Mẹ Yukimura lập tức cảm thấy tức giận không có chỗ trút lên, đang muốn nhìn con trai mình giật mình…
“Nami, sao lại là con! Seiichi đâu?!” mẹ Yukimura cau mày, hỏi Nami.
Nami thấy mẹ bỗng dưng tức giận như vậy, cô cũng ngẩn người: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Sáng hôm nay, anh ấy đã đi đến trường luyện tập tennis, đã về đâu!”
Nói tới đây, đột nhiên tầm mắt vừa chuyển, thấy được Sumitobi phía sau mẹ mình, cô lập tức há to miệng cười, xông lên một cái, trực tiếp vòng qua mẹ Yukimura, nhào vào trong lòng Sumitobi.
“Chị Sumitobi! Sao chị lại tới đây?”
Sumitobi ngơ ngẩn, thiếu chút nữa không đỡ được Nami, nhẹ nhàng thở ra, Sumitobi vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Chị trong cửa hàng tiện lợi trùng hợp gặp bác gái, bác gái liền mời bọn chị đến đây!”
Mà “Bác gái” mà Sumitobi nhắc tới giờ phút này đang buồn rầu, sao bà lại quên là hôm nay con trai đi tập luyện chứ, chẳng lẽ mình thật sự già đi nên trí nhớ không tốt?
Sumisaku rất khó chịu khi thấy Nami nhào vào trong lòng Sumitobi, còn trò chuyện vui vẻ với Sumitobi, quan trọng nhất là cái tên Nami kia không thèm nhìn cô! Vì thế Sumisaku lập tức túm Nami ra khỏi lòng Sumitobi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yukimura Nami, cậu đừng ôm chị của tớ mãi không buông ra như thế!”
Sumisaku còn nhấn mạnh ba chứ “Chị của tớ”, khiến Nami không nhịn được cười: “Cái gì chứ! Thì ra Saku cũng đến đây à?!”
Dù thế nào thì cũng đã đến cửa, mẹ Yukimura khoát tay áo, bảo Nami đừng náo loạn, sau đó mời Sumitobi và Sumisaku vào nhà, sau đó đi đến bên cạnh Sumitobi, thần bí cười cười, lén lút nói với Sumitobi: “Lát nữa, Sumitobi có thể đi ngắm phòng Seiichi, ở tầng hai, phòng thứ hai bên tay phải nhé.”
Sau đó nhìn thấy gương mặt Sumitobi đỏ ửng, bà vừa lòng cười cười, phất phất tay, rồi chạy vào phòng bếp…
Nhưng cho dù mẹ Yukimura nói như vậy, Sumitobi dù muốn cũng không dám, cuối cùng vẫn thành thành thật thật đứng ở phòng khách, ngay cả phương hướng cầu thang cũng không dám liếc mắt một cái…
Sau đó, Nami và Sumisaku ngồi xuống bắt đầu buôn về phim thần tượng mình thích, Sumitobi nhàm chán đến mức hận không thể lăn từ bên trái sofa đến bên phải sofa, nhưng đây là nhà Yukimura nên Sumitobi đương nhiên không thể làm thế, vì thế khi Nami và Sumisaku ngẫu nhiên quay đầu, đều nhìn thấy Sumitobi không ngừng uống nước…
Không qua bao lâu, đã phải đi toilet, hỏi Nami biết được toilet ở chỗ cửa vào, Sumitobi chạy vào toilet…
Nami chớp mắt hai cái, quay đầu nhìn Sumisaku, hỏi: “Hình như chị Sumitobi rất khẩn trương sốt ruột thì phải…”
“Có lẽ là…” Sumisaku nhìn nhìn phương hướng toilet, dừng một chút, tiếp tục nói: “Bởi vì Yukimura-senpai sắp về…”
“Thì ra là thế!” Nami nắm tay trái đánh vào trong lòng bàn tay phải, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.
Trong toilet, Sumitobi vỗ vỗ mặt mình trước gương, nói cho mình phải bình tĩnh, nơi này là nhà Yukimura chứ không phải hang sói, không có gì đáng sợ, không nên nghĩ ngợi về phòng của Yukimura, mau đi tham gia buôn chuyện về phim thần tượng với nhóm Sumisaku đi nào!
Hít sâu một hơi, Sumitobi đẩy cửa toilet ra, bước ra ngoài, đúng lúc này, Sumitobi nghe thấy cửa nhà truyền đến tiếng vang rất nhỏ, hình như là ai đó đã trở về, có tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Sumitobi sững sờ đứng tại chỗ, sau đó sững sờ nhìn nắm cửa chuyển động mở ra, sững sờ nhìn Yukimura xuất hiện ở cửa…
Yukimura vừa vào cửa đã nhìn thấy Sumitobi đang ngơ ngác nhìn anh, anh chỉ có một suy nghĩ: ảo giác!
Vì thế Yukimura trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn, ảo giác trước mặt vẫn không biến mất, hai người cứ thế… cứng người tại chỗ…
Sumitobi nhìn thấy Yukimura đeo túi tennis vừa từ trường trở về, suy nghĩ xem làm thế nào để giải thích với anh tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng rất nhiều lời nói đã đến bên miệng rồi lại chỉ nói được một câu.
“Cậu… cậu đã về rồi”
Giờ thì Yukimura thật sự sửng sốt, không biết nên nói gì, lúc này, mẹ Yukimura bởi vì nghe thấy tiếng mở cửa, vươn đầu ra khỏi phòng bếp, sau đó quả nhiên thấy được biểu cảm kinh ngạc của Yukimura, mẹ Yukimura cảm thấy tràn đầy thành tựu, sau đó cười mang vẻ mặt ‘quỷ kế thực hiện được’, nói: “Seiichi, con đã về rồi, hôm nay mẹ ở cửa hàng tiện lợi gặp Sumitobi và Sumisaku nên mời hai đứa trở về ăn cơm, con đừng ngây người ở cửa nữa, mau vào giúp mẹ sắp xếp thức ăn cho Sumitobi đi, mẹ đang bận quá!”
Chú ý tới mẹ mình vui cười, Yukimura rất bất đắc dĩ, nghĩ tới biểu cảm vừa rồi của mình, ho khan hai tiếng, lại tươi cười ôn hòa như mọi khi.
“Thì ra đúng là Sumitobi à, tớ còn tưởng là nhìn thấy ảo giác” Yukimura nói xong, đi đến tủ giầy lấy dép lê ra rồi thay.
Mẹ Yukimura thỏa mãn xem đủ, lùi về phòng bếp tiếp tục bận rộn đi, Sumisaku và Nami ngồi ở phòng khách đã sớm rời mắt khỏi tivi, chú ý đến bên này.
Nhìn hành động của mẹ Yukimura từ đầu đến cuối, trên đầu Sumisaku xuất hiện đầy vạch đen, bất đắc dĩ cảm thán: “Bác gái thật là xấu ”
“Aiz…” Nami thở dài theo, ôm cái trán nói: “Mẹ tớ vốn là như vậy!”
Tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ với hành vi của mẹ mình, nhưng lần này Yukimura lại có chút cảm ơn tính trẻ con của mẹ, có thể cho anh vừa mở cửa đã được nhìn thấy Sumitobi, được nghe cô nói “Cậu đã về rồi”, làm Yukimura đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Trở lại phòng, Yukimura điều chỉnh lại mọi cảm xúc của mình, nhìn nhìn trang giấy vẽ trên bàn, thư thái cười cười, sau đó xuống tầng, muốn giúp mẹ việc nấu nướng, ai ngờ vừa vào phòng bếp đã bị mẹ Yukimura giáo huấn một phen.
“Con vào làm gì? Con trai thì vào phòng bếp làm gì, mau mau mau, đi ra ngoài chơi với Sumitobi đi!” mẹ Yukimura khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn đuổi Yukimura ra phòng bếp.
Hết cách, Yukimura đành phải đi vào phòng khách, nhìn ba cô gái buôn chuyện về độ tin cậy của sản phẩm quảng cáo trên tivi, thở dài, cuối cùng Yukimura trở về phòng…
Anh cảm giác mình giống như đứa trẻ thấy được kẹo ngon lại không ăn được vậy, rõ ràng Sumitobi đến nhà mình, anh lại không có cách nào trò chuyện với cô.
Đến khi mẹ Yukimura bưng đồ ăn lên bàn, Yukimura đi ra khỏi phòng, nhóm Sumitobi cũng đóng tivi, giống như người một nhà hoà thuận vui vẻ vào bàn ăn.
Nhà Yukimura rất thoải mái, không giống một vài gia đình truyền thống có lễ nghi bàn ăn nghiêm khắc, Sumitobi khó ứng phó với trường hợp như thế, cho nên tình huống hiện tại làm Sumitobi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Yukimura ngồi bên tay phải ở Sumitobi, đôi khi liếc Sumitobi bên cạnh một cái, nhưng hai người đều tự ăn cơm, từ đầu đến cuối cũng không nói câu gì, chỉ có Nami và Sumisaku cười đùa, điều này làm mẹ Yukimura không nhìn được, suy nghĩ tìm đề tài cho bọn họ.
Biết con trai chơi tennis luôn thuận buồm xuôi gió, sao mà trong phương diện tình cảm lại… mẹ Yukimura tỏ vẻ mình thật sự không tìm thấy từ nào để hình dung tâm tình mình giờ phút này.
“Sumitobi à, bác gái làm đồ ăn ngon không?” mẹ Yukimura lên tiếng, Yukimura lập tức cảnh giác nhìn mẹ mình, bởi vì chỉ cần mẹ cười sáng lạn như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Sau đó Yukimura nhớ đến hồi mình sáu tuổi, mẹ Yukimura tươi cười giống hệt như vậy buộc anh mặc đồ con gái, mỗi lần nhớ tới chuyện này, Yukimura luôn cảm thấy đau đầu…
“Vâng, ăn rất ngon! Ngon giống hệt bố cháu làm!” Sumitobi không chút do dự gật gật đầu, tán thưởng cực cao với đồ ăn mẹ Yukimura làm.
Mẹ Yukimura nghe xong, trong lòng vui vẻ như muốn nở hoa: “Vậy về sau Sumitobi thường xuyên đến đây chơi đi!”
“Dạ?” Sumitobi ngẩn người, vừa mới gắp đồ ăn lại rơi trở lại đĩa, Sumitobi theo bản năng nhìn nhìn Yukimura, lại chống lại đôi mắt Yukimura cũng vừa quay lại nhìn cô.
Yukimura thấy Sumitobi như muốn hỏi ý kiến anh, cười nói: “Sumitobi thường đến cũng không sao đâu!”
“Vâng…” Yếu ớt lên tiếng, Sumitobi ngượng ngùng chôn đầu ăn cơm, không dám mở miệng nói gì, điều này làm mẹ Yukimura buồn bực, đêm qua nhìn thấy cô trên vũ đài, bà cảm thấy cô rất có sức sống, sao bây giờ lại ngượng ngùng đến thế?
Yukimura hiểu biết tính cách của Sumitobi, biết Sumitobi khi ăn không thích nói chuyện, đương nhiên không có phản ứng gì, nhưng mẹ Yukimura thì không biết, thầm mắng con trai mình chất phác, không biết chủ động gì cả.
Sau khi ăn cơm, Sumisaku và Nami đều ngã trên sofa không muốn cử động, Yukimura vừa cơm nước xong liền nhốt mình trong phòng, Sumitobi nghĩ dù sao cũng nhàm chán, liền chạy vào phòng bếp, giup mẹ Yukimura thu dọn bát đũa.
Thấy Sumitobi đến hỗ trợ, mẹ Yukimura vội vàng bảo cô ngừng, nhưng lần này Sumitobi rất kiên quyết, nói bởi vì hôm nay hai chị em đã đến quấy rầy, đâu thể không làm gì cả, mẹ Yukimura cũng không biết nên nói gì nữa.
Tuy rằng Sumisaku nhận định Sumitobi là “sát thủ phòng bếp”, nhưng đó chỉ giới hạn đến phương diện nấu cơm, còn rửa bát đũa thì kiếp trước cô hay làm, bởi vì mỗi lần làm việc nhà xong, bố sẽ thưởng cho cô năm đồng, cho nên ngày nào cơm nước xong, cô luôn rất tích cực.
Lơ đãng đảo mắt qua phòng bếp, Nami thấy mẹ mình và Sumitobi hài hòa ở chung, không nhịn được cảm thán anh trai mình gặp nạn!
Yukimura trở lại phòng, cầm dây trang trí mà hôm nay trên đường về mua trong cửa hàng, lấy dây cẩn thận quấn quanh bức vẽ đã được cuộn tròn, sau đó vừa lòng đánh giá một phen, cười gật gật đầu, cầm nó đi xuống lầu.
Sau đó Yukimura lại không cười nổi bởi vì mẹ mình và các cô gái đang ngồi vây quanh nhau lật xem gì đó, đều đang cười cực kỳ sung sướng.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Yukimura nghi hoặc tới gần họ, sau đó anh buồn bực, đặt ở trung gian vài người, chính là quyển sách chụp anh từ nhỏ đến giờ, bên trong còn có bức ảnh mà mỗi lần anh nhớ tới đều thấy đau đầu.
Yukimura tuy vẫn mỉm cười, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy khóe mắt anh run rẩy, sau đó Yukimura dứt khoát kiên quyết không chút do dự cầm lấy tay Sumitobi, trực tiếp kéo cô đi, sau đó ném một câu “Bọn con đi ra ngoài chơi một lúc”, vừa là nói với Sumitobi, cũng vừa nói với nhóm mẹ Yukimura, sau đó lưu lại ba người hai mặt nhìn nhau…
Người buồn bực là Sumitobi, Yukimura hồi nhỏ thật đáng yêu, cô còn chưa xem hết quyển sách kia, thật muốn xem tiếp quá…
Spoi:
“Vậy cậu gọi điện thoại cho tớ có chuyện gì?” Sumitobi trực tiếp bỏ qua vấn đề của Atobe, nói ra câu mình muốn hỏi.
Đầu điện thoại kia, Atobe rất bất đắc dĩ thở dài, nghĩ lại cũng thấy hình như cô gái kia luôn xem nhẹ trọng điểm lúc trò chuyện với nhau, nên cũng không so đo với cô: “Hôm nay, bổn đại gia được nghỉ, không phải tiến hành hoạt động câu lạc bộ, 3 giờ rưỡi, bổn đại gia tới tìm cậu, chúng ta đi hẹn hò!”
Nghe Atobe gằn từng tiếng nói xong, Sumitobi sửng sốt, đầu điện thoại kia, khóe miệng Atobe khẽ gợi lên nụ cười, thừa dịp Sumitobi sững sờ, trực tiếp tắt điện thoại, không tính cho Sumitobi cơ hội cự tuyệt.