Vào trong phòng, Andly tiếp tục trừng trừng mắt nhìn Demi và Erica đang cười cười cầu hoà trước mặt.
- Sao? Có gì sao không nói ở ngoài đấy được?
- Này, tên đó có vẻ cảm nắng mày đấy, cứ muốn gặp mày à! – Erica nói liền.
- Lúc nãy có anh Christian đứng đấy nên tao không tiện nói ra! – Demi cười hì hì chộp lấy tay của Andly nói.
- Hơ, tụi mày đừng có nói tầm bậy nhá, tao ghét cái thằng điên đó gần chết! Mày nói vậy làm da gà da vịt tao nổi lên cả rồi đây! – Andly tự nhiên rùng mình rồi đưa tay của mình ra ấy con bạn xem.
- Hê hê, mày đừng có nói trước nhá, lúc trước chẳng phải mày cũng nói là ghét anh Christian lắm à? Sao giờ thành vậy đấy? – Maya thừa cơ đâm thọt ngay, gì chứ mấy khoản này thì nó hứng thú lắm.
- Thì… thì… anh Christian khác, tên đó khác, sao mày lại lấy hai người họ mang ra so sánh được chứ??? – Andly gân cỗ lên cãi lại, đáp lại nó chỉ là tiếng cười khúc khích của ba con bạn.
- Mặc kê tụi bây, tao ra ngoài đó xem ti vi á! – Chắc đứng đó thêm chút nữa thì nó quê độ với ba con bạn phá hoại này luôn quá, phải chuồn trước thoi.
- Còn phần hay mà mày không muốn nghe à? – Demi gọi với lại.
- Gì?
- Hình như tên ấy cho người theo dõi tụi này! – Erica nói, mắt hơi giận.
- CÁI GÌ? – Maya và Andly cùng đồng thanh.
- Đừng có ngạc nhiên như vậy chứ!
- Nhưng không sao, lúc nãy tụi này đã cắt phăng cái đuôi ấy đi rồi. – Demi nói rồi nhìn Erica cười sảng khoái (bà khìn này, đừng mừng vội, kẻ thù vẫn đang ung dung lắm đấy, hơ hơ)
- Được. – Andly nói rồi đi ra ngoài luôn, không để ấy con bạn nói thêm gì nữa, chỉ cần nghe đến vậy thôi thì nó cũng đã ghét tên kia lắm rồi.
Đúng là loại con trai mặt dày. Còn dám dùng kế khích tướng để gặp nó nữa chứ!
“Nằm mơ đi!” Nó nghĩ rồi cười khẩy, một giọng cười đầy vẻ khinh bỉ lẫn căm ghét.
Tối đó, ở một nơi cách biệt thự số 7 không xa…
- Sống chung với Devil à? – Một tên con trai nhíu mày nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình mà hỏi với giọng hơi ngạc nhiên.
- Cô bé tóc nâu mà cậu chủ cần tìm tên là Andly, tên thật là gì cũng chẳng ai biết được. – Người đàn ông đó vẫn điềm tĩnh nói.
- Có quan hệ gì với Brian? – Tên đó bỗng dưng lạnh giọng hẳn, mặt mày sa sầm.
- Là em gái của Hoàng Thiên Minh.
- Sao? – Tên đó có vẻ không tin ngồi thẳng người lại hỏi, hình như đã bắt đầu nhớ ra điều gì đấy.
- Theo nguồn thông tin chính xác nhất thì cô Andly này bị bệnh tim bẩm sinh, 5 năm trước đã từ Nga chuyển sang Mỹ để điều trị bệnh của mình, mới gần đây trở lại Việt Nam nhưng một vài sự cố đã xảy ra ngoài ý muốn nên căn bệnh đó lại bắt đầu tái phát. Có khi còn nặng hơn trước.
- 5 năm trước cũng là lúc Devil hoành hành khắp bốn phương phải không? – Tên đó hỏi, vừa như muốn hỏi người đàn ông trước mặt mà cũng như muốn hỏi chính bản thân mình, như nhắc nhở một phần kí ức trong người hắn vậy.
Người đàn ông đó chỉ gật nhẹ đầu rồi tiếp tục lắng nghe.
- Tôi rất tò mò về cái sự cố ngoài ý muốn ấy đấy, Brian để yên vậy à? – Tên đó hỏi.
Hắn thắc mắc như vậy cũng đúng thôi. Cùng là người trên giang hồ, hắn biết, Devil không chỉ là cái danh vì chính hắn từng là một thành viên ở trong đó mà. Mỗi lần muốn thanh toán nhóm người nào đó thì sẽ không yên ắng như vậy đâu, với lại, đây còn là cô em gái quý hoá của hắn nữa mà.
- Sau cái ngày ấy thì không tìm thấy tung tích của những người ấy nữa. Mà nghe đâu là do một đứa con gái trong trường vì ganh ghét nên mới bày trò ra. Nhưng nghịch dại với axit nên bệnh tim của Andly tái phát.
- Thì ra là vậy. Tôi hơi ngạc nhiên vì lần này Devil lại yên ắng đến mức lạ kì như thế đấy. Theo tôi, với tính cách của Brian thì sẽ không tha cho dòng họ đó đâu! – Tên đó cười, nhưng lần này lại là nụ cười thích thú.
- Phần còn lại để cho tôi, ông chỉ cần ở yên đấy chờ lệnh là được rồi! – Tên đó ngả người ra sau ghế, hất hất tay ra hiệu cho người đàn ông đó đi ra ngoài.
- Vâng thưa cậu chủ! – Người đàn ông đó gập người chào rồi mở cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Danh Sách Chương: