- Đi về thôi. – Maya từ từ đi tới, đưa tay níu Demi đi về hướng ngược lại – Đây có vẻ là không gian yên tĩnh cho hai người họ.
- Maya à… tao… tao… – Demi ngập ngừng, định gỡ tay của Maya ra, nhưng bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đó sao lúc này lại cứng nhắc quá như vậy chứ?
- Về nhà nói. – Buông lại một câu nói rồi cả ba cùng đi ra xe. Với tư cách là một người bạn, Maya nghĩ, nó nên kéo con bạn ra khỏi cái lưới tình đầy gian nan này. Christian mãi mãi thuộc về Andly, mặc dù nó còn sống trên đời này hay là đã ra đi mãi mãi!
Mấy ngày sau… ở một căn phòng lạnh lẽo rất xa Villa số 7…
- Bức thư thứ 3 có cần phải gửi nữa không ạ? – Một đứa con gái từ tốn hỏi người đang ngồi trước mặt.
- Cứ gửi.
- Nhưng, chẳng phải… – Cô gái đó đang chuẩn bị nói gì đó thì đột ngột bị chặn họng…
- Ta nói cứ gửi! – Bởi một giọng nói đầy căm thù, xen lẫn đâu đó là sự ganh ghét, đố kỵ sâu sắc.
- Lúc nào ạ?
- Tuần sau, người gửi thư lần này là nhỏ Trần Ngọc Thanh Hương.
- Thanh Hương?
- Con bé bạn của con Uyên Minh ấy, hôm party nó mang váy màu đen!
- Lần này vẫn như cũ chứ ạ?
- Như cũ, sau khi nó gửi đến nhà ấy xong thì cho nó đi gặp con bạn nó luôn đi! – Một giọng nói chua ngoa đúng chất, khiến cho bản thân cô gái đang hiện diện ở đó cũng phải rùng mình, đang nghĩ xem lúc nào mới tới lượt mình.
Ở Villa số 7, vẫn trong căn phòng bí mật của bọn hắn.
- Mày có thôi đi không hả? Đến bao giờ mày mới ngừng điều tra về Tứ Đại Mỹ Nhân đây? – Eris thật sự nổi điên với Andrew rồi, hắn đã cố quên cái tên Andly đó hơn một tháng nay nhưng cứ hễ có thời gian rãnh rỗi ngồi trong căn phòng yên tĩnh này là Andrew cứ bát đầu điều tra về Tứ Đại Mỹ Nhân.
- Đúng đấy, mày thôi đi, tao cũng mệt mỏi lắm rồi! – Justin là người hiền hoà nhất những cũng phải phát bực với thằng bạn này, may mà bây giờ không có Brian với Christian, không thì lại cãi nhau rồi.
- Nhưng tụi mày…
- DỪNG LẠI ĐƯỢC RỒI!!! – Andrew còn chưa nói hết câu thì đã bị cắt ngang một cách dữ dằn rồi. Không hẹn mà cả Justin và Eris đều đồng thanh, tiếp đó là cả hai cùng bỏ ra ngoài, để cho Andrew ngồi lại đó một mình.
Andrew thật sự không hiểu, tại sao mỗi khi nhắc đến chuyện này thì mọi người đều tức giận vô cớ vậy nhỉ? Hắn tìm mọi cách để chứng mình Tứ Đại Mỹ Nhân chính là Andly, Maya, Erica và Demi nhưng ai vẫn cứ nghĩ phiền là sao? Điều hắn làm có gì vô bổ nào? Không phải hắn làm đúng sao? Nếu sự thật chính là như thế thì khi biết Andly – người đứng đầu của Tứ Đại Mỹ Nhân – chết rồi thì chắc gì bọn họ sẽ tuân theo quy ước ban đầu nữa? Lúc đó, bọn họ sẽ không đối đầu với nhau, mà thay vào đó là truy lùng cho bằng được Tứ Đại Mỹ Nhân, hậu quả lúc đó thật sự không ai có thể biết được như thế nào/
Đúng ngày đầu tiên của tuần sau đó, trước hộp thư lại có một bức thư lạ, nhưng lần này lại là hai chữ ER chứ không phải là hai chữ AG như bức thư đầu tiên nữa.
- Mở ra đi. – Erica giục khi cả ba tụi nó đang đứng ở nơi cũ (Vườn hoa sau trường)
- Ừ. – Maya từ từ mở nó ra.
Demi thì vẫn dửng dưng như ngày nào, không hề có thái độ gì gọi là tò mò khi những lần trước cả. Thái độ này thật lạ quá đi.
Mở ra rồi thì cả bọn đều tái mét mặt mày lại… bức thư này lại nhắm về Erica… như một lời cảnh cáo kinh khủng…
Danh Sách Chương: