẻ xuôi xuôi định hỏi mua, Hầu Ca nhanh như cắt chen lên trước, chỉ vào đôi bông tai, cao giọng nói:
“Đôi hoa tai này, tôi mua!”
Chủ tiệm sau vài giây giật mình thì vội vã chào hàng, báo giá. Mà mấy tên Cực Lạc Cốc sau vài giây choáng váng cũng đã nhận ra Hầu Ca là ai. Tên Chu sư huynh quát:
“Ranh con, hôm trước tha cho ngươi, hôm nay ngươi còn không biết điều muốn tranh đồ của ông? Ngứa đòn à?”
Hầu Ca hơi nhếch mép, “Quả nhiên là cắn câu,” nó nghĩ thầm, đoạn điều chỉnh lại cho nét mặt bình tĩnh không gợn sóng quay lại nhìn thẳng tên kia, nói:
“Bản thiếu gia tranh với ngươi lúc nào? Rõ ràng ngươi đứng lù lù một đống trước tiệm nhà người ta, mua thì không mua, hỏi thì không hỏi. Trong khi ta đi qua, thấy đôi bông tai này đẹp, định mua về tặng bạn. Ta hỏi giá đàng hoàng, còn đang thương lượng với ông chủ đây. Trong khi ngươi giá cả thì chưa hỏi lấy một câu, lại mở mồm ra bảo ta tranh với ngươi, có phải vô lý không? Xin lỗi đi, ngươi tưởng ngươi tu vi cao hơn bản thiếu gia, lại có nhiều người, thì bản thiếu gia ta sợ các ngươi chắc?”
Mỗi câu nói của Hầu Ca đều oang oang, cho bàn dân thiên hạ xung quanh nghe rõ mồn một, khiến cho mấy tên Cực Lạc Cốc tức đến tím mặt. Rõ ràng là Hầu Ca đến sau, cố tình muốn chọc tức bọn chúng, mà lại thành ra chúng ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ đông hiếp ít. Bây giờ nếu đánh thắng thua gì cũng mất mặt. Còn nếu không đánh, thì chúng vừa mất mặt, vừa không nuốt nổi cục tức này.
Quả nhiên, tên Chu sư huynh kia nghe Hầu Ca nói xong thì hừ lạnh một tiếng:
“Mặc kệ ranh con ngươi xàm ngôn, nói chung hôm nay bông tai đó ông đây nhất định lấy!”
Nhiều người nghe thì nghĩ tên này lỗ mãng, nhưng Hầu Ca thì lại không dám nghĩ vậy. Qua lần tiếp xúc trước, Hầu Ca đã biết tên này không đơn giản. Tuy là nó đưa tên Chu sư huynh này vào bẫy, thế nhưng nó cũng hơi lo lo có phải nó vừa tự “đào hố chôn mình” không? Theo như Hầu Ca đoán, tên Chu su huynh trước mặt này hẳn là chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã nhìn xuyên thấu ý đồ trong mấy câu nói của nó.
Vậy mà hắn vẫn thẳng thừng khiêu chiến. Như vậy chỉ có hai khả năng: Thứ nhất là hắn bị khích tướng, không nuốt được cục tức này, nên cho dù mất mặt hắn cũng chịu; Thứ hai là hắn đã suy nghĩ rõ ràng cách tốt nhất giải quyết vấn đề chính là khiêu chiến Hầu Ca. Hầu Ca trực tiếp loại trừ khả năng thứ nhất, vậy tức là khả năng thứ hai. Lùi một bước mà nói, nếu hắn không đánh mà bỏ đi, Cực Lạc Cốc sẽ mất mặt; nếu hắn đánh mà bại, Cực Lạc Cốc cũng sẽ mất mặt. Thế nhưng nếu hắn đánh cho Hầu Ca thua hoàn toàn, thì Cực Lạc Cốc sẽ không làm sao, mà Hầu Ca và danh dự của Lạc Hồng Đạo Quán coi như xong. Chỉ thời gian ngắn như vậy mà hắn đã suy nghĩ xong xuôi, lại không thèm phí thêm đến nửa giây thời gian, trực tiếp khiêu chiến Hầu Ca, chứng tỏ tên này không những thông minh mà còn quyết đoán.
Hầu Ca hít một hơi, “đâm lao thì phải theo lao”, nó nghĩ lúc nhìn chằm chằm vào tên họ Chu bên Cực Lạc Cốc, đoạn nói:
“Nếu ngươi đã không cần mặt mũi, bản thiếu gia cũng chả sợ ngươi!”
Dứt lời, hai người đều vào tư thế đứng tấn, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Người dân xung quanh cũng vội vã lùi về phía sau mấy bước, không muốn bị vạ lây. Thế nhưng lùi ra khoảng cách an toàn, tất cả đều dừng lại, chăm chú nhìn về phía hai người, để xem trận đánh nhau chuẩn bị diễn ra.
***
Tháng 11 năm 2005.
Con mụ Quỷ Cái nhìn mà người Lục Hồng chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn, khát máu. Mụ lè lưỡi liếm bốn chiếc răng nanh sắc nhọn và đôi môi dày xấu xí, đoạn the thé nói:
“Lần này ta đã đem theo cả Gương thần ra đây, cho dù đích thân con khỉ chết tiệt đó có đến, cũng không cứu nổi các ngươi!”
Nghe tới chiếc Gương thần thì mặt ba người Hầu Ca biến sắc. Một mình con Quỷ Cái này đã đủ mệt người, mụ ta lại còn mang theo Gương thần. “Xong rồi, sắp hết phim rồi!” Hầu Ca nghĩ, “Giá vẫn còn phân thân đó của Đại Thánh thì hay, may ra còn cầm chân được mụ Quỷ này một lúc!” Khoan đã! Hầu Ca như chơt nhớ ra điều gì, nó quay nhanh qua bên Lục Hồng đoạn nói:
“Lục Hồng sư huynh, anh mau hủy vật đó đi, dù có chết cũng không thể để vật này rơi vào tay Quỷ Cái được!” Nó vừa nói, vừa nháy mắt ra dấu cho Lục Hồng, rồi nhìn chăm chăm vào cái hộp trong tay Lục Hồng. Ở khóe mắt, Hầu Ca thấy mụ Quỷ Cái hơi nổi lên chút tò mò, lại vội nói tiếp ngay, “Lục Hồng sư huynh, anh em mình chết thì đằng nào cũng chết. Thế nhưng nếu Quỷ Cái có được vật đó, mụ ta sẽ khỏe lên rất nhiều. Đến lúc đó, e là ngày cả Đại Thánh cũng không còn là đối thủ của mụ ta! Chúng ta có thể chết, nhưng không thể có lỗi với Đại Thánh!”
Lục Hồng lúc mới nghe Hầu Ca nói thì còn có hơi không theo kịp suy nghĩ của Hầu Ca. Thế nhưng hắn cũng không phải loại ngu đần, thấy Hầu Ca máy mắt liên tục, lại nhìn vào cái hộp chứa mảnh vụn Mộc Tinh trong tay mình, hắn liền hiểu ý. Sức hút linh khí kinh khủng của mảnh vụn này, hắn đã từng chịu đựng. Nếu lừa cho Quỷ Cái tự mình mở hộp ra, cho dù mụ có không bị hút thành cái xác khô thì cũng phải toàn lực ứng phó, hắn và hai đứa trẻ có thể thừa cơ chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Lục Hồng cũng vội diễn theo Hầu Ca:
“Hầu Ca sư đệ nói đúng, chúng ta dù chết cũng phải hủy vật này trước!” Nói đoạn, tay trái cầm cái hộp, tay phải giơ lên, đánh một đòn hết sức bình sinh xuống, như muốn phá nát cái hộp cùng vật ở bên trong.
Lục Hồng hắn biết Quỷ Cái không phải ngu ngốc, nếu để lộ ra là diễn, có khi mụ ta không mắc lừa. Lại thêm cái hộp làm từ lông tơ của Đại Thánh, cho dù Lục Hồng hắn có tu thêm trăm năm nữa, dùng hết sức bình sinh cũng chưa chắc đã làm sứt mẻ được. Thế nên, hắn không hề lưu thủ, mà thực sự đánh tới. Hắn đoán Quỷ Cái sẽ cướp cái hộp từ trong tay hắn trước khi tay hắn đánh tới nơi.
Thế nhưng, tay Lục Hồng càng lúc càng gần tới cái hộp mà Quỷ Cái vẫn chưa có động thái gì. Lục Hồng và Hầu Ca đang thầm kêu không ổn thì “bụp” một tiếng, Lục Hồng ngã dúi dụi, còn cái hộp đã nằm trong tay Quỷ Cái. Mụ quả nhiên chờ đến lúc chắc chắn Lục Hồng không lưu thủ mới ra tay cướp đoạt. Mụ ra tay rất nhanh, lao đến đánh ngã Lục Hồng, cướp lấy cái hộp, rồi lại trở về chỗ cũ, tất cả chỉ trong mấy giây đồng hồ. Tốc độ này của mụ quá kinh dị cũng khiến hai người Lục Hồng và Hầu Ca không cần nhớ phải giả vờ kinh hãi cho Quỷ Cái tin tưởng màn kịch này thì nét kinh hãi vẫn hiện lên trên mặt. Còn Mỹ Miêu thì nãy giờ vẫn nét mặt kinh hãi sẵn rồi.
Cướp được cái hộp, Quỷ Cái liếc ba người Hầu Ca một cái, đoạn mở hé cái hộp ra. Hai người Hầu Ca và Lục Hồng nhếch mép, chuẩn bị lui đi ngay khi mụ Quỷ Cái bị mảnh vụn gỗ hút linh khí. Thế nhưng, điều mà hai người họ mong chờ không có xảy ra. Quỷ Cái mở hé hộp, ngay lập tức cảm thấy không ổn, nên chưa kịp có chuyện gì, mụ đã đóng hộp lại. Đoạn mụ ta the thé cười, nói với bọn trẻ:
“Khá khen cho ba kẻ các ngươi, dám giở trò bẫy bà đây cơ đấy! Nhưng mà không sao, dù chưa biết vật trong hộp là gì, thế nhưng hẳn có chỗ hữu dụng đối với bà đây. Đợi sau khi giết chết ba người các ngươi, bà đây từ từ tìm hiểu cũng được.”
Dứt lời, mụ Quỷ Cái rút con dao dài ra, lăm lăm tiến về phía ba người. Đương lúc ba người Hầu Ca đang lo lắng không thôi, thì bỗng đất rung lên từng đợt như động đất, rồi một giọng nói trầm khàn vang lên:
“Ta còn tưởng ai dám cướp mảnh vụn do ta để lại, hóa ra là một con quỷ tép riu!”
Cả ba người Hầu Ca lẫn Quỷ Cái đều theo phản xạ quay về phía giọng nói, chỉ thấy một lão già dáng vẻ ốm xo, gầy nhẳng, đầu tóc khô cứng, bù xù. Da dẻ lão già một màu đen sậm, nứt nẻ, loáng thoáng có vài nốt đồi mồi màu vàng nâu. Thế nhưng có điều gì đó về lão già này cho người ta một cảm giác lão không yếu như vẻ bề ngoài.
Mụ Quỷ Cái nghe cái nhận xét “con quỷ tép riu” thì tức điên lên. Khỏe như mụ từ bao giờ lại bị coi thường như vậy, nhất là lời lại do một lão già gầy còm, vàng vọt nói ra. Mụ liền mặc kệ bọn Lục Hồng, một dao chém tới lão già kia, miệng quát:
“Lão già chết tiệt, là cái thá gì mà dám mắng bà đây?”
Lão già thấy mụ Quỷ Cái lao đến thì tay phải đưa lên, vụt về phía mụ. Thế nhưng vật tiếp xúc với thân Quỷ Cái không phải là tay người mà là một khúc dây leo khô quắt. Dây leo này đập vào người Quỷ Cái, khiến mụ ta văng ngược ra, đập mình vào một gốc cây, phun ra một ngụm máu, rồi mới rơi xuống đất. Lục Hồng nãy giờ quan sát kỹ cuộc chiến, công thêm với xâu chuỗi lời lão già này nói khi mới đến thì đã vã mồ hôi hột. Hắn nhanh chóng túm lấy hai đứa bé cũng đang há hốc mồm nhìn lão già, kéo chúng về phía mình.
Về phần Quỷ Cái, mụ sau khi lồm cồm bò dậy, lau máu ở khóe miệng thì nhìn chằm chằm lão già, ánh mắt vừa hận, vừa e ngại. Mụ cất tiếng the thé:
“Rốt cuộc lão già ngươi là ai?”
Lão già nhìn Quỷ Cái với ý cười, đoạn chậm dãi cất tiếng nói, giọng nói trầm khàn mà vang vọng:
“Mới mấy ngàn năm không xuất hiện, mà đã nhiều kẻ quên mất Mộc Tinh ta rồi sao? Ngay cả một con quỷ tép riu mà cũng dám hỗn hào!”
Muốn biết liệu nhóm ba người Hầu Ca đã bằng cách nào thoát khỏi Quỷ Cái cùng Mộc Tinh, cũng như ở khu mua bán giải giao hữu, liệu Hầu Ca có thắng trận thách đấu hay không, xin chờ chương sau sẽ rõ.